ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Thánh địa nghị sự

Chính điện Thiên Sách Tông lúc này ngập trong bầu không khí ngưng trọng. Từng vị trưởng lão đều đã có mặt, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt như đao quét nhìn khắp đại điện. Hai phe trước nay đối lập, phe bảo thủ do Thanh Thiên đạo nhân đứng đầu, và phe ôn hòa của Lăng Tuyết Nhạn, nay lần đầu tiên cùng chung một nhận thức, Thiên Sách Tông đang bị đe dọa.

Thanh Thiên đạo nhân vỗ mạnh xuống bàn, âm thanh như sấm rền giữa trời quang, giọng nói mang theo linh lực chấn động cả đại điện,

"Không thể tiếp tục như thế này! Sự xâm thực của Liên bang đã lan đến tận cốt lõi của Thiên Sách Tông! Đạo thống ngàn năm, chẳng lẽ lại để thứ tà vật này làm vấy bẩn sao?! Không chỉ là những kẻ ngu xuẩn nhảy núi tìm cơ duyên, mà cả đạo tâm của đệ tử cũng đã lung lay!"

Lăng Tuyết Nhạn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế cao, tiên y phấp phới, dung nhan như trăng thanh gió mát, nhưng ánh mắt lại thâm sâu như vực thẳm không đáy. Nàng nhấp một ngụm trà, thong thả nói,

"Những gì đạo huynh nói không sai, nhưng hãy trả lời ta một câu... bây giờ ngươi có dám vứt bỏ điện thoại của mình không?"

Toàn đại điện lập tức chìm vào tĩnh lặng. Một vài trưởng lão khẽ nhíu mày, số khác tránh ánh mắt của nhau. Thanh Thiên đạo nhân thoáng khựng lại, rồi lập tức cau mày, phất tay áo quát lớn,

"Ta không phải kẻ ngu muội! Ta dùng nó để tra tin tức, giám sát tông môn, chấn chỉnh quy củ. Bản thân ta đâu bị lay động bởi những thứ đó!"

Lăng Tuyết Nhạn khẽ nhếch môi, giọng điệu như gió đông se lạnh,

"Vậy mà chỉ trong một năm, ngươi đã tra tin tức nhanh hơn, liên lạc thuận tiện hơn, quản lý đệ tử cũng dễ dàng hơn. Nếu thật sự không ảnh hưởng, sao ngươi vẫn còn giữ nó bên người?"

Các trưởng lão khác bắt đầu xôn xao. Mọi người đều hiểu rõ, công nghệ Liên bang đã thấm vào từng ngóc ngách của Thiên Sách Tông. Lúc đầu họ bài xích, nhưng khi đã quen, ai có thể phủ nhận sự tiện lợi mà nó mang lại? Nhưng... cái giá phải trả là gì?

Một trưởng lão râu dài chậm rãi đứng dậy, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo áp lực nặng nề,

"Nếu không thể kiểm soát được nó, vậy thì chúng ta phải đàm phán với Liên bang! Không thể để những thứ này tiếp tục thẩm thấu vào Thiên Sách Tông, làm băng hoại cốt cách của đệ tử!"

Một trưởng lão khác thân thể vạm vỡ gật đầu mạnh mẽ, hừ lạnh một tiếng,

"Tốt! Ta tán thành! Chúng ta phải lập tức phái người đi sứ đến Liên bang, yêu cầu bọn họ chấm dứt việc đưa những thứ này vào thánh địa! Nếu bọn họ không đồng ý, thì Thiên Sách Tông cũng không ngại tự mình ra tay!"

Thanh Thiên đạo nhân hớp ngụm trà sau đó thong thả đặt chén trà xuống bàn, vuốt râu dà,

"Nếu đã đi sứ, vậy thì phải là những người có đủ tư cách. Ta đề nghị cử Thánh Nữ và Thánh Tử làm đại diện của Thiên Sách Tông, xem như đây là lịch luyện cho họ."

Lời này vừa thốt ra, đại điện lập tức vang lên những tiếng bàn luận. Một vị trưởng lão chau mày, giọng nghiêm nghị,

"Thánh Nữ và Thánh Tử là nhân tài kiệt xuất của tông môn, chẳng lẽ lại để bọn họ vào nơi đầy rẫy thế tục như vậy sao?"

Một trưởng lão khác vuốt râu, trầm ngâm nói,

"Chính vì họ là nhân tài kiệt xuất, mới phải để họ đối diện với thử thách này. Dù sao thì tương lai chúng cũng sẽ là người dẫn dắt Thiên Sách Tông."

Thanh Thiên đạo nhân hừ lạnh, ánh mắt như điện quét qua đại điện, cuối cùng trầm giọng nói,

"Nếu đã quyết như vậy, vậy cứ thế mà làm! Nhưng nếu Liên bang dám giở trò, Thiên Sách Tông tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!"

.

.

.

Trong tiểu đình giữa vườn đào nở rộ, Hoa Mộ Dung cùng sư tỷ Lăng Tuyết Nhạn đang thưởng trà, đàm đạo về thiên đạo. Bên cạnh, một tiểu đồng tóc đang chơi đùa với con cá vàng trong hồ, nô đùa không biết mệt.

Lăng Tuyết Nhạn chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu hồng trần.

"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Nhân gian đổi thay, không ai có thể giữ mãi một niệm mà cưỡng cầu thế đạo. Như nước chảy về đông, có ai có thể cản?" nàng nhẹ giọng trích dẫn Đạo Đức Kinh.

Hoa Mộ Dung nhấp một ngụm trà, nét mặt vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng không khỏi dao động.

"Sư tôn, ngài muốn nói gì?"

"Ngươi đã chạm đến bình cảnh tu luyện, chuyến đi nhân gian này coi như cơ duyên tìm kiếm đột phá." Lăng Tuyết Nhạn khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua đứa trẻ bên cạnh, giọng nói có phần ôn nhu hiếm thấy. "Hơn nữa, ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc hoàn toàn cởi bỏ những vướng bận nơi trần thế chưa?"

Hoa Mộ Dung thoáng trầm mặc. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương hoa thoang thoảng. Nàng khẽ vuốt tóc đứa bé, thấp giọng nói:

"Có những chuyện dù không muốn cũng không thể tránh. Ta biết ý người muốn nói về ai. Nhưng...

Lăng Tuyết Nhạn vội ngắt lời Hoa Mộ Dung, ánh mắt như mang theo vạn cổ tang thương nhìn theo đứa trẻ,

"Triệu Vân Tiêu có thể còn sống, nếu duyên nợ chưa dứt, có lẽ đã đến lúc phải đối mặt."

"Nếu không giải quyết triệt để, đạo tâm của ngươi sẽ có tỳ vết. Một khi chướng ngại trong lòng không được gỡ bỏ, con đường tu luyện e rằng sẽ khó mà tiến xa."

Hoa Mộ Dung trầm mặc hồi lâu rồi mới khe khẽ thở dài. "Đa tạ sư tôn, ta hiểu rồi."

Lăng Tuyết Nhạn khẽ mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. "Ừm, hiểu là tốt."

Hoa Mộ Dung nhìn theo chén trà bốc khói, trong lòng như có một luồng gió dao động quét qua.

---

:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3

6

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.