ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Thánh địa sứ giả

Trên bầu trời biên giới liên bang, sáu bóng người cưỡi kiếm xuyên qua tầng mây, khí thế ngút trời. Dẫn đầu là một nam tử tuấn lãng vận bạch y, chính là thánh tử của Thiên Sách Tông, bên cạnh là thánh nữ cao quý cùng bốn kiếm vệ theo sau.

Ngay khi họ vượt qua ranh giới, hệ thống vệ tinh lập tức khóa mục tiêu, báo động màu da cam vang lên khắp căn cứ không quân Thiết Phong của phương diện quân phía Bắc. Chỉ trong tích tắc, vô số tiêm kích siêu vượt âm lao vút lên trời, chắn trước đường đi của đoàn người.

"Đây là không phận liên bang, những kẻ xâm nhập lập tức hạ cánh!" Tiếng cảnh báo vang vọng trong không trung.

Thánh tử vốn là thiên kiêu của thánh địa, bản tính kiêu ngạo, sao lại có thể bị xem thường trắng trợn như vậy. Hắn nhếch môi cười lạnh.

"Lũ kiến cỏ dám ngăn cản bổn thánh tử? Xuống hết cho ta!"

Hắn vung tay, kiếm khí sắc bén phóng ra như vạn đạo tinh quang. Hai kiếm vệ cũng đồng loạt xuất thủ, kiếm quang tung hoành, tạo thành lưới kiếm chém thẳng về phía phi đội tiêm kích.

Nhưng những chiếc chiến cơ rẽ gió linh hoạt né tránh, đồng thời phi đội hỗ trợ từ xa xuất hiện, bao vây chặt chẽ sáu người. Giọng nói cứng rắn vang lên lần nữa,

"Đây là cảnh báo cuối cùng! Nếu không hạ cánh ngay lập tức, chúng tôi sẽ sử dụng vũ lực!"

Kiếm vệ cười nhạt, song chưởng hợp lại.

"Vạn kiếm triều tông!"

Hàng ngàn kiếm khí tụ thành một cơn bão kiếm khủng khiếp lao thẳng về phi đội.

Ngay lập tức, lá chắn linh năng trên chiến cơ kích hoạt, hóa giải phần lớn kiếm quang. Trong nháy mắt, phi đội trưởng ra lệnh,

"Đối tượng tấn công, cho phép phản công ngay lập tức!"

Tiếng gầm rú vang trời. Đạn linh năng rạch nát bầu không khí, nhắm thẳng vào nhóm người Thiên Sách Tông. Những kiếm vệ dù thân pháp nhanh nhẹn nhưng vẫn không thể né tránh hoàn toàn. Một người bị bắn trúng vai, một kẻ khác trúng chân, ngay cả thánh tử cũng bị một viên đạn xuyên qua pháp bảo hộ thể, trúng vào bụng, máu tươi rỉ ra.

Hoa Mộ Dung chứng kiến cảnh này, trong lòng chấn động. Nàng lao đến chặn giữa hai bên, vận lực phát ra một luồng sóng âm mạnh mẽ.

"Dừng tay! Chúng ta chấp nhận hạ cánh!"

Cuối cùng, đoàn người Thiên Sách Tông bị ép phải đáp xuống căn cứ quân sự gần nhất. Trên bầu trời, những chiếc tiêm kích vẫn lượn vòng, sẵn sàng hành động nếu có bất kỳ động thái phản kháng nào.

.

.

.

Sau một lúc, mặt đất rung chuyển khi một đoàn quân sĩ cơ giáp xanh rằn đổ bộ từ bốn phương tám hướng, tạo thành vòng vây chặt chẽ. Các chiến giáp mang theo khí thế lẫm liệt, vũ khí trên tay lóe sáng, chuẩn bị sẵn sàng.

Dẫn đầu đoàn quân là một chiến giáp khổng lồ khoác lên mình bộ khải giáp Bạch Tượng, uy nghi như một tòa tháp thép di động. Từ bên trong, giọng nói trầm ổn nhưng lạnh lùng vang lên qua loa khuếch đại:

"Các người xâm phạm trái phép vào không phận của Liên Bang. Nêu rõ danh tánh, lý do, nếu không, chúng tôi buộc phải trục xuất các người ra khỏi lãnh thổ."

Thánh tử của Thánh Địa nghiến răng, sát ý bùng lên trong mắt.

"Ngươi—"

Nhưng trước khi hắn kịp nói gì, một giọng nữ vang lên mạnh mẽ. Hoa Mộ Dung tiến lên, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía chiến giáp Bạch Tượng.

"Ta là thánh nữ Thiên Sách Tông. Theo lệnh tông môn, bọn ta đến đây để gặp vua của các ngươi. Mau dẫn đường!"

Một sĩ quan bước lên, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn.

"Đây là vùng đất tự do, không có vua chúa. Nhưng nếu các người muốn gặp lãnh đạo, hãy nêu rõ lý do."

Sắc mặt Hoa Mộ Dung trở nên khó coi, gân xanh nổi lên nơi thái dương.

"Được! Vậy thì ta muốn gặp lãnh đạo của các ngươi. Bọn ta muốn hòa đàm về chuyện Thánh Địa. Đừng lãng phí thời gian nữa!"

Viên sĩ quan không hề dao động trước sự tức giận của nàng. Nghiêm nghị nói rõ to,

"Nếu vậy, mời các vị chờ ở đây. Chúng tôi sẽ hộ tống, nhưng phải đợi cấp trên phản hồi."

Ngay sau đó, thông tin được truyền về sở chỉ huy. Tư lệnh lập tức liên lạc với tổng tư lệnh và bộ trưởng quốc phòng.

"Báo cáo tổng tư lệnh, có đại sứ Thánh Địa muốn hòa đàm. Chúng ta xử lý thế nào?"

Phía bên kia, một giọng nói quyền uy vang lên,

"Giữ họ lại. Chúng tôi sẽ điều phi cơ chuyên biệt đến hộ tống."

Không lâu sau, từ thủ đô Vĩnh Kinh, một phi cơ đặc biệt chuyên chở lãnh đạo cấp cao được điều động, đáp xuống sân bay quân sự. Khi đoàn người của Hoa Mộ Dung bước lên phi cơ, họ không khỏi kinh ngạc trước sự tinh xảo và tiện nghi của nó.

Trên phi cơ, họ được sắp xếp vào các khoang riêng biệt. Hoa Mộ Dung cùng hai kiếm vệ được bố trí vào một phòng có cửa sổ lớn, có thể nhìn bao quát khung cảnh bên ngoài.

Một kiếm vệ không giấu nổi kinh ngạc, lên tiếng,

"Không ngờ phàm nhân lại có thể chế tạo ra phi châu như thế này. Nó còn đẹp và tiện nghi hơn cả phi châu của Thánh Địa."

Khi phi cơ tiến gần đến thủ đô, cảnh sắc bên ngoài khiến họ không khỏi sửng sốt. Những tòa nhà cao vút xuyên mây, ánh đèn rực rỡ tạo nên một khung cảnh chưa từng thấy.

"Những tòa nhà này... cao bằng đỉnh phong của Thánh Địa sao?" Một kiếm vệ thốt lên.

Hoa Mộ Dung nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Hừm, trông thật chói mắt."

Một kiếm vệ khác cẩn trọng quan sát.

"Lạ lẫm thật, bọn chúng có thể phi hành sao? Không phải đạt đến Trúc Cơ mới có thể phi hành ư?"

Sự chênh lệch giữa hai nền văn minh, một bên là tu hành thượng cổ, một bên là khoa học tối tân, giờ đây càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết trong tâm trí của sứ giả.

---

:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3

7

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.