ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 64
Cầu hôn

Sau một đêm hoan lạc cuồng nhiệt, những mâu thuẫn giữa họ như được gột rửa, chỉ còn lại hơi ấm vấn vương trên làn da và hơi thở hòa quyện trong màn đêm tĩnh lặng.

Hoa Mộ Dung khẽ cựa mình, đôi mi dài khẽ run rẩy khi nàng mở mắt. Ngoài khung cửa sổ, bầu trời vẫn còn nhuốm màu đêm. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rèm đang đung đưa trong gió, hắt lên sàn nhà nơi chiếc đồng hồ bị rơi xuống trong trận giằng co kịch liệt của hai người. Bốn giờ sáng. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm giác mệt mỏi và chút gì đó xa lạ len lỏi trong lòng.

Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc chăn, định rời khỏi giường, nhưng một bàn tay rắn chắc đã siết lấy cổ tay nàng. Hơi ấm từ lòng bàn tay ấy khiến nàng giật mình.

“Đừng đi...” Giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn vì ngái ngủ của Triệu Vân Tiêu vang lên. Hắn kéo nàng lại, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên cần cổ mảnh mai.

“Ở lại với ta thêm một lúc...”

Hoa Mộ Dung hơi ngừng lại, đôi mắt lộ vẻ bối rối. Nhưng khi ánh nhìn chạm đến gương mặt hắn, vẫn còn chút mệt mỏi nhưng tràn đầy chân thành, nàng lại không thể dứt ra.

Triệu Vân Tiêu đưa tay vén những sợi tóc vương trên gò má nàng, rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán.

“Xin lỗi...” Hắn khẽ thì thầm.

“Ta đáng lẽ không nên để nàng một mình sinh đứa bé...”

Hoa Mộ Dung cắn môi, cố giữ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng lại dậy sóng. Đôi bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt chứa đựng sự trìu mến hiếm thấy.

“Con... con của chúng ta... giờ ra sao rồi?”

Nàng không trả lời ngay, chỉ khẽ siết chặt lấy mép chăn, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh trong lồng ngực.

Hoa Mộ Dung im lặng hồi lâu, chỉ ngập ngừng nói,

"Nó rất ổn."

"Ta không để nó lớn lên trong đau khổ, cũng không thể để nó chịu thiệt thòi gì khi không có cha bên cạnh."

Triệu Vân Tiêu siết chặt tay nàng hơn một chút.

"Ta chưa bao giờ rời đi. Chỉ là nàng chưa từng cho ta cơ hội ở lại."

Vừa dứt lời, Triệu Vân Tiêu đứng dậy, thân thể trần trụi phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Hắn cúi xuống lục tìm trong chiếc tủ bị chẻ đôi, bàn tay mạnh mẽ nhấc lên một chiếc hộp nhỏ màu đen, vừa vặn trong lòng bàn tay. Hắn xoay người lại, tiến đến bên cạnh người phụ nữ vẫn còn đang vùi mình trong chăn, đôi mắt nàng lóe lên tia nghi hoặc.

Triệu Vân Tiêu chậm rãi quỳ xuống, động tác thành kính mà dịu dàng. Hắn mở nắp hộp, để lộ chiếc nhẫn lấp lánh bên trong. Nâng bàn tay mảnh mai trắng khiết của Hoa Mộ Dung lên, hắn nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng.

Hoa Mộ Dung ngỡ ngàng, ánh mắt phản chiếu ánh sáng của viên đá quý nhỏ trên nhẫn, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

“Ở Liên bang, khi một người đàn ông muốn gắn kết cuộc đời mình với một người con gái, hắn sẽ trao cho nàng một chiếc nhẫn ở vị trí này.”

Hắn ngước nhìn nàng, ánh mắt không còn sự do dự hay lưỡng lự nào nữa.

“Chúng ta đã đi đến mức này, đã có con rồi... Mọi ân oán trước kia, có thể buông bỏ không?”

Nàng suy nghĩ một lát, sau đó lặng lẽ quay người sang bên kia không nói gì cả, để lộ lưng trắng như tuyết trước mặt Triệu Vân Tiêu.

Nhưng trong lòng nàng vô cùng rối bời,

"Hừ! Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, Hoa Mộ Dung ta thèm để ý đến ngươi."

Thấy vậy, Triệu Vân Tiêu thở dài,

"(╯▽╰ )... Thôi được, nếu nàng im lặng coi như đồng ý..."

Hoa Mộ Dung, tức giận quát lớn,

"Hừ... Ngươi nghĩ rằng chỉ cần quay lại là mọi chuyện sẽ ổn thỏa sao? Ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng tha thứ chỉ vì một đêm ân ái ư? Ta không phải kẻ yếu đuối như ngươi nghĩ! Nếu không phải vì sư tôn của ta ép, hơn nữa nhìn ngươi có chút đặc biệt, khiến ta mến mộ, thì ngươi nghĩ có thể trèo lên giường ta dễ dàng như vậy sao?

Triệu Vân Tiêu không nhịn được liền phì cười, mắt nhìn gần sát với Hoa Mộ Dung,

"Chậc, hóa ra Triệu phu nhân mê sắc của ta sao?"

Hoa Mộ Dung nghiến răng quát lớn,

"Ngươi..."

Hoa Mộ Dung vừa mở miệng định nói gì đó thì đã bị Triệu Vân Tiêu mạnh mẽ chiếm lấy. Đôi môi hắn áp chặt, hơi thở cuồng dã hòa lẫn, lưỡi hắn tựa như kẻ xâm lăng tàn bạo, càn quét mọi góc cạnh, khiến nàng nghẹt thở, toàn thân như nhũn ra trong vòng tay rắn chắc.

Một lúc sau, môi hắn chậm rãi rời đi, ánh mắt tà mị lướt qua gương mặt ửng đỏ của nàng. Hơi thở nàng còn gấp gáp, trong khi hắn khẽ liếm môi như đang lưu luyến dư vị ngọt ngào.

"Triệu phu nhân, miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật... Để vi phu kiểm chứng thêm một chút nào..."

...

Một tiếng rưỡi sau, khi Hoa Mộ Dung động mi tâm tĩnh dậy, cả người ê ẩm, nhưng linh khí vàng nhạt tảng ra vô cùng rõ nét. Cô liền ngồi thiền, tĩnh tâm cảm ngộ đột phá,

[Nguyên Anh Hậu kỳ]

[Nguyên Anh Đại viên mãn]

"Ưm... Không ổn..."

Cô lấy ra một tờ bùa chú, cắn ngón tay, vẽ lên sau đó dán lên người. Bùa chú tan ra, hòa vào cơ thể, linh khí tạm thời ngừng đẩy vào cơ thể.

"Hừ... Nguy hiểm quá. Không ngờ một đêm song tu lại có hiệu quả nhanh như vậy, bình cảnh cả năm giờ lại sắp đột phá, nhưng đột phá lên Hóa thần cảnh sẽ dẫn động lôi kiếp..."

Triệu Vân Tiêu nghe thấy tiếng động mở cửa thấy Hoa Mộ Dung đã tỉnh giấc liền đi tới, bế nàng vào phòng tắm... Sau một lúc, lại dẫn thiếu nữ đã mặc bộ tiên y ra bàn ăn sáng đã chuẩn bị từ trước.

"Tuy nàng đã tịch cốc từ lâu, nhưng ta vẫn mong nàng một lần nữa thưởng thức những hương vị quen thuộc của quá khứ."

Trên bàn bày đủ loại bánh tinh xảo, tỏa ra hương thơm quyến rũ. Hoa Mộ Dung cầm đũa, chậm rãi nếm thử một miếng. Hương vị mềm mại, ngọt thanh tràn ngập trong miệng khiến nàng bất giác hoài niệm. Nàng vô thức gắp thêm miếng nữa, rồi lại miếng nữa. Triệu Vân Tiêu ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát nàng, khóe môi cong lên khi thấy một mẩu vụn bánh dính trên mép nàng.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi, rồi bất ngờ đưa lên miệng mình nếm thử. Động tác tự nhiên mà thân mật ấy khiến Hoa Mộ Dung khựng lại. Đôi mắt nàng mở to, gò má dần dâng lên sắc đỏ e thẹn.

"Ngươi... sao lại làm vậy?" Giọng nàng có chút bối rối.

Triệu Vân Tiêu nhún vai, ánh mắt mang theo tia cười trêu chọc. "Ta chỉ muốn thử xem có ngọt như nàng không thôi."

"Ngươi... sao ngươi không ăn đi... nhìn ta làm gì?"

"Ta ăn rồi."

"Hừ, mặc kệ ngươi!"

Hoa Mộ Dung lạnh lùng đáp, nhưng bàn tay lại không tự chủ được mà gắp thêm một miếng. Đến khi trên bàn không còn gì, nàng mới đặt đũa xuống, ánh mắt phức tạp.

"Cảm ơn ngươi..."

Lời nói nhẹ tựa gió thoảng, nhưng trong lòng nàng lại dậy lên một tia rung động. Nàng khẽ cắn môi, rồi hạ giọng, "Chuyện tối qua... không phải không thể... chỉ là, chưa phải lúc này."

Mặt nàng bất giác nóng bừng. Không đợi Triệu Vân Tiêu đáp lại, nàng đã đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa. Gió đêm lướt qua mái tóc, nàng vội lấy ra phi kiếm, bay thẳng lên bầu trời. Khi đã cách xa, nàng lặng lẽ nhìn xuống chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, khóe môi khẽ cong, rồi nhanh chóng niệm chú ẩn đi, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

Phía dưới, Triệu Vân Tiêu vẫn ngồi đó, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thâm thúy. Hắn lẩm bẩm, "Tiểu yêu tinh, dù nàng có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được nàng... và con của chúng ta."

Dứt lời, ánh mắt hắn trầm xuống, lướt nhìn màn hình điện thoại nơi hiển thị vị trí của chiếc nhẫn.

---

:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3

4

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.