ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 62
Đêm khuya

Trong căn phòng xa hoa của khách sạn Lam Hải Uyển, ánh đèn trần phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, nhưng không thể xua đi được sự u ám trong đôi mắt của kẻ ngồi trong góc. Lạc Thiên Hàn khoanh chân, xung quanh hắn là một kết giới cách âm và màn che ẩn thân, ánh sáng tím nhàn nhạt bao phủ như một lớp sương mỏng đầy uy áp.

Hắn rút ra một lá bùa truyền âm tử cấp, đầu ngón tay khẽ điểm một cái, lập tức một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, kết nối với Thanh Thiên Đạo Nhân.

"Sư tôn, đệ tử bất tài, chưa thể khiến bọn phàm nhân thần phục..." Giọng hắn trầm thấp, mang theo vẻ không cam lòng.

Bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh, sắc bén như lưỡi dao cắt qua không gian.

"Vô dụng! Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong? Còn để bọn phàm nhân trèo lên đầu ngươi? Lạc Thiên Hàn, ngươi đúng là khiến ta quá thất vọng!"

Gương mặt Lạc Thiên Hàn thoáng trầm xuống, nắm tay siết chặt, bùa truyền âm trong tay hắn khẽ rung động như phản ánh cơn giận bị đè nén.

"Sư tôn, bọn phàm nhân tuy thấp kém nhưng thủ đoạn không thể coi thường. Chúng viện đủ lý lẽ để trì hoãn, hơn nữa Hoa Mộ Dung còn đứng ra bảo vệ bọn chúng!"

"Hừ! Ngươi nghĩ ta quan tâm đến lý do?" Giọng Thanh Thiên Đạo Nhân lạnh như băng. "Chuyến đi này là để mê hoặc Hoa Mộ Dung, không phải để ngươi viện cớ! Nếu ngay cả một nữ nhân mà cũng không khống chế được, ngươi xứng đáng làm đệ tử của Thanh Thiên đạo nhân ta sao?"

Lạc Thiên Hàn siết chặt nắm tay, khớp xương kêu răng rắc, nhưng hắn vẫn cúi đầu, giọng đầy quyết tâm: "Vâng, sư tôn."

Lá bùa truyền âm tản linh khí, kết nối bị cắt đứt. Trong căn phòng chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ. Một lúc sau, Lạc Thiên Hàn đột ngột đập mạnh xuống bàn, ánh mắt lóe lên tia hung ác.

"Hừ! Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi chỉ muốn Đạo Nguyên Chân Thư! Một khi ta lấy được nó, ai còn có thể sai khiến ta?"

Hắn bật cười lạnh lẽo, giọng nói đầy tham vọng và khinh miệt.

"Chỉ cần có Đạo Nguyên Chân Thư, ta sẽ nắm giữ quy tắc thiên địa, một bước thăng cấp Đại Thừa! Khi đó, phàm nhân? Chỉ là rác rưởi dưới chân ta! Còn Thiên Sách Tông? Cũng chỉ là một con cờ mà thôi... Haha!"

Tiếng cười của hắn vang vọng trong phòng, nhưng rồi đột ngột ngừng lại. Sắc mặt Lạc Thiên Hàn trầm xuống, ánh mắt u ám xoáy sâu như vực thẳm.

"Hoa sư muội, ta yêu thương ngươi như vậy, giờ là lúc ngươi nên giúp ta rồi. Chỉ cần có được Tiên Thiên Linh thể của ngươi, ta sẽ đột phá Nguyên Anh đến Hóa Thần. Sau đó... thông qua ngươi, ta sẽ có được Đạo Nguyên Chân Thư!"

Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chỉ có sát ý và dục vọng vô tận.

.

.

.

Bên trong văn phòng của Trần Vi An, ánh sáng từ màn hình xanh lam nhàn nhạt chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của anh. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gõ bàn phím thi thoảng vang lên, phản chiếu một sự bình thản nhưng cũng đầy áp lực vô hình.

Triệu Vân Tiêu đứng đối diện, giọng nói trầm ổn, báo cáo lại toàn bộ tình hình cuộc tọa đàm. Khi hắn dứt lời, căn phòng rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát. Trần Vi An nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, đôi mắt lóe lên tia suy tư. Một lát sau, anh mỉm cười bình thản, giọng điệu mang theo sự sắc bén khó lường,

"Haha... xem ra kế hoạch gây chia rẽ nội bộ và diễn biến hòa bình ở Thiên Sách Tông đã thành công. Giờ đại thế đã thành, chúng đang do dự, nhưng không hoàn toàn phản đối. Đây chính là thời cơ thích hợp để triển khai giai đoạn hai của kế hoạch."

Anh dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua Triệu Vân Tiêu, rồi cười nhạt,

"Cậu cũng gặp lại người phụ nữ đó rồi nhỉ?"

Triệu Vân Tiêu thoáng sững lại trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, chỉ đáp gọn,

"Đó là quá khứ rồi."

Trần Vi An khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén,

"Cho dù là quá khứ, thì cậu cũng nên chịu trách nhiệm. Ta thấy cô nương đó vẫn còn ý với cậu. Nếu không, sao nàng lại sinh con cho cậu?"

Triệu Vân Tiêu không đáp, sắc mặt không chút dao động, nhưng ánh mắt hắn lại tối đi đôi chút. Sự trầm mặc kéo dài một lúc lâu.

Cuối cùng, Trần Vi An phất tay, giọng điệu dứt khoát,

"Hãy suy nghĩ đi. Đừng để một ngày nào đó, cậu hối hận. Nhưng thôi, đây là vấn đề cá nhân của đồng chí, hãy tự giải quyết đi... Giờ cậu có thể về, mai chúng ta sẽ tổ chức họp bộ chính trị để bàn luận thêm về giai đoạn hai."

Triệu Vân Tiêu hít sâu một hơi, rồi đứng thẳng người, hành lễ một cách gọn gàng:

"Rõ! Thưa lãnh tụ."

Sau khi rời khỏi văn phòng, Triệu Vân Tiêu lặng lẽ bước xuống hành lang dài, nơi ánh đèn mờ nhạt phản chiếu bóng dáng cao lớn của hắn. Một lát sau, hắn đã đứng trước cửa căn hộ của mình, tâm trạng nặng trĩu.

Một đêm dài sắp bắt đầu.

...

Bầu trời đêm của thủ đô Liên Bang, một bóng áo trắng lướt qua những tòa nhà cao tầng.

Hoa Mộ Dung dùng thần thức quét khắp nơi, tìm kiếm vị trí của Triệu Vân Tiêu.

"Hắn ở đâu...?"

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó hiểu. Không biết vì sao, nàng lại muốn nhìn thấy hắn.

Cuối cùng, nàng tìm được căn hộ của hắn.

Một tòa nhà sang trọng, đèn đường phản chiếu lên lớp kính bóng loáng. Nàng nhẹ nhàng đáp xuống ban công, lặng lẽ lẻn vào bên trong qua cửa đang mở bằng một đạo thuật che giấu khí tức.

Ngay lúc đó, cửa phòng tắm mở ra.

Triệu Vân Tiêu vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc còn đọng nước. Hắn vừa bước ra thì dừng lại, ánh mắt sắc bén lập tức nhận ra có kẻ đột nhập. Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, hắn thoáng sững sờ.

Hai ánh mắt chạm nhau – bầu không khí căng thẳng tột độ.

Hoa Mộ Dung cũng không ngờ lại đối diện hắn trong tình huống này. Cả hai đều giật mình.

Cuối cùng, Triệu Vân Tiêu phá vỡ sự im lặng,

"Ngươi là ai? Ngươi đến đây làm gì?"

Hoa Mộ Dung siết chặt tay áo, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhưng lại không nói ra lời.

---

:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3

13

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.