ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Mâu thuẫn

Mặc dù linh khí là nền tảng thúc đẩy nền văn minh tu tiên tại đại lục Thần Châu, giúp sinh vật tiến hóa vượt bậc và khai mở những năng lực phi phàm, nhưng bản chất của nó lại không hề công bằng. Linh khí không ban phước cho tất cả chúng sinh, mà chỉ chọn lọc một số ít kẻ được gọi là "người có linh căn"—những kẻ có khả năng hấp thụ và vận dụng linh khí để bước lên con đường tu luyện.

Linh căn là yếu tố quyết định tuyệt đối trong tu tiên giới. Nếu không có linh căn, một người dù thông minh đến đâu, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ là phàm nhân vô danh suốt đời. Điều này tạo ra sự phân biệt nghiệt ngã ngay từ khi một sinh mệnh mới chào đời: kẻ có linh căn sẽ có cơ hội bước vào thế giới tiên đạo, còn kẻ không có linh căn, dù có khát vọng lớn đến đâu, cũng chỉ là nô lệ của số phận.

Tuy nhiên, ngay cả những kẻ may mắn sinh ra với linh căn cũng không đồng nghĩa với việc họ có thể tiến xa trên con đường tu luyện. Linh căn có nhiều cấp bậc, từ kém cỏi đến thượng đẳng. Phổ biến nhất là những linh căn pha tạp như ngũ linh căn hoặc tứ linh căn—loại linh căn bị xem là "phế phẩm" vì tốc độ tu luyện chậm chạp, tiêu hao tài nguyên khổng lồ nhưng hiệu suất hấp thụ linh khí lại thấp đến thảm hại. Ngược lại, những kẻ sinh ra với thiên linh căn hoặc linh căn biến dị như băng linh căn, lôi linh căn, quang linh căn... chính là thiên tài trong thiên tài, có thể bộc phát tiềm năng khủng khiếp, chỉ cần đủ tài nguyên, họ có thể bước vào hàng ngũ cường giả trong thời gian ngắn.

Nhưng, số lượng những kẻ như vậy vô cùng hiếm hoi. Trong hàng vạn kẻ có linh căn, chỉ một phần nhỏ sở hữu thiên linh căn, và trong số đó, linh căn biến dị lại càng hiếm như lông phượng sừng lân. Chính vì vậy, những kẻ mang trong mình huyết mạch thượng đẳng trở thành đối tượng tranh đoạt của các đại môn phái và thế gia tu tiên. Để duy trì và phát triển huyết mạch mạnh mẽ, các thế lực tu tiên từ lâu đã sử dụng phương thức liên hôn để bảo tồn dòng máu của tiên nhân. Trong giới tu tiên, kết giao không chỉ vì tình cảm mà chủ yếu là vì lợi ích huyết thống. Bằng cách kiểm soát việc sinh sản của thế hệ sau, họ đảm bảo chỉ có những kẻ ưu tú mới được sinh ra.

Nhưng có linh căn vẫn chưa đủ. Tài nguyên tu luyện mới là yếu tố quyết định ai có thể bước lên đỉnh cao. Ngay cả kẻ có thiên linh căn cũng cần lượng tài nguyên tương đương tổng sản lượng của một quốc gia phàm nhân trong một năm để đạt đến cảnh giới đại đạo. Vì vậy, dù đại lục Thần Châu rộng lớn và đông dân, sự phân hóa giai cấp tại đây còn khốc liệt hơn bất kỳ nền văn minh nào khác trong lịch sử .

Phàm nhân—những kẻ sinh ra không có linh căn—bị xem như sâu kiến, hoàn toàn không có quyền lựa chọn số phận. Họ bị buộc phải phục vụ những kẻ tu tiên, sống như nô lệ, bị bóc lột cả sức lao động lẫn sinh mệnh. Đối với những thế lực tu tiên chính thống, phàm nhân là nguồn tín ngưỡng vô tận, bởi linh khí họ phát ra thông qua sự sùng bái có thể được hấp thụ để gia tăng tu vi cho tiên nhân. Hơn nữa, cũng chính là nguồn tìm kiếm nhân lực trong nhân gian. Trong khi đó, đối với các tà phái, huyết nhục phàm nhân lại là nguyên liệu quý giá cho những nghi thức hiến tế tàn khốc.

Để kiểm soát phàm nhân một cách hiệu quả, các thế lực tu tiên thiết lập chế độ phong kiến hà khắc, dựng lên các hoàng tộc cai trị phàm nhân dưới danh nghĩa thiên mệnh. Xã hội được chia thành nhiều tầng lớp: quan lại, quý tộc, địa chủ, thương nhân, nông nô, và cuối cùng là nô lệ. Tất cả những điều này chỉ nhằm tối ưu hóa việc khai thác tài nguyên từ tầng lớp phàm nhân, đảm bảo nguồn cung cấp tài nguyên dồi dào cho tiên nhân.

Nhưng ngay cả trong tiên môn, sự phân hóa giai cấp vẫn tồn tại. Đệ tử ngoại môn, nội môn, chân truyền, thế gia tu tiên… tất cả đều có địa vị riêng biệt. Tuy nhiên, so với sự cách biệt giữa phàm nhân và tiên nhân, mâu thuẫn nội bộ trong tiên môn vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong thế giới này, chỉ có một quy tắc duy nhất: kẻ yếu làm vật tế cho kẻ mạnh.

Tuy nhiên, ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng. Trong suốt lịch sử Thần Châu, nhiều phong trào chống lại sự thống trị của tu tiên giả đã nổ ra. Đầu tiên là sự ra đời của Nho đạo và Phật giáo—hai học thuyết xuất phát từ tầng lớp phàm nhân nhằm đối kháng với tiên gia. Nho đạo, ban đầu kêu gọi bình đẳng lấy dân làm gốc, nhưng dần dần bị tiên nhân lợi dụng để củng cố hệ thống giai cấp, hợp pháp hóa sự thống trị của kẻ mạnh. Phật giáo, với triết lý giải thoát, lại trở thành công cụ duy trì trật tự, khuyên phàm nhân chấp nhận số phận và hướng đến luân hồi để mong cầu một kiếp sống tốt hơn.

Kết quả là, cả hai học thuyết này cuối cùng đều bị tiên nhân thâu tóm, biến thành công cụ tinh vi để duy trì quyền lực của mình. Những kẻ đứng trên cao vẫn tiếp tục hưởng thụ sự sùng bái, trong khi hàng tỷ phàm nhân mãi mãi bị trói buộc trong vòng xoáy của sự phục tùng và nô lệ.

Thần Châu—một thế giới nơi kẻ mạnh viết nên luật lệ, và kẻ yếu chỉ có hai con đường: khuất phục, hoặc diệt vong.

.

.

.

Năm 233 Kiến An, Võ Đế Tề Mạch lĩnh ngộ đại đạo võ học, lần nữa dẫn quân khai chiến với tiên nhân tại Đông Thương Châu. Lần này, võ đạo cường thịnh đến mức kinh thiên động địa, thân thể tôi luyện đạt tới cảnh giới bất diệt, vạn độc bất xâm, ngay cả tu sĩ Đại Thừa Độ Kiếp cũng phải kiêng dè vài phần. Trong cơn binh biến, Võ Đế lấy sức người nghịch thiên, lập nên triều Đại Võ, chiếm lĩnh gần như toàn bộ Đông Thương Châu hùng mạnh, sánh ngang các thế lực tu tiên cự đại.

Tuy nhiên, ngay lúc đỉnh phong, thời điểm Võ Đế độ kiếp, thiên kiếp giáng xuống mãnh liệt. Bốn phương long xà tranh đấu, quỷ thần biến sắc, nhật nguyệt thất tinh. Dẫu chống cự đến hơi thở cuối cùng, Tề Mạch vẫn không thoát khỏi sát kiếp, thần hồn tiêu tán, chỉ lưu lại một tượng võ thần trấn giữ Đông Thương Châu. Kể từ ngày đó, võ đạo dần sa sút. Những tiên nhân từng bị đánh bật ra khỏi Đông Thương Châu nay lại quay về. Võ đạo lụi tàn, trở thành một truyền thuyết bị vùi lấp trong những trang cấm sử. Hậu duệ của Võ Đế Tề thị cũng dần suy thoái, từ bậc đế vương uy chấn thiên hạ thành những con rối của tiên nhân.

Năm 1014 Kiến An, Hoàng đế Đại Võ đời thứ 18, Tề Hạo Thiên, vì cầu trường sinh, đích thân quỳ bái tiên nhân tại Thánh địa Thiên Sách Tông, dâng lên vô số quốc bảo, thần binh chí bảo, thậm chí cam nguyện làm phiên thuộc. Hành động này khiến thiên hạ võ tu phẫn nộ đến cực điểm. Từ các đại môn phái võ đạo đến những bậc kỳ nhân ẩn cư nơi giang hồ, tất cả đều coi đây là nỗi sỉ nhục vô tiền khoáng hậu, một vết nhơ khó lòng rửa sạch trên võ đạo.

Trước cơn phẫn nộ của võ đạo thế gian, Triệu Vân Tiêu – đệ tử chân truyền của Võ Thánh, kẻ được tiên đoán mang long cốt bất khuất, quyết ý chấn hưng võ đạo. Hắn phát động khởi nghĩa, dựng cờ loạn khăn lam, triệu tập những kẻ còn mang dòng máu võ đạo bất khuất. Dưới ngọn cờ ấy, hàng vạn võ tu quy tụ, thề lấy huyết hoàng đế mà tẩy rửa sỉ nhục, một lần nữa dùng võ khai chiến với tiên gia, đoạt lại thiên địa cho phàm nhân!

Bầu trời Đông Thương Châu một lần nữa bị phủ bóng bởi khói lửa chiến tranh, báo hiệu một thời đại huy hoàng hoặc tàn lụi của võ đạo.

16

1

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.