ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Kiêu ngạo một cái tiên giả

Tuy nhiên, cái gọi là cao cao tại thượng của những tiên nhân không phải bởi vì lời nói của những người phàm khoác lên mình vài pháp bảo kỳ dị mà bị dọa sợ. Ngược lại, lại phản tác dụng, đây rõ ràng là một sự xúc phạm thiên uy của họ một cách trắng trợn, chứ nào là đàm phán, phàm nhân xứng sao?

Thanh Thiên đạo nhân, nhị trưởng lão của Thiên Sách Tông, trừng mắt, trong tâm thần phát ra từng vòng sóng não do linh năng dao động. Cả không gian như méo mó, mọi thứ bị bóp nghẹt bởi uy thế vô thượng. Những đệ tử cấp thấp bên ngoài đại điện ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu, cảm giác như linh hồn bị nghiền nát.

"Đám phàm nhân các ngươi... ai cho các ngươi cái quyền bước vào nơi này mà khua môi múa mép?" Thanh Thiên đạo nhân ánh mắt sắc bén, ánh nhìn tựa như một thanh kiếm muốn xé nát mấy cỗ thân thể trước mặt. "Quỳ xuống hết đây cho ta!"

ẦM!

Lại thêm từng đợt sóng linh năng cuồn cuộn, lần này mạnh hơn lần trước, chúng như thiên quân vạn mã quét ngang toàn bộ quảng trường. Mặt đất vặn vẹo, gạch đá nứt vỡ, linh khí sôi trào. Những tu sĩ có tu vi kém hơn cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn, có người lập tức hộc máu, hai chân nhũn ra nhưng vẫn cố gắng giữ vững thân thể.

Đặc sứ Mạc Thiên Lăng cảm nhận rõ ràng luồng áp lực khổng lồ, từng đợt sóng linh lực rung chuyển không gian, khiến lớp không khí xung quanh méo mó như thể sắp vỡ vụn. Đá dưới chân anh nứt ra từng mảnh, toàn bộ phái đoàn Liên bang đều cảm nhận áp lực nặng trĩu đè lên bộ cơ giáp, nhưng không một ai gục ngã.

Mạc Thiên Lăng khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng hiện một tia trào phúng. "Chỉ là nhiễu sóng linh năng, một loại ảnh hưởng vật lý nhỏ nhoi. Quả nhiên... chẳng qua cũng chỉ là ảo giác."

Lời nói vừa dứt, anh bước thêm một bước, không hề bị dao động dù chỉ một chút. Khoảnh khắc đó, không gian tưởng như bị nứt vỡ bởi hai luồng ý chí va chạm, tiên khí và công nghệ giao thoa, tạo ra một luồng khí xoáy dữ dội ngay trung tâm đại điện.

Một binh sĩ Bạch Tượng khác, thân hình cao lớn như chiến thần, đang cầm đại kiếm trong tay, tiến lên phía trước, cắm mạnh xuống đất với cả hai tay. Lưỡi kiếm đâm xuống nền gạch đại điện tạo thành một luồng dao động phản kích, trực tiếp đối chọi với sóng linh năng của Thanh Thiên đạo nhân. Hai nguồn năng lượng cuốn vào nhau như hai cơn bão khổng lồ, triệt tiêu hoàn toàn áp lực của đối phương. Không những thế, một phản chấn cực mạnh dội ngược lại, khiến Thanh Thiên đạo nhân thoáng lảo đảo, khóe môi tràn ra một tia máu tươi.

Cả đại điện chết lặng.

"Hửm!?" Một trưởng lão thốt lên kinh ngạc. "Một kẻ phàm tục lại có thể làm tiên nhân bị phản phệ?!"

Sự yên tĩnh kéo dài không lâu, bầu không khí lập tức căng thẳng hơn bao giờ hết. Một số trưởng lão khác bắt đầu tỏa ra khí tức sắc bén, chuẩn bị phản kích. Nhưng trước khi tình thế trở nên không thể cứu vãn, Mạc Thiên Lăng giơ tay ra hiệu cho binh sĩ Bạch Tượng lùi lại.

"Chúng ta không đến đây để khiêu chiến," anh lạnh nhạt nói, ánh mắt không hề có chút dao động. "Nhưng nếu các ngươi ép chúng ta phải chứng minh thực lực, vậy thì... các ngươi đã thấy đủ chưa?"

Sau khi thấy uy áp đã ngừng, Mạc Thiên Lăng bước lên vỗ vai chiến sĩ Bạch Tượng đó ngầm ý dừng lại. Sau đó anh lại bước lên vài bước về phía trước mặt đối mặt với các trưởng lão, cả đại điện Thiên Sách Tông rung lên một tiếng ầm ầm do tiếng kim loại va đập mạnh với sàn.

Uy áp tiên gia không thể khiến hắn quỳ, ngược lại còn bị phản kích! Điều này khiến các trưởng lão biến sắc, không ai ngờ được một kẻ phàm tục lại có thể làm được như vậy.

“Các ngươi có ý gì?” Một vị trưởng lão cất giọng lạnh lẽo. "Các ngươi đến đây là để thương thảo, hay là để thể hiện sự ngông cuồng?"

Mạc Thiên Lăng cười nhạt, ánh mắt lướt qua từng vị trưởng lão Thiên Sách Tông. "Chúng ta đến đây với thành ý, nhưng nếu Tiên gia đã không muốn ngồi xuống, vậy thì cứ tiếp tục đứng mà bàn chuyện vậy."

Ngay khi lời nói vừa dứt, một vài trưởng lão Thiên Sách Tông nhẹ nhàng rời khỏi ghế, thân ảnh lập tức bay lên không, lơ lửng trên đại điện như những ngọn hải đăng bất động giữa trời cao.

"Được, các ngươi có gì cứ nói, bọn ta sẽ nghe thử." Một vị trưởng lão dáng vẻ đại tráng, khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Nhưng binh sĩ Liên bang cũng không phải hạng người ăn chay. Một số người trong đội hộ tống bật bộ trợ lực của cơ giáp, lập tức cất lên không trung, đối diện với các trưởng lão, ánh sáng phản chiếu từ giáp trụ làm đại điện thêm phần uy nghiêm.

Một binh sĩ cười lạnh, cất giọng: "Không ai bảo các người muốn nói chuyện thì phải ngang hàng với nhau sao? Không mỏi cổ sao?"

Không khí trong đại điện lập tức trở nên ngột ngạt, ánh mắt hai bên đối đầu nhau, tia lửa dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

"Ngươi!" Một vị trưởng lão giận dữ, nhưng chưa kịp nói tiếp thì Mạc Thiên Lăng đã giơ tay ra hiệu.

Anh thản nhiên nói: "Nếu muốn đàm phán hòa bình thì chúng ta mỗi người nhường một bước, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thế nào?"

Lời nói của anh vừa vang lên, một vài trưởng lão biến sắc, ánh mắt hiện rõ sự khinh miệt và tức giận. Nghe những lời này phát ra từ một phàm nhân, các trưởng lão bảo thủ không kìm được lửa giận. Một vài người thậm chí đã rút bảo kiếm, có người thì rút ra pháp bảo của mình như hồ lô ngọc, roi thiếc, trận bàn..., ánh sáng linh khí tỏa ra tràn ngập cả đại điện, như thể sắp ra tay bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, trong khi căng thẳng đạt đến cực điểm, một giọng nói ôn hòa vang lên giữa không gian hỗn loạn.

"Đủ rồi!" Đại trưởng lão Lăng Tuyết Nhạn, người theo chủ trương ôn hòa, khẽ thở dài. Cô nhẹ nhàng hạ người xuống, trở về vị trí cao nhất giữa đại điện, ánh mắt phức tạp nhìn qua hai bên rồi khẽ nói,

"Được, nếu các ngươi đã muốn vậy thì cứ vậy đi…" 

Không khí căng thẳng được hạ xuống, những người bay trên trời đều hạ xuống đất trở lại vị trí của mình. Mạc Thiên Lăng cũng lấy ra từ không gian trữ vật trong bộ cơ giáp ra một cái bàng mộc cao và cái ghế tựa, rồi ngồi xuống. Mũ bảo hộ trên đầu anh cũng được tan biến đi, lộ ra một khuôn mặt trẻ của vị nam tử nhưng khí chất bất phàm.

"Giới thiệu lại lần nữa, tôi là Mạc Thiên Lăng, đặc sứ Liên bang các Dân bang Tự do gọi tắt là Liên bang."

"Liên bang không đến đây để tranh đấu, mà là để tìm kiếm con đường chung sống hòa bình với Thiên Sách Tông. Chúng ta không cần biết các ngươi là tiên hay phàm, chỉ cần biết một điều, hòa bình chỉ tồn tại khi hai bên cùng nhường một bước."

Nhưng các trưởng lão cười nhạt.

"Hòa bình? Nhường bước? Một kẻ phàm nhân lại dám yêu cầu chúng ta cúi đầu? Ngươi quá ngây thơ rồi, đặc sứ Liên bang." Một đại trưởng lão lớn bụng, sờ ria mép, nói lớn với điệu cười khinh bỉ.

Chỉ riêng Lăng Tuyết Nhạn thấy điều này khá thú vị,

"Ngươi nói ra điều này không sợ bọn ta giết ngươi sao?"

Mạc Thiên Lăng chỉ cười khẩy,

"Ha! Nếu bọn ta chết ở đây, đồng nghĩa với việc kế hoạch hòa bình đã thất bại! Mà nếu hòa bình không thể đạt được, thì chiến tranh sẽ là con đường duy nhất! Đánh đến khi kẻ sống ta chết! Đánh đến khi trời long đất lở! Nếu đó là lựa chọn duy nhất, thì Liên bang chúng tôi, quyết không lùi bước!""

Mạc Thiên Lăng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt tràn đầy kiên quyết, từng lời nói ra như chém xuống đại điện một nhát đao vô hình. "Trước kia, tôi cũng là kẻ sợ chết. Nhưng khi tôi hiểu rằng, nếu cái chết của mình có thể đổi lấy sự an nguy của cả tổ quốc phía sau lưng, thì cái chết này... có gì đáng sợ?"

Mạc Thiên Lăng nhìn thẳng vào ánh mắt cao ngạo của các tiên gia, trong lòng thầm thở dài. Hắn biết trước rằng thuyết phục một thế lực tu tiên kiêu hãnh sẽ không dễ dàng.

"Ngông cuồng!!!"

Thanh Thiên đạo nhân gầm lên, khí tức bùng phát như một cơn bão, đôi mắt rực lửa phẫn nộ. "Một phàm nhân dám đứng trước mặt ta mà luận hòa bình?!"

Trái ngược với sự giận dữ của nhị trưởng lão, Cửu trưởng lão Bạch đạo cô lại nheo mắt, khóe miệng cong lên đầy thích thú.

"Hahaha! Khí phách đấy... Được lắm... Một phàm nhân tục tử mà có suy nghĩ như thế... hiếm có, hiếm có!"

Trong khi các trưởng lão đang bừng bừng khí thế, Lăng Tuyết Nhạn lại không hề tỏ ra kích động. Nàng chỉ khẽ thở dài, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, nhìn thẳng vào Mạc Thiên Lăng, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sức nặng khôn lường.

"Nếu các ngươi muốn mỗi bên nhường một bước... thì bọn ta có được lợi ích gì?"

Giọng nói của nàng vang lên, lập tức kéo sự chú ý của cả đại điện. Không phải sự khinh miệt hay phẫn nộ, mà là một câu hỏi trực diện, một câu hỏi thực tế, không màu mè khách sáo. Nếu Liên bang muốn đàm phán, họ cần đưa ra điều kiện tương xứng.

---

:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3

9

0

1 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.