Chương 53
Lá bài ẩn
Mạc Thiên Lăng khẽ cười, đưa bàn tay ra, rút ra một vật hình chữ nhật mỏng manh từ không gian, chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút.
"Điện thoại di động của Liên bang." Anh thản nhiên nói, đặt vật đó lên bàn. "Nó có thể liên lạc với bất kỳ ai trong hàng vạn dặm, truyền tin tức tức thời mà không cần hao phí linh lực."
Một số trưởng lão nhướng mày, một số khác nhíu chặt trán.
"Thiên lý truyền âm?"
"Một vật nhỏ bé này có thể giống bùa Thiên Lý Truyền Âm sao?"
"Người phàm cũng làm được sao... thật hoang đường!"
Mạc Thiên Lăng chạm nhẹ lên màn hình, ngay lập tức, trên không trung xuất hiện một hình ảnh ảo chiếu rọi từ thiết bị. Nhưng thay vì trung tâm chỉ huy, màn hình hiển thị hình ảnh một bé gái khoảng tám tuổi, đôi mắt to tròn, gương mặt đáng yêu.
"Cha!" Cô bé reo lên vui mừng. "Cha có khỏe không? Cha vẫn đang ở trên tinh cầu xa lạ đó à?"
Mạc Thiên Lăng nở một nụ cười hiếm hoi. "Cha vẫn khỏe, Y Nhi. Con ăn cơm chưa? Nghe lời mẹ không?"
"Có ạ! Con ăn hết cả rau rồi!" Y Nhi tự hào khoe. "Cha, bên đó có lạnh không? Có ai bắt nạt cha không?"
Mạc Thiên Lăng bật cười lớn. "Không ai có thể bắt nạt cha con đâu. Con không cần lo."
Cả đại điện Thiên Sách Tông chấn động!
Một trưởng lão nhíu mày. "Cái gì? Hắn có thể truyền tin trực tiếp với người thân dù cách nhau hàng vạn dặm mà không cần linh lực?"
"Một loại bảo vật thần thông?" Một trưởng lão khác kinh hô.
"Không... không có linh lực!" Một người khác quan sát, gương mặt tái đi.
"Một loại bảo vật thần thông?!" Một trưởng lão kinh hô.
"Không... không có linh lực!" Một người khác quan sát, gương mặt tái đi.
"Ngoài ra, nó còn có thể làm như thế này..."
Mạc Thiên Lăng vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh, vươn tay nâng điện thoại lên, chậm rãi bấm một phím. Một tiếng "tách" nhẹ vang lên, ngay lập tức, trên không trung xuất hiện một hình ảnh 3d vừa được chụp lại, cảnh vật xung quanh đại điện Thiên Sách Tông, sắc nét đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Anh dùng tay quét nhẹ màn hình, lần lượt chuyển đổi góc nhìn, từ bầu trời bên ngoài rộng lớn đến từng viên đá thềm cửa, từng khuôn mặt trưởng lão trong đại điện cũng có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông, như thể thời gian bị đóng băng trong một khung ảnh.
"Lưu cầu ảnh? Thật sự là lưu cầu ảnh"
Một vị trưởng lão luyện khí phong thản nhiên thốt lên.
Các trưởng lão tròn mắt kinh ngạc, vài người thậm chí cau mày vì lần đầu tiên thấy thứ pháp bảo có thể làm nhiều thứ mà không cần đến pháp thuật.
Không khí trong điện trở nên căng thẳng. Các trưởng lão dần cảm thấy bất an.
"Thế giới phàm nhân... đã tiến xa đến mức này? Thật thú vị..." Một trưởng lão thầm thì, ánh mắt dao động.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang bầu không khí chấn động.
"Hừ! Trò trẻ con! Dù có thể truyền tin nhanh đến đâu, các ngươi vẫn chỉ là phàm nhân! Đồ chơi này có thể so được với truyền thừa vạn năm của tiên gia sao?" Thanh Thiên đạo nhân lạnh lùng cất lời, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Một số trưởng lão khác cũng gật đầu, chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
"Đúng vậy! Chỉ là món đồ chơi cỏn con, không thể thay đổi sự thật rằng các ngươi là phàm nhân thấp kém. Đàm phán? Không có tư cách!"
Mạc Thiên Lăng chỉ cười nhẹ, đặt lại thiết bị lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào các trưởng lão Thiên Sách Tông.
"Thế thì... các ngươi sợ cái gì?"
"Tất nhiên, đây là thiết bị dành cho dân sự, còn về quân sự là bí mật thứ lỗi bọn ta không thể phô diễn ở đây được, nhưng bọn ta có thể phô diễn một phần sức mạnh."
Mạc Thiên Lăng quay người lại một sĩ quan bên cạnh,
"Đồng chí! Bảo họ làm đi."
Vị sĩ quan lập tức truyền lệnh qua thiết bị liên lạc. Ngay sau đó, hàng không mẫu hạm Xích Long đang lơ lửng bên ngoài điện bỗng rung chuyển dữ dội. Các tấm giáp bên hông trượt mở, để lộ hàng loạt đại pháo tự động vươn ra từ hai bên như những xúc tu khổng lồ của một con mãng xà sắt.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Từ phần thân trên của mẫu hạm, một dãy pháo năng lượng khổng lồ từ từ vươn ra, từng khẩu pháo xoay chỉnh góc, tất cả đều hướng về dãy núi phía xa.
Một tiếng ù ù vang vọng, không khí như bị bóp méo. Không phải bắn phá, không phải sát thương, mà là hấp thu linh khí.
Sau đó, một đạo quang ảnh khổng lồ bùng phát từ khẩu pháo, xé toạc không gian với một luồng sáng chói lóa. Tia năng lượng bắn thẳng vào sườn núi phía xa, chỉ trong chớp mắt, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tảng đá khổng lồ bị bốc hơi ngay lập tức, để lại một vệt cháy đen kéo dài.
Cơn chấn động lan rộng khắp dãy núi, những đỉnh cao rung lên từng đợt, tuyết đọng và bụi đá trút xuống như một cơn lở tuyết khổng lồ. Một khe nứt dài cả dặm xuất hiện ngay trung tâm vùng bị oanh tạc, hơi nóng từ vụ nổ khiến không khí xung quanh méo mó như ảo ảnh giữa trời nắng gắt.
Cả đại điện Thiên Sách Tông bỗng chìm vào một sự im lặng tuyệt đối. Các trưởng lão trợn tròn mắt, có người theo bản năng siết chặt lấy tay ghế, có người há miệng định nói nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
"Chỉ một đòn... đã có thể xóa sổ một sơn mạch?" Một trưởng lão lẩm bẩm, giọng đầy khiếp sợ.
"Làm... làm sao có thể?!" Một trưởng lão hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
"Vậy chúng ta có thể tiếp tục được rồi nhỉ?... Nhưng như đã nói, vấn đề vũ khí sẽ không nói đến ở đây nữa. Thay vào đó, chúng ta nên thảo luận về các sản phẩm thương mại dân sự như điện thoại và các pháp bảo tương tự."
Mạc Lăng Thiên nhẹ nhàng nói lại vấn đề.
---
:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3
10
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
