Chương 67
Nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ
Trần Vi An bước vào phòng họp của Bộ Chính trị, ánh mắt sắc lạnh quét qua những gương mặt quen thuộc đang chờ đợi. Trên bàn họp, tài liệu được sắp xếp ngay ngắn, một cuộc thảo luận quan trọng sắp diễn ra.
Huyết Ảnh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, là người đầu tiên phát biểu:
"Theo cuộc họp hôm qua với Thánh Tử và Thánh Nữ của Thiên Sách Tông, họ đã đồng ý vân du tại Liên bang trong vòng một tuần. Tôi đề nghị trong khoảng thời gian này, chúng ta tổ chức một sự kiện lớn, phô diễn sức mạnh của Liên bang."
"Trước đây, các vương triều phong kiến từ Chu - Tùy - Yên - Triệu - Đường - Càn - Võ thường tổ chức thao diễn binh lực trước mặt sứ giả, và cách làm này đã chứng minh được hiệu quả. Chúng ta cần làm tương tự, thậm chí quy mô phải lớn hơn, không chỉ để Thánh địa thấy mà toàn thể công dân Liên bang cũng phải chứng kiến sự vĩ đại của mình."
"Tôi tán thành,"
Thượng Quan Nguyệt Dao, Ủy viên Bộ Chính trị, lên tiếng.
"Hiện tại, kinh tế chính trị trong Liên bang đã bước đầu ổn định, nhưng các thế lực thù địch vẫn còn rình rập. Một sự kiện lớn như vậy sẽ tập trung mọi sự chú ý, đồng thời nâng cao quốc vận, khiến những kẻ phản loạn hiểu rằng chúng không bao giờ có cơ hội chiến thắng."
Trần Vi An gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Tốt thôi, kế hoạch này khả thi. Nhân tiện, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải gia tăng quân lực quốc phòng. Đã đến lúc đưa ra chế độ nghĩa vụ quân sự. Chúng ta cần đảm bảo lực lượng dự bị đông đảo cho những trận đánh sắp tới. Tốt nhất là tổ chức một cuộc diễn tập quân sự được phát sóng trực tiếp."
Huyết Ảnh kinh ngạc hỏi:
"Nghĩa vụ quân sự?"
Trần Vi An gõ nhẹ tay lên bàn, chậm rãi lý giải kèm theo hình chiếu 3D:
"Đúng vậy. Trước đây, Hồng Quân chủ yếu dựa vào lực lượng tình nguyện, vũ khí vẫn hạn chế do chỉ lệ thuộc vào công nghệ sản xuất cũ ở Thái Sơn Nhất Đỉnh. Nhưng bây giờ, sau hơn một năm cách mạng thắng lợi, Liên bang đã ổn định, nền công nghiệp đã có chỗ đứng. Vì vậy, quân đội phải tinh gọn, mạnh mẽ và hiệu quả hơn. Chúng ta phải cắt bớt râu ria, chỉ giữ lại nòng cốt."
Huyết Ảnh liền báo cáo với hình ảnh bản đồ phân bố quân lực:
"Thưa lãnh tụ, hiện nay Hồng Quân có gần 4 triệu rưỡi quân, trong đó 3 triệu đã đóng sát phòng tuyến biên giới phía Tây để phòng thủ trước Thiên Sách Tông. Nếu giờ cắt giảm, e là quân số không đủ."
Trần Vi An mỉm cười:
"Không, không phải như thế. Chúng ta không thể cắt giảm đột ngột, nhưng cần có một kế hoạch dài hạn. Đó chính là lý do cần có nghĩa vụ quân sự. Toàn bộ nam nữ trong độ tuổi lao động phải tham gia huấn luyện quân sự ít nhất 2 năm, mỗi năm 6 tháng."
Huyết Ảnh lo lắng:
"Nhưng như vậy chẳng phải sẽ lộ toàn bộ bí mật quân sự ra ngoài sao?"
Trần Vi An lắc đầu:
"Không. Bản chất của nghĩa vụ quân sự là tạo ra một lực lượng dự bị khổng lồ, được huấn luyện cơ bản về thao tác vũ khí, thể lực, nghi thức và chính trị sơ cấp. Khi cần thiết, họ có thể nhanh chóng ra trận mà không bị bỡ ngỡ. Còn lực lượng quân chính quy, tất nhiên phải đào tạo từ học viện, với sự tuyển chọn gắt gao của Bộ Quốc phòng và Bộ Giáo dục kèm theo sự chăm sóc của Bộ Chính trị. Chúng ta phải giữ vững quan điểm: nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ."
Triệu Vân Tiêu, Bộ trưởng Bộ Công an, một trong những ủy viên cấp cao của Bộ Chính trị, gật đầu tán thành:
"Tôi thấy chính sách này rất hợp lý. Môi trường quân đội giúp rèn luyện con người theo tinh thần xã hội chủ nghĩa. Ngay cả khi không ra chiến trường, họ vẫn được tiếp cận với lý luận chính trị sơ cấp, hoặc chí ít có thể tự vệ trước những tình huống nguy hiểm. Đặc biệt là với phụ nữ, đây sẽ là cơ hội để họ có thể tự bảo vệ bản thân."
Trần Vi An gật đầu:
"Tốt. Nếu không ai phản đối, chúng ta chốt phương án này."
Đột nhiên, một tiếng chuông vang lên. Triệu Vân Tiêu nhận một cuộc gọi, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Một lát sau, anh quay trở lại, gương mặt nghiêm trọng.
"Khoan đã, các đồng chí! Tôi có tin khẩn cấp từ Cơ quan An ninh Tối cao." Anh đưa từng tập hồ sơ ảnh ảo đến trước mặt mọi người.
Trên bìa tài liệu ghi rõ: "Quý tộc - Tạo phản - Khẩn cấp diệt trừ mối nguy hiểm ngầm."
Tập hồ sơ tuyệt mật này thuộc về Cơ quan An ninh Tối Cao, một tổ chức bí mật với hai bộ phận chủ chốt chịu trách nhiệm về gián điệp, tình báo và mật vụ an ninh, hoạt động dưới vỏ bọc của Xích Vệ Cục. Cơ quan này hoạt động ngầm, chịu sự lãnh đạo toàn diện của Đảng Cách mạng, đồng thời được ngụy trang như một cơ quan hành pháp của chính phủ Liên bang. Các thành viên đều được tuyển chọn nghiêm ngặt theo phương châm "Trung với Đảng - Hiếu với nhân dân", nhằm củng cố và bảo vệ chế độ, cũng như ngăn chặn các hoạt động gián điệp thù địch.
Trước khi kế hoạch diễn biến hòa bình tại thánh địa được thông qua và vào thời điểm trao trả tự do cho bộ phận tù chính trị đã qua cải tạo, lãnh đạo Xích Vệ Cục, đồng thời là ủy viên Bộ Chính trị, đã ra lệnh cho các mật vụ trà trộn vào nhóm này nhằm giám sát và thu thập thông tin.
Cuối cùng, đây không phải là một sự lo xa vô ích. Các mật vụ Thiên Long đã trà trộn vào nhóm người được trả tự do tại thung lũng núi biên giới phía Bắc, nơi thuộc quyền quản lý của Dân bang Thiết Phong. Đây là khu vực mà Liên bang chủ trương đưa các quan lại, quý tộc đã qua cải tạo cùng những người dân tình nguyện đến định cư, hình thành nên Phong Tuyền Trấn—một thị trấn mới được xây dựng trên vùng đất giàu tài nguyên linh thạch.
Mặc dù khu vực này nằm gần thánh địa Thiên Sách Tông, nhưng vẫn thuộc vùng an toàn do Hồng quân Liên bang kiểm soát chặt chẽ. Tuy nhiên, điều không ai ngờ tới là những kẻ từng phục vụ hoàng thất lại chưa hề từ bỏ dã tâm. Các mật thám đã theo dõi và báo cáo lại rằng bọn chúng đã bí mật liên lạc với nhau bằng ám hiệu cổ, thông qua một mạng lưới ám vệ trung thành với cựu hoàng đế.
Mục đích cuối cùng của chúng đã rõ: tổ chức một kế hoạch táo bạo nhằm giải cứu tàn dư hoàng thất ngay dưới mí mắt của chính quyền Liên bang. Sự việc này không thể bị xem nhẹ, bởi nếu chúng thành công, nó có thể gây ra nhiệu hệ lụy cho cách mạng trong tương lai.
Triệu Vân Tiêu là người đầu tiên bộc lộ sự phẫn nộ. Không chờ mọi người kịp tiêu hóa thông tin, anh đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy căm phẫn:
"Thật đáng giận! Nếu ngay từ đầu chúng ta áp dụng khung hình phạt cao nhất, giờ đây đã không phải đối mặt với tình huống rắc rối này. Chỉ có khi nằm sâu dưới suối vàng, chúng mới từ bỏ được những hư vinh của quá khứ. Hiện tại, tình hình này thực sự là một mối nguy lớn đối với an ninh Liên bang!"
Huyết Ảnh vuốt cằm suy tư, trong khi Triệu Vân Tiêu sốt ruột lên tiếng, giọng điệu có phần bực dọc. Cuối cùng, anh khẽ giơ tay, ra hiệu cho đồng chí Triệu bình tĩnh lại.
"Hmmm... Đồng chí cứ bình tĩnh."
Huyết Ảnh chậm rãi nói, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.
"Đồng chí không cảm thấy đây là một con dao hai lưỡi sao?"
Triệu Vân Tiêu khựng lại, cau mày hỏi: "Ý đồng chí là sao?"
Huyết Ảnh đặt bản báo cáo xuống bàn, ngả người tựa lưng, tay ưỡn vai, chậm rãi giải thích:
"Thực chất, dù hoàng tộc có còn tồn tại hay không, thì ám vệ của chúng vẫn luôn ẩn nấp, sẵn sàng chờ thời cơ phản cách mạng. Thay vì mò kim đáy bể truy lùng từng tên một, chẳng phải đây chính là cơ hội tuyệt vời để dụ chúng lộ mặt, rồi tóm gọn trong một mẻ sao?"
Trần Vi An lặng thinh suy nghĩ, ánh mắt trầm xuống. Giọng anh khẽ trầm xuống một chút, nhưng mang theo sự kiên quyết.
"Đúng lắm... Quý tộc, quan lại, hoàng tộc—muốn đồng hóa bọn chúng trong một năm là điều bất khả thi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Một năm thì làm sao có thể xóa sạch dã tâm như lang như hổ của chúng được?"
Anh khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy là sự sắc lạnh.
"Chúng ta phải tương kế tựu kế. Phải dụ chúng ra khỏi cái mai rùa, hang thỏ mà chúng đã gầy dựng suốt hàng trăm năm nay. Và khi chúng đắc ý nhất, cũng chính là lúc ta giáng đòn chí mạng, phá tan giấc mộng khôi phục hoàng quyền của chúng."
Nói rồi, Trần Vi An đưa tay chỉ vào một cái tên nổi bật trên bản báo cáo: Tề Như Sương.
"Người này thế nào?" Anh hỏi, giọng điềm đạm nhưng mang theo sự quan tâm đặc biệt.
Triệu Vân Tiêu lập tức đáp: "Người này là Trưởng Công chúa. Theo báo cáo từ các mật vụ giám sát trong trại, cô ta có vẻ khá tách biệt so với đám hoàng thất còn lại."
Trần Vi An trầm ngâm, tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt ánh lên vẻ hứng thú.
"Tách biệt sao...? Thật thú vị... Hãy đưa cô ta đến gặp tôi. Có lẽ đây sẽ là chìa khóa để giải quyết vấn đề này..."
4
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
