ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Trước buổi tổng duyệt

Buổi sáng như thường lệ, Trần Vi An kiểm tra danh sách công văn cần xử lý trong ngày trên một màn hình xanh trước mặt. Đôi mắt anh dừng lại ở một tin thông báo quan trọng: "Chiều nay sẽ diễn ra lễ tổng duyệt diễn tập quân sự tại cổng Hóa Vũ Môn." Anh khẽ gật đầu, tự nhủ cần sắp xếp thời gian tham dự.

"Tiểu Mễ, liên hệ thư ký chính phủ cho tôi," anh lên tiếng.

Tiểu Mễ, trí tuệ nhân tạo cá nhân của anh, nhanh chóng phản hồi: "Đã kết nối. Ngài có thể nói chuyện ngay bây giờ."

Chỉ vài giây sau, một giọng nữ vang lên: "Thưa ngài chủ tịch. Ngài có chỉ thị gì ạ?"

"Sắp xếp một cuộc gặp với Bộ Quốc phòng ngay bây giờ. Tôi muốn đến tận nơi quan sát công tác chuẩn bị. Hãy đảm bảo khu vực Hóa Vũ Môn đã được giải tỏa hoàn toàn để tránh ảnh hưởng đến dân thường."

"Rõ, tôi sẽ thông báo ngay. Chủ tịch có cần phương tiện đặc biệt không ạ?"

"Không cần. Tôi sẽ đi xe công vụ. Cứ làm theo kế hoạch."

Trần Vi An tắt kết nối, khoác chiếc áo khoác sẫm màu rồi bước ra khỏi phòng làm việc. Anh nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, trầm ngâm nghĩ: "Lần đầu Hồng quân làm diễn tập quy mô lớn trước toàn dân thiên hạ như vậy, quả thật là khiến người ta mong chờ mà."

,

.

.

Quảng trường Hóa Vũ Môn, buổi chiều gần hoàng hôn. Dưới ánh nắng gắt của mặt trời, Trần Vi An đứng trên tường thành cùng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, thống chế Huyết Ảnh và Thư ký Chính phủ. Không khí trang nghiêm, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về các đội quân đang luyện tập duyệt binh phía dưới.

Dẫn đầu là đội quân Bạch Tượng uy mãnh, bước đều thực hiện nghi thức thượng cờ. Phía sau, sư đoàn lục quân 108 xếp thành hàng lối ngay ngắn, tiếng bước chân cơ giáp nện đều xuống mặt đường, tạo nên một bản hòa ca nhịp nhàng.

Trần Vi An đứng thẳng, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống quảng trường. Anh hỏi:

"Không quân đã chuẩn bị xong chưa?"

Thống chế Huyết Ảnh đáp ngay:

"Vâng, thưa Lãnh Tụ! Họ sẽ đến trong vòng 15 phút nữa để biểu diễn."

Trần Vi An bật cười sang sảng:

"Haha... tốt lắm! Kẻ thù của chúng ta chính là những tu sĩ cao cao tại thượng... Chỉ có sức mạnh của không quân cực đại mới đủ để áp chế được khí thế của chúng."

Trong lòng anh trào dâng một niềm kiêu hãnh. Năm xưa, Stalin đã duyệt binh tại Quảng trường Đỏ, đưa những người lính Hồng quân ra tiền tuyến chống Đức Quốc Xã. Hôm nay, anh cũng đang tái hiện một đội quân với khí thế hùng mạnh như vậy tại dị giới. Nhưng lần này, anh quyết phải đưa đội quân này trở thành vô địch thiên hạ, không bao giờ sụp đổ như lịch sử Tera đã từng chứng kiến.

Anh đưa tay chỉ về phía những người dân đang tụ tập ở phía xa, ánh mắt sáng rực:

"Các đồng chí có thấy không? Đây mới chỉ là dân chúng của quận trung tâm thôi. Nếu chúng ta phát sóng trực tiếp, thì sẽ thế nào?"

Anh quay lại nhìn Huyết Ảnh, giọng nói chắc nịch:

"Tôi mong chờ ngày mà toàn bộ công dân Liên bang đều hướng về Hồng quân và tự nguyện nhập ngũ. Khi ấy, Liên bang của chúng ta sẽ cứng như thép, vững như bàn thạch, không gì có thể lay chuyển được."

Huyết Ảnh nghiêm nghị gật đầu:

"Vâng, ngày đó đang đến gần, thưa Lãnh Tụ."

Trần Vi An vỗ vai anh ta, giọng nói trầm ổn nhưng làm cho Huyết Ảnh có cảm giác sức nặng ngàn cân trên vai mình.

"Không, ngày đó đã đến rồi. Chính là ngay thời khắc này. Nhưng muốn Hồng quân vững mạnh, tất cả đều phải nhờ vào các đồng chí ở Bộ Quốc phòng."

Anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Huyết Ảnh:

"Hãy mạnh tay mà làm. Đảng và tôi sẽ là chỗ dựa cho đồng chí. Nhưng hãy nhớ, tất cả phải vì lợi ích chung của toàn thể nhân dân Liên bang. Điểm này, chắc đồng chí đã rõ?"

Huyết Ảnh dứt khoát hành lễ, giọng nói đầy quyết tâm:

"Rõ, thưa Lãnh Tụ! Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Trần Vi An gật đầu hài lòng. Sau đó, anh quay người bước xuống bậc thang, hướng về phía quân đội đang luyện tập phía dưới.

"Tiếp tục điều phối trên này đi. Tôi sẽ xuống dưới kiểm tra tình hình."

.

.

.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên quảng trường Hóa Vũ Môn. Hàng nghìn chiến sĩ trong bộ quân phục phục cơ giáp xanh rằng ri, súng giương cao, dậm chân theo nhịp. Bầu không khí nghiêm túc, uy nghiêm bao trùm cả khu vực rộng lớn, nơi từng viên gạch viên sỏi dưới chân như chứng kiến tinh thần quật cường của Hồng quân.

Giữa hàng ngũ chỉnh tề, một bóng người quen thuộc bước tới. Trần Vi An, vị Chủ tịch đầy khí phách, chậm rãi đi dọc đội hình. Gương mặt anh nghiêm nghị nhưng không thiếu phần thân thiện, ánh mắt sắc bén quét qua từng chiến sĩ.

"Chào! Chủ tịch!" Một giọng nói vang lên, kéo theo hàng loạt chiến sĩ đồng loạt hành lễ.

"Không cần để ý đến tôi, cứ tiếp tục đi!" Trần Vi An khoát tay, giọng điềm đạm nhưng đầy uy quyền.

Hàng ngũ tiếp tục tiến bước, nhưng rõ ràng tinh thần của binh sĩ được nâng lên một bậc. Được chính Chủ tịch liên bang, lãnh tụ của Đảng Cách Mạng thị sát và động viên, ai nấy đều hừng hực khí thế.

Trong lúc đi dọc đội hình, ánh mắt sắc sảo của Trần Vi An phát hiện một thanh niên có vẻ hơi uể oải, tay cầm súng hơi lệch so với tiêu chuẩn. Không chần chừ, anh tiến lại gần.

"Nào đồng chí, cố gắng lên! Chỉ còn một ngày nữa thôi!" Trần Vi An đặt tay lên vai người lính trẻ, giọng anh trầm ổn nhưng mang theo sức mạnh khích lệ.

Chiến sĩ trẻ giật mình, lập tức đứng thẳng lưng, nhưng ánh mắt vẫn mang chút căng thẳng.

"Cậu hãy nhìn những người dân phía sau kìa!" Trần Vi An chỉ tay về phía xa, nơi rất đông dân chúng đang theo dõi buổi tổng duyệt. "Cậu chính là bộ mặt của Hồng quân! Đừng quên, mạng có thể không còn, nhưng súng thì phải chắc tay!"

Chàng trai hít sâu một hơi, ánh mắt lập tức sáng lên, tay siết chặt súng, cột sống thẳng tắp như vừa được truyền một luồng sức mạnh.

"Rõ, thưa Chủ tịch! Xin lỗi Chủ tịch, tôi đã làm không tốt!" Cậu lính trẻ hô lớn, tiếng nói kiên định đến mức khiến những người xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Trần Vi An bật cười sang sảng, vỗ mạnh lên vai người chiến sĩ.

"Hahaha! Không có gì phải xin lỗi cả! Ai cũng có lúc mắc lỗi, quan trọng là biết sửa khi còn có cơ hội! Được rồi, đi thôi!"

Anh tiếp tục đi dọc các đội ngũ, quan sát từng động tác, từng bước chân, từng ánh mắt. Trần Vi An không chỉ là một lãnh đạo, mà còn là một người đồng đội, một người thầy. Những lời động viên của anh như một liều thuốc tinh thần, giúp từng người lính thêm vững tin vào sứ mệnh của mình.

Khắp quảng trường, bầu không khí bùng cháy một cách mạnh mẽ. Những tiếng hô khẩu hiệu, tiếng bước chân rầm rập vang vọng như một bài ca chiến đấu, khiến trái tim của mọi người trên cả quảng trường đều rung động!

2

0

6 giờ trước

6 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.