ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Mâu thuẫn giữa cặp đôi

Bầu không khí trong căn phòng trở nên lạnh lẽo đến nghẹt thở. Nàng nắm chặt kiếm ngọc, bước đến, đôi mắt không chút cảm xúc. Lạnh lùng, nàng liền kề thanh kiếm vào cổ hắn, khí lạnh tỏa ra, làm hắn cảm nhận rõ từng luồng dao sắc bén kề sát.

Triệu Vân Tiêu nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia tức giận, Hóa Cốt Nguyên Trảo vung ra đẩy bật kiếm khí, sau đó chớp nhoáng đoạt lại thế chủ động, định khóa cổ đối phương!

Hoa Mộ Dung nhanh chóng bật người lùi lại, nhưng không kịp—Triệu Vân Tiêu đã giật xuống tấm mặt nạ của nàng!

Hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt đột ngột thay đổi.

"Ngươi là..."

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Hoa Mộ Dung đã cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sát khí:

"Tiểu tử! Đừng tưởng đổi khuôn mặt thì ta không nhận ra! Sáng nay đã tha cho ngươi một lần, lại còn dám giở trò lạt mềm buộc chặt?"

Dứt lời, nàng kiếm khí tung hoành, từng luồng kiếm quang vẽ nên những đường cong chết chóc trong không trung. Mỗi nhát kiếm đều mang theo sát ý lạnh lẽo, dồn ép Triệu Vân Tiêu vào thế không thể lùi. Kiếm ảnh chớp lóe, lưỡi kiếm xoay chuyển đầy linh hoạt, từng đường kiếm khí như hóa thành những cánh sen nở rộ, vây chặt lấy hắn. Một luồng kiếm khí xé gió lao đến, cắt ngang vai áo hắn, để lại một vệt rách nhỏ. Trong khoảnh khắc, sát khí tỏa ra nặng nề hơn bao giờ hết!

Triệu Vân Tiêu không sợ hãi, Thái Cực Quyền của hắn xuất ra như nước chảy mây trôi, từng chiêu từng thức vững vàng đỡ lấy. Từng vòng nội lực xoay chuyển, hóa giải sát khí cuồng bạo. Mỗi lần tay hắn vung lên, không khí như gợn sóng dao động, từng đường quyền uyển chuyển nhưng mang theo sức mạnh thâm sâu.

Hoa Mộ Dung chỉ nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia trào phúng. Nàng lùi một bước, kiếm thế chuyển hóa, từ sắc bén cứng rắn trở nên mềm mại, như cánh sen nhẹ nhàng đón gió nhưng ẩn chứa sát cơ. Một đường kiếm như lụa mỏng lướt qua, ánh kiếm phản chiếu trên đôi mắt nàng, sắc bén như lưỡi dao xuyên thấu lòng người.

"Xem ra cũng có chút tiến bộ... Nhưng vẫn chưa đủ đâu!"

Bất chợt, nàng triển khai đại chiêu—Liên Hoa Vũ Ảnh Sát!

Trong nháy mắt, ba thân ảnh giống hệt nàng xuất hiện, kiếm pháp mềm mại nhưng sát khí bức người, bao vây Triệu Vân Tiêu trong lưới kiếm. Mỗi một kiếm đều như cánh hoa rơi, nhẹ nhàng nhưng chí mạng, ép hắn vào thế bị động!

Những tàn ảnh di chuyển nhanh đến mức gần như hòa làm một với bóng kiếm, tạo thành một trận pháp vô hình. Mỗi lần Triệu Vân Tiêu né tránh, một thân ảnh lại xuất hiện chặn đường, khiến hắn bị khóa chặt trong vòng vây chết chóc. Kiếm ảnh không chỉ ảo diệu mà còn mang theo áp lực mạnh mẽ, tựa như từng cánh sen đang rơi nhưng lại ẩn chứa sát ý kinh người, khiến hắn không thể tùy tiện phản kích.

Không gian xung quanh dường như bị bao trùm bởi kiếm ý lạnh lẽo, gió lốc nổi lên, cuốn theo hàng trăm kiếm quang nhỏ bé nhưng sắc bén như lưỡi dao, dày đặc như bông tuyết giữa trời đông. Từng tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên khi kiếm khí lướt qua, cắt ngang không khí, mang theo sát cơ vô tận!

Triệu Vân Tiêu không dám chậm trễ, Lôi Đình Bộ đạp xuống, tạo ra tiếng sấm vang dội. Cả thân hình hắn biến mất trong khoảnh khắc, tránh thoát khỏi lưới kiếm hiểm ác. Nhưng ngay lúc đó, Hoa Mộ Dung đã đoán trước, khóe môi khẽ nhếch lên đầy tự tin. Bàn tay trắng muốt vung lên, từ mũi kiếm bắn ra Hàn Ngọc Châm!

Những mũi châm nhỏ bé nhưng sắc bén như răng nanh của rắn độc, xuyên thấu không khí với tốc độ kinh người. Mỗi cây châm mang theo khí lạnh băng hàn, tạo thành một màn sương mờ ảo trong không trung. Triệu Vân Tiêu chỉ kịp nghiêng người, một cây châm sượt qua gò má, để lại một vệt máu đỏ tươi trên làn da hắn.

Ngay khi chạm đất, hắn lập tức vận khí, kích hoạt Bất Diệt Hộ Thể khiến những mũi châm còn lại bị chệch hướng. Nhưng cơn lạnh băng giá từ Hàn Ngọc Châm đã xâm nhập vào cơ thể, làm tứ chi hắn có chút tê dại. Trong khoảnh khắc đó, Hoa Mộ Dung đã lao đến, kiếm khí lại bùng lên, lần này là một đòn kết liễu thực sự!

Triệu Vân Tiêu phản ứng trong tích tắc, nghiêng người né tránh, cảm nhận cơn đau rát, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt không hề dao động.

"Thánh nữ thật biết cách dồn người vào chỗ chết."

Hoa Mộ Dung nhếch môi:

"Ngươi đáng lý phải chết từ lâu rồi."

Nhưng đúng lúc đó—

"Yêu nữ! Muốn giết trượng phu mình sao?"

Hoa Mộ Dung sững lại một khắc, rồi cười lạnh:

"Tiểu súc sinh, ngươi nằm mộng sao? Lô đỉnh mà cũng dám tự xưng là trượng phu ta?"

Sát chiêu càng thêm mạnh mẽ, nhưng Triệu Vân Tiêu không hề nao núng. Hắn cường hóa thể trạng, khí huyết cuồn cuộn bùng nổ, toàn thân tỏa ra ánh vàng kim rực rỡ, tựa như một chiến thần giáng thế! Một luồng uy áp vô hình lan tỏa khắp không gian, khiến cả kiếm quang cũng phải run rẩy.

Cửu Long Quyền—tuyệt kỹ tối thượng của hắn, rốt cuộc cũng được thi triển!

Chín con rồng khí tức hùng hồn gầm thét, xoáy tròn giữa không trung, cuồn cuộn như một cơn bão thần thánh, mang theo sức mạnh ngàn cân. Khi chúng lao đến, từng luồng kiếm ảnh rung động dữ dội, vỡ nát từng mảnh trước áp lực khủng khiếp của cự long, hóa thành vô số tia sáng tan biến vào hư không!

"Phụt!"

Máu tươi bắn ra, Hoa Mộ Dung ngã phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt!

Triệu Vân Tiêu giải trừ quyền thể, từng bước tiến lại, cúi xuống nắm nhẹ cằm nàng, khóe môi cong lên đầy bá đạo:

"Chậc chậc... thánh nữ, vẫn còn kiêu ngạo như vậy sao?"

Hoa Mộ Dung nghiến răng quay đầu tránh đi. Nhưng Triệu Vân Tiêu chẳng thèm bận tâm, chỉ cười nhạt:

"Trước đây ngươi có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"

Hoa Mộ Dung cười lạnh:

"Muốn chém muốn giết tùy ý, cần gì phải nói nhiều lời như vậy!"

Triệu Vân Tiêu vuốt nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng trầm thấp:

"Muốn chết? Không dễ như vậy đâu... Những gì ngươi gây ra cho ta, ta sẽ để ngươi từ từ nếm trải..."

Nói rồi, hắn nhấc bổng nàng lên, đặt xuống giường, ánh mắt sắc bén nhưng lại xen lẫn một tia phức tạp.

Hoa Mộ Dung cau có hét lên,

"Ngươi..."

"Ngươi định làm gì?"

Triệu Vân Tiêu không hề do dự, liền nói nhỏ vào đôi tai nhỏ nhắn của nàng,

"Triệu Phu nhân, nàng có biết suốt hai năm qua, ta chưa từng có một đêm yên giấc vì nàng không? Hôm nay, e rằng ta phải để nàng thấu hiểu cảm giác ấy rồi..."

Triệu Vân Tiêu bất chợt chế trụ cổ tay nàng, trong tích tắc, nội kình tràn vào khiến nàng vô thức lảo đảo. Một tiếng "xoẹt" vang lên khe khẽ, lớp vải lụa nơi bả vai Hoa Mộ Dung khẽ rạn nứt, để lộ làn da trắng muốt ẩn hiện dưới ánh nến leo lắt.

Nàng khẽ giật mình, bàn tay mềm mại đưa lên, vô thức che đi hơi thở chợt rối loạn. Một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo hơi thở của Triệu Vân Tiêu, khiến ánh mắt nàng thoáng dao động trong thoáng chốc.

---

:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3

9

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.