Chương 65
Cách mạng thông tin
Trong phủ Chủ tịch Liên bang rộng lớn, nằm phía sau lan can được trạm trổ tinh xảo ở tầng hai được dẫn lên bởi cầu thang phân nhánh đôi theo thiết kế Grand Staircase, một hình bóng nam nhân trẻ trung được pha thêm chút ánh nắng vàng bình minh len lỏi qua ô cửa kính kiểu Pháp cặm cụi cầm bút máy điện tử. Phía trước là một màn hình xanh nhạt lơ lửng, phản chiếu những hình ảnh vừa rồi của Hoa Mộ Dung đang trên phi kiếm lượn lờ trên bầu trời thủ đô.
Khi thấy cô hóa phép ẩn chiếc nhẫn, Trần Vi An liền tua lại. Anh phóng to vị trí bàn tay nàng trên màn ảnh, bất chợt một nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt anh.
"Hửm... Gì đây... Nhẫn sao? Vị trí này? Chậc... Xem ra Tiểu Triệu đã thông suốt rồi."
Anh khẽ cười, tiếng cười mang theo sự thư thái lẫn chút suy tư.
"Haha, vậy thật đáng mừng cho họ, cũng đáng mừng cho Liên bang."
Anh quay đầu sang hướng khác và liền lập tức ra lệnh cho Tiểu Mễ,
"Tiểu Mễ, xóa cô ấy ra khỏi video này đi, chúng ta nên che đậy cho cậu nhóc này một chút. Dù sao chuyện cá nhân của cậu ta cũng là một con dao hai lưỡi."
Màn hình video hiện lên dòng chữ đè lên,
[Đang xóa đối tượng...]
Sau vài giây, toàn bộ hình ảnh giám sát trên không phận thủ đô đã không còn bóng dáng nữ tu sĩ phi kiếm.
Trần Vi An gật đầu, ngón tay thon dài gối lên cằm, nhẹ nhàng lướt qua một màn hình khác, nơi hiển thị báo cáo về tình hình Thánh địa.
[
- Số người đã sử dụng mạng số hóa: 12 triệu (~55%)
- Số ấn phẩm đã lưu truyền: ~20 triệu
- Tỉ lệ yêu thích các sản phẩm của liên bang: ~72%
- Tình hình nội bộ: ngoài hai phe (Chiến - Hòa), còn có vài nhóm đệ tử ngoại môn lung lay. Một số khu vực tiên thành đã xuất hiện dấu hiệu dao động.
...
]
Anh trầm giọng thì thầm,
"Xem ra kế hoạch có quá thuận lợi không? Nhưng khoan đã... có vẻ không đơn giản như vậy. Nếu giờ chúng đã phát giác, chắc chắn chúng sẽ không phải bột nhão để mặc cho ta nhào nặn."
Không chậm trễ, anh kéo thêm vài màn hình khác.
[Báo cáo kinh tế Liên bang quý 1.]
[Báo cáo tình hình quân sự quý 1.]
[Báo cáo an ninh quý 1.]
[Báo cáo dân số và lao động quý 1.]
[...]
Nhưng khi lướt mãi không ngừng, một cảm giác choáng váng bất giác kéo đến. Tay anh có chút mỏi. Ánh mắt dừng lại ở con số nhấp nháy
[còn 100+ báo cáo chưa đọc]
Anh bàng hoàng, nhướng mày suy tư. "Hừm... tôi vừa phát hiện ra số lượng này quá nhiều rồi. Nếu tôi ngày nào cũng xử lý gần 200 báo cáo, thì các cơ quan khác cũng sẽ như vậy có hi còn gấp nhiều lần. Với số liệu khổng lồ như vậy, giả sử có sai sót ở bên dưới, ai mà biết được? Hơn nữa, mỗi ngày đều phải tốn ít nhất 25% giờ hành chính vào xử lý báo cáo, vô cùng lãng phí thời gian. Hmmm..."
Anh thở dài, ánh mắt lướt qua khoảng không mờ ảo.
"Haizz, may thay thế giới này có linh khí. Còn có thể gia trì não bộ, công việc xử lý như máy tính lượng tử, xử lý song song rất nhanh. Khác với nguyên giới... Hoàng đế thời phong kiến ở kỷ nguyên 1K đều chết sớm. Haha."
Trầm tư giây lát, anh lắc đầu.
"Tuy ta có thể nhờ Tiểu Mễ xử lý, nhưng như vậy cũng sẽ mất sức lao động. Dù cô ấy có thể xử lý trong nháy mắt, nhưng trí tuệ nhân tạo cũng là thực thể có trí tuệ bình đẳng. Lao động, dù nhanh thế nào đi nữa, cũng nên chú ý cảm xúc của người lao động."
"Hơn hết một việc lặp đi lặp lại trong thời gian vô tận thì đó không phải là lao động nữa mà là một lồng giam của tư bản..."
"Nhưng nếu ta tạo ra thực thể mới hay để người làm công chức học tiên thuật thì cũng không ổn. Ai mà biết được liệu hắn có làm giả hay không? Hơn nữa, làm giả một cách tinh vi thì rất khó để tìm ra được."
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh mở một màn hình trống nhập danh sách. Và anh đã quyết định tạo ra một phần mềm khai thác dữ liệu dựa trên mô hình máy học đơn giản. Chức năng chính gồm,
[
- Thu thập dữ liệu
- Xác thực dữ liệu
- Xử lý và tổng hợp dữ liệu
- Đưa ra báo cáo và dự đoán
- Cung cấp bằng chứng chứng minh phân tích của mình
]
Anh gật gù, tự hào thốt lên
"Đúng chính là như thế..."
"Nếu là công cụ thì ai cũng sẽ sử dụng được. Vừa tiện dụng, không tốn thời gian học tiên thuật, cũng không quá lệ thuộc vào trí tuệ nhân tạo. Quan trọng hơn cả chính là tạo nên tính cân bằng tuyệt đối. Nếu số liệu bị làm giả, người khác chỉ cần sử dụng công cụ này làm lại, dù tinh vi đến đâu cũng sẽ bị phát hiện ngay tức khắc."
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Anh liền gọi cho Tiểu Mễ,
"Tiểu Mễ... hãy giúp tôi theo danh sách này..."
Một cô gái nhỏ mặc đồ thư ký bước ra từ hư không, giơ tay kéo màn hình nhỏ thành tờ giấy trên tay.
"Hửm? Phần mềm của ngài yêu cầu đã quá lỗi thời rồi, ngài vẫn muốn làm như vậy sao?"
Trần Vi An cười khổ, từ từ giải đáp,
"Tất nhiên tôi biết những thứ này quá lỗi thời, có thể gọi nó là cổ lỗ sỉ của kỷ nguyên 2k. Nhưng ở nơi này, cũng tương tự kỷ nguyên đó, nơi người phàm chưa trải qua việc nâng cấp não bộ như tôi và cũng không có năng lực siêu việt như cô. Thì thứ họ cần chính là một công cụ toán học như vậy."
Tiểu Mễ đồng ý,
"Ừm... Ok... Tôi đã tính toán xong, nếu xét về công nghệ hiện tại thì danh sách ngài cần như sau."
[
- Mô hình thu thập dữ liệu (0/1)
~~ Giống như một con sông, đây là thượng nguồn của sông dữ liệu, gồm các đầu vào của dữ liệu như vệ tinh quan sát, điện thoại, các cảm biến, ... Tùy theo sự sáng tạo của người dùng ~~
- Trung tâm lưu trữ dữ liệu (0/1)
~~ Đây là nơi các con sông dữ liệu đổ về, tạo thành hồ dữ liệu, từ hồ ta sắp xếp chúng vào kho, hoặc trực tiếp sử dụng ~~
- Siêu máy tính lượng tử (0/1)
~~ Sau khi có dữ liệu, cần một máy tính mạnh mẽ để xử lý và tính toán ~~
- Mô hình học máy (0/1)
~~ Là công cụ xử lý, tính toán, phân tích, đưa ra giải thích dựa trên dữ liệu ~~
]
Một màn hình xanh nhạt bất chợt hiện lên trước mặt Trần Vi An, phản chiếu ánh mắt thâm sâu của anh.
"Với vấn đề tạo ra máy tính lượng tử, cô xem, chúng ta có thể tạo ra bằng cách cải tiến tinh vi điện thoại linh năng có được không??"
Tiểu Mễ chắp tay sau lưng, đôi mắt lóe lên tia tính toán.
"Theo lý thuyết thì hoàn toàn có thể. Linh khí quả thật thần kỳ, nếu không vì thời gian gấp rút, tôi đã không cần sử dụng kiến trúc Von Neumann để tạo ra cơ chế cho điện thoại và máy tính bảng."
Nàng vung tay, một mô hình ba chiều xuất hiện trước mặt, hai con số 0 và 1 lơ lửng trong không gian.
"Dựa theo kiến trúc cũ, dữ liệu chỉ có thể mô phỏng bằng hai trạng thái này. Nhưng nếu..."
Hình ảnh 0 và 1 dần hòa vào nhau, tạo thành một biểu tượng kỳ dị ∣ψ⟩, trong đó hai trạng thái 0-1 không ngừng dao động, giao thoa liên tục.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu 0 và 1 cùng tồn tại trong một khoảng khắc?"
Trần Vi An mỉm cười, ánh mắt hiện lên tia hứng thú. Đây là kiến thức sơ đẳng của kỷ nguyên 20K.
"Cô không cần thử thách tôi bằng những điều căn bản như vậy đâu. Vấn đề thực sự là thứ gì có thể đại diện cho qubit đây?"
Tiểu Mễ chạm nhẹ vào mô hình, môi khẽ nhếch lên.
"Linh khí, dĩ nhiên là linh khí. Nếu ta thay đổi cơ chế, ta có thể khiến vật chất lạ trở thành qubit mà không rơi vào trạng thái sụp đổ."
Ngay lúc đó, hai pháp trận phức tạp hiện ra, một trận pháp bao quanh biểu tượng ∣ψ⟩, trận pháp còn lại hóa thành một nhãn cầu khổng lồ như giám sát toàn bộ thực tại.
Tiểu Mễ đẩy kính, cười nhẹ.
"Chỉ cần hai pháp trận này, máy tính lượng tử sẽ không còn là huyễn tưởng, mà trở thành hiện thực."
Trần Vi An bật cười lớn, ánh mắt bừng sáng vẻ sắc bén.
"Hahaha... Tốt lắm!"
"Vậy hãy sẵn sàng. Đã đến lúc tạo ra Thiên Cơ Bàn cho Liên bang rồi!"
---
Tập này tại hạ lấy cảm hứng với trí tuệ nhân tạo và tính toán lượng tử mà tại hạ đang tìm hiểu...
Vì lần đầu viết nên có sai sót xin đạo hữu thông cảm bỏ qua...
Nếu có góp ý đạo hữu có thể thoải mái bình luận góp ý cho tại hạ sửa đổi...
ĐA TẠ
7
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
