ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 54
Thiên địa đảo lộn

Sau đó, cuộc hòa đàm gần đi đến kết quả với liên bang sẽ viện trợ các sản phẩm công nghệ và hàng hóa với Thiên Sách Tông, đồng thời Thiên Sách Tông cũng cho phép Liên bang bán hàng của mình tại các tiên thị, ngoài ra cũng có thể cho phép đệ tử của mình giao hảo với Liên bang, nhưng với điều kiện phải tuân thủ luật pháp của Liên bang.

Tuy có nhiều mâu thuẫn vì lý tưởng của cả hai bên không bao giờ phù hợp để đi cùng hướng, nhưng nhờ sự khéo léo của đặc sứ Mạc Thiên Lang với phái ôn hòa trong hàng ngũ của trưởng lão của Thiên Sách Tông chiếm đa số. Nên cuộc hòa đàm đã đi vào ký kết sơ bộ bằng huyết khế, ngay sau đó, không chậm trễ, phái đoàn cùng hàng không mẫu hạm Xích Long dần rút khỏi không phận Thiên Sách Tông. Áp lực nặng nề vừa bao trùm đại điện cũng theo đó mà dịu xuống. Nhưng bên trong tông môn, một mớ bòng bong mới vừa được khơi mào.

Nhị trưởng lão Thanh Thiên đạo nhân hừ lạnh, ánh mắt đầy sát khí nhìn theo bóng chiến hạm đang xa dần. Hắn chưa bao giờ tin tưởng vào Liên bang, thậm chí còn ôm mối hận cũ với bọn họ.

"Một đám phàm nhân ngu xuẩn! thấp kém! Chúng nghĩ chúng ta thật sự sẽ chấp nhận điều kiện của chúng sao? Hừ!... Còn gì là tôn nghiêm của tiên gia?!"

Một trưởng lão khác gật đầu tán đồng.

"Bọn chúng dù có pháp bảo lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một đám phàm nhân bị giới hạn bởi sinh mệnh. Một khi chúng ta tiến vào đại kiếp thiên địa, liệu còn thứ gì của bọn chúng có thể sánh ngang với thiên đạo?"

Phía đối diện, Lăng Tuyết Nhạn, đại trưởng lão, đồng thời là con gái tông chủ, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế cao nhất. Cô lặng lẽ quan sát sự chia rẽ giữa các trưởng lão, đôi mắt trầm ngâm.

"Nhưng các ngươi cũng thấy được thực lực của chúng rồi. Nếu như ta quyết một phen thì các đệ tử sẽ bị cuốn vào, cuối cùng thiệt hại nặng nề."

Một trưởng lão phe bảo thủ lớn tiếng phản bác,

"Chúng ta chưa từng cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào! Nếu để phàm nhân đặt chân vào đạo môn, chẳng phải bôi nhọ tổ tiên sao?!"

Lăng Tuyết Nhạn nheo mắt, chậm rãi nhưng chắc chắn nói,

"Các ngươi nói đúng, nhưng nếu ta hỏi các ngươi một điều—chúng ta có chắc chắn thắng được chúng không?"

Sự im lặng bao trùm. Một trưởng lão khác cắn răng,

"Chúng ta là tu sĩ, há lại e sợ lũ kiến cỏ?!"

"Không phải sợ, mà là nhìn thấu đại thế."

Lăng Tuyết Nhạn quét mắt qua đại điện, ánh mắt sắc bén như kiếm quang chém thẳng vào tâm trí mọi người.

"Thực lực của bọn họ, chư vị đã tận mắt chứng kiến. Nếu thật sự giao tranh, Thiên Sách Tông có chắc toàn thắng?"

Không ai trả lời.

"Là tu sĩ, chúng ta không nên bị trói buộc bởi định kiến. Nếu một món pháp bảo hữu dụng, cớ sao lại từ chối chỉ vì nó đến từ phàm nhân?"

Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng như tiếng chuông đồng giữa thinh không.

"Cứ để đệ tử sử dụng, tăng thêm một phần bảo mệnh cũng là một phần lợi thế. Không cần trực tiếp thần phục, nhưng dứt khoát khước từ, chỉ khiến chúng ta trở thành kẻ cô lập giữa thời thế xoay vần."

Thanh Thiên đạo nhân giận dữ vung tay áo, khí tức cuộn trào khiến không gian xung quanh chấn động.

"Hừ! Một đám vô tri! Các ngươi thật sự cho rằng có thể cùng phàm nhân cộng sinh hay sao?! Thiên đạo vô thường, coi chúng sinh như cở rác! Phàm nhân rồi cũng sẽ lụi bại! Chúng ta là người mang thiên mệnh, sao có thể cúi đầu trước bọn chúng?!"

Ánh mắt hắn lóe lên sát khí, nhưng cuối cùng, chỉ hừ lạnh một tiếng, quay phắt người lại.

"Hừ! Nếu các ngươi đã quyết định để phàm nhân bước vào thánh địa, vậy ta không tham dự vở kịch hoang đường này nữa! Ta sẽ không liên quan!"

Nói xong, Thanh Thiên đạo nhân xoay người, phi thân rời khỏi đại điện, tà áo đạo bào quét mạnh trong không khí. Những trưởng lão phe bảo thủ nhìn nhau, ánh mắt đầy do dự, một số vội vàng đứng dậy đi theo hắn. 

...

Bên kia, tại trung tâm chính trị của Liên bang, một cuộc họp nội bộ của Bộ chính trị được triệu tập ngay sau khi sứ đoàn trở về.

Trần Vi An, đứng trước bản đồ ba chiều mô phỏng lại khu vực Thánh địa Thiên Sách. Các dữ liệu hiển thị cho thấy mật độ năng lượng linh khí nơi này cao hơn bất kỳ khu vực nào khác ở Đông Thương Châu.

"Các đồng chí! Mọi thứ hoàn toàn khớp với lý thuyết của ta," Trần Vi An nhấn mạnh.

"Với nguồn năng lượng dồi dào này, chúng ta có thể khai thác hóa lỏng, như vậy không phụ thuộc quá nhiều vào nguồn linh dầu ở Thái Sơn Đỉnh. Do đó, đây là vùng đất chúng ta quyết không thể bỏ qua! Ngoài ra, còn có con người, vô số tu sĩ có năng lực nhưng không thể phát huy vì định kiến, cường giả vi tôn... của tu chân giới."

Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Huyết Ảnh, trầm giọng,

"Ý ngài là... không chỉ có giá trị tài nguyên mà còn có khả năng giúp con người đạt tới những giới hạn mới?"

Trần Vi An gật đầu chắc nịch.

"Không sai! Nếu nắm giữ vùng đất này, việc nghiên cứu ứng dụng linh khí trong y học, quân sự và thậm chí là tiến hóa sinh học sẽ đạt đến một tầm cao mới."

Bộ trưởng Bộ Công an, Triệu Vân Tiêu, mặt lãnh đạm, nói với giọng nghiêm túc.

"Thiên Sách Tông sao có thể dễ dàng để yên sao? Trước kia, chúng ta cùng bọn họ là kẻ thù không đội trời chung!"

"Nay, nhờ vào vũ khí tối tân mà ta có thể ép họ ngồi vào bàn đàm phán, nhưng bọn họ sẽ ngoan ngoãn ngồi yên, mặc chúng ta định đoạt? Tôi cho là không! Một khi có cơ hội, bọn chúng nhất định sẽ phản công, quyết không để chúng ta an ổn!"

"Nhưng mà, vùng đất giàu tài nguyên này trước kia cũng là một phần của Hoàng triều Đại Võ, nhưng bị Thiên Sách Tông chiếm lấy đổi tên thành Thánh địa... Tất nhiên, phần đất màu mỡ như vậy chúng há sẽ nhả ra sao?"

Thượng Quan Nguyệt Dao, góp lời,

"Nhưng chúng ta cần phải ổn định tình hình kính tế trong nước trước, do đó, tôi đề xuất nên "tiên lễ hậu binh". Chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, lấy mềm mỏng làm chủ, nhưng khi thời cơ chín muồi, phải mạnh tay thu hồi những gì đáng thuộc về chúng ta."

Các lãnh đạo cấp cao đều im lặng, ánh mắt đầy suy tính. Cuối cùng, Trần Vi An mở lời trước.

"Được rồi, các đồng chí! Cổ nhân có câu, Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia là mãi mãi. Chúng ta phải giành được vùng đất này, bằng bất cứ giá nào! Trước kết minh với họ, dùng mọi cách để lôi kéo, kích động chia rẽ, nhưng phải khéo léo, tránh làm ảnh hưởng đến người vô tội."

Huyết Ảnh gật đầu, giọng nói mang theo sự quả quyết,

"Nếu chúng ta chần chừ, kẻ khác sẽ ra tay trước... Ai mà biết, sẽ có kẻ nào ngoài Đông Thương Châu để mắt đến nơi bảo địa này chứ..."

Một vị lãnh đạo khác cũng nói đầy ẩn ý,

"Nhưng, xin thưa các đồng chí. Nếu đã như vậy, chúng ta phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, cả quân đội, kinh tế chính trị, an ninh phải vào cuộc, phải có kế hoạch càng chi tiết, càng kỹ lưỡng, càng tốt..."

"Hơn nữa, chúng ta phải đào tạo các đặc vụ ngầm để xâm nhập về lãnh thổ kẻ địch... Có như vậy, chúng ta vừa có thể có được bảo địa mà không đụng một binh một tốt..."

"Hay..."

"Đúng vậy..."

"Tôi đồng ý với quan điểm của đồng chí..."

Sau khoảnh khắc im lặng, toàn bộ những người có mặt đều đồng loạt gật đầu và vỗ tay tán thưởng. Quyết định đã được đưa ra.

Hội nghị im lặng trong giây lát, rồi từng người lần lượt gật đầu. Một chiến lược lâu dài được hình thành,

Đầu tiên sẽ gây chia rẽ nội bộ, lôi kéo phe ôn hòa, khiến Thiên Sách Tông mất đi sự thống nhất.

Đồng thời, truyền bá tư tưởng mới, làm lung lay niềm tin cũ, dần thay đổi suy nghĩ của họ. Và khống chế kinh tế, khiến họ phụ thuộc vào công nghệ và hàng hóa của Liên bang.

Cuối cùng là chuẩn bị quân sự, để sẵn sàng khi thời cơ chín muồi.

Mọi thứ đã vào guồng. Không có đường lui. Thiên Sách Tông không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành một phần của Liên bang. Đây không còn là vấn đề "nếu như", mà là "khi nào".

---

:3 Nếu bạn muốn đóng góp có thể bình luận tại bên dưới. Thanks... :3 :3

8

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.