Chương 61
Tọa đàm ngoại giao
Sân bay liên bang tại thủ đô Vĩnh Kinh, hôm nay được trang hoàng bằng thềm đỏ, hàng loạt vệ binh mặc cơ giáp đứng chỉnh tề xếp hàng, tạo thành một đường thẳng dọc theo thềm vải. Các đại diện cấp cao đã chờ sẵn, ai nấy sắc mặt đều nghiêm túc, chờ đón đoàn sứ giả đến từ Thánh Địa Thiên Sách Tông.
Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao đứng giữa, bên cạnh là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Huyết Ảnh – một nam nhân khoác chiến xanh lam, khí thế như núi lửa sắp bùng nổ. Ngay bên cạnh y là Bộ trưởng Bộ Công An, Triệu Vân Tiêu, người nam tử khoác bộ quân phục đen, dáng người cao lớn, bên hông có một khẩu súng lục cao năng, ánh mắt sắc bén tựa kiếm quang.
Sau đó, phi thuyền từ trên không đã đợi sẵn từ từ hạ xuống đất. Khi cửa khoang mở ra, hai kiếm vệ Thiên Sách Tông trong trường bào đen thêu hoa văn vàng bước xuống trước, tạo thành hai hàng bảo vệ. Giữa họ, thánh nữ Hoa Mộ Dung trong bộ y phục trắng thêu hoa đào, mái tóc dài buộc lỏng, thần thái kiêu sa mà sắc bén. Đi bên cạnh nàng là thánh tử – nam nhân khoác áo bào xanh đậm, gương mặt trầm ổn nhưng ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng. Cả hai cùng tiến xuống, phía sau là hai kiếm vệ nữa, bước đi đồng đều, khí thế trầm ổn.
Về phía đầu bên kia, ba vị bộ trưởng tiến tới, sau lưng là hàng loạt phóng viên đang lia ống kính, háo hức săn tìm khoảnh khắc lịch sử. Hai bên giáp mặt, Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao nở nụ cười ôn hòa, vươn tay ra định bắt tay theo nghi lễ của liên bang.
Nhưng chưa kịp chạm vào, một trong các kiếm vệ của Thiên Sách Tông đã rút kiếm lấp lánh hàn quang, sát khí tràn ra như nước vỡ bờ.
"Hừ, thật vô sỉ! Dám ra tay trước mặt Thánh nữ và Thánh tử!"
Ngay lập tức, Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao giơ tay sang ngang, mặt hơi gượng cười nhưng giọng vẫn vững vàng.
"Khoan! Đây chỉ là một phép lịch sự của liên bang, không có ý mạo phạm..."
Nhưng chưa kịp anh dứt lời, vị thánh nữ Hoa Mộ Dung dịch chuyển tức thời đến vị trí vị Bộ trưởng Bộ Công an, nhấc cằm quyến rũ nói.
"Tiểu Bạch Kiểm, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Có vẻ ngươi sống rất tốt nhỉ?"
Giọng nói đó làm không khí chùng xuống trong nháy mắt. Ánh mắt mọi người chuyển dời sang phía chủ nhân của câu nói, Hoa Mộ Dung, người phụ nữ mang dáng vẻ tao nhã nhưng ánh mắt chứa đầy ý cười sắc bén.
Triệu Vân Tiêu không hề động sắc, giọng nói bình thản, như chưa từng quen biết.
"Vị đại sứ này, chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Câu nói như một nhát dao sắc bén cắt đứt mọi hồi ức, không để Hoa Mộ Dung có cơ hội tiếp tục trêu chọc. Không khí trở nên căng thẳng đến mức kiếm vệ đứng sau nàng phải khẽ gọi.
"Miện hạ…"
Nhưng Hoa Mộ Dung vẫn chỉ mỉm cười, đôi mắt lóe lên một tia sắc lạnh. Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn lướt qua đoàn tiếp đón rồi hờ hững đi tiếp. Trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ,
"Thú vị...."
.
.
.
Sau màn chào hỏi căng thẳng, cả hai bên rời sân bay, tiến vào đoàn xe hộ tống. Hàng loạt ô tô đen đệm khí di chuyển trật tự, dẫn đầu là các mô-tô cảnh sát của liên bang, đèn tín hiệu lóe sáng liên tục. Đoàn xe lướt qua những con phố rộng lớn của thủ đô Vĩnh Kinh, nơi ánh đèn màu phản chiếu trên những tòa nhà cao tầng sừng sững.
Dọc hai bên đường, người dân liên bang đổ ra xem cuộc diễu hành đặc biệt này. Dù đa phần có thành kiến với tiên nhân đến từ Thiên Sách Tông do những vết thương trong quá khứ, nhưng họ cũng tò mò trước sự kiện này. Những ánh mắt hoài nghi xen lẫn háo hức, một số người lặng lẽ quan sát, trong khi những người khác thì thầm với nhau về sự rộng lượng của chính phủ liên bang khi tiếp đón sứ giả ngoại quốc.
Cuối cùng, đoàn xe dừng lại trước khách sạn lớn nhất thành phố, Lam Hải Uyển, nơi thường được chính phủ chọn để tổ chức hội đàm, lễ nghi, yến tiệc quan trọng. Bên trong phòng hội nghị, không khí mang vẻ đối đầu rõ rệt khi Thánh tử Thiên Sách Tông lên tiếng với giọng điệu mạnh mẽ,
"Liên bang các ngươi nên lập tức thu hồi các cuốn tiểu thuyết đó! Đây là sự xúc phạm nghiêm trọng đến truyền thống và giáo lý của Thánh Địa."
Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao điềm nhiên đáp lời, giọng nói bình tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo,
"Chúng tôi tôn trọng tự do ngôn luận và sự đa dạng văn hóa. Tuy nhiên, để đảm bảo không có những hiểu lầm đáng tiếc, chúng tôi sẽ thêm dòng cảnh cáo nhằm tránh những tai nạn thương tâm."
Sắc mặt đại diện Thiên Sách Tông trầm xuống, sát khí ngập tràn, nhưng không thể phản bác ngay lập tức. Thánh tử tức thì vỗ mạnh xuống bàn, âm thanh vang dội như sấm rền, uy áp bùng nổ như sóng triều quét ngang toàn bộ đại sảnh, khiến không khí như đông cứng lại.
"Hừ, đám phàm nhân thấp kém, các ngươi thực sự nghĩ có thể bọn ta tới để đàm phán sao?"
Bộ trưởng Bộ Công An mặt nổi gân xanh, đập mạnh cây súng lên bàn, âm thanh do va chạm giữ linh thiết và linh mộc tạo ra sóng áp, anh cũng nghiến răng lên tiếng, giọng nói như chém đứt không gian,
"Nếu ngươi đã nói vậy, chúng ta sẽ quan sát xem liệu mục đích của các ngươi có thực sự là đàm phán hay không. Bộ Công An không phải là những kẻ ngồi yên mặc người ức hiếp. Nếu bất kỳ hành động nào gây nguy hiểm đến an ninh trên lãnh thổ liên bang, chúng ta sẽ lập tức có biện pháp trục xuất, không nương tay!"
Hoa Mộ Dung mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt lóe lên tia sắc bén nhìn Triệu Vân Tiêu đang nổi gân xanh như ẩn giấu một bí mật. Nàng khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ vừa ung dung vừa kiêu hãnh,
"Thôi được, nếu các ngươi đã nói vậy thì bọn ta sẽ quan sát thêm một khoảng thời gian..."
Kết thúc cuộc đàm phán căng thẳng, phía liên bang chủ động đề xuất,
"Trong thời gian lưu lại, chúng tôi mời đoàn đại sứ của Thánh Địa dành thời gian tham quan cảnh đẹp và trải nghiệm văn hóa của liên bang. Đây sẽ là cơ hội để hiểu rõ hơn về nền văn minh của chúng tôi."
Hoa Mộ Dung nở một nụ cười đầy hàm ý, ánh mắt lướt qua Triệu Vân Tiêu trước khi quay đi.
"Vậy thì, chúng ta sẽ dạo chơi một chút, xem thử nơi này thú vị đến đâu."
---
:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3
10
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
