Chương 48
Đêm giao thừa
Lúc này, trong phủ Chủ tịch Liên bang, một chiếc bàn lớn đang hiển thị hình ảnh máy bay hạ cánh xuống thành phố Nam Cương. Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên bóng dáng một thanh niên, hai tay đan vào nhau, gối đầu lên đó, ánh mắt chăm chú dõi theo từng chuyển động.
Chiếc máy bay cuối cùng hạ cánh an toàn. Hắn khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên tia hài lòng.
"Xong, có thể để bọn họ ổn định trước đêm Giao thừa là được."
Bỗng nhiên, một thân ảnh nữ nhân với chiếc áo vải tím nhạt, thân hình như ẩn như hiện do linh lực huyễn hóa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
"Ngài không ăn tối sao? Chậc, Chủ tịch Liên bang vất vả thật đấy."
Trần Vi An mỉm cười, ánh mắt thoáng chút thư giãn. "Haha, nếu cô ở vào vị trí của tôi, việc nhìn thấy những con số biến thành hiện thực sẽ khiến cô hiểu ngay thôi."
Diệp Vân Dao khoanh tay, hừ nhẹ, đôi mắt lộ vẻ bất mãn. "Hừ! Ngài quên mất cuộc hẹn với tôi rồi à?"
Trần Vi An nhìn quanh, nhíu mày suy ngẫm.
"Tôi quên gì sao? Chẳng phải cô vừa tự đẩy cửa vào đây à?"
Ngay lúc ấy, Tiểu Mễ, hình ảnh thư ký tí hon trên bàn, nghiêng đầu cười tinh nghịch.
"Chà, có vẻ ngài nên xin lỗi cô ấy đấy, Giáo sư Trần… à không, Ngài Chủ tịch."
Tiểu Mễ búng tay, một màn hình hình ảnh lập tức hiện lên, một chiếc đồng hồ hộp màu xanh lá nhạt xuất hiện ngay giữa bàn làm việc. Cô chỉ cây thước ảo của mình vào con số hiện trên màn hình.
"Ngài nhìn xem, bây giờ là ngày nào, giờ nào? Tại sao ngài vẫn còn ở đây mà chưa đi xem pháo hoa?"
Ánh mắt Trần Vi An khẽ co lại khi nhìn thấy con số trên màn hình – 23:36 đêm. Anh khựng lại trong giây lát, rồi hoảng hốt bật thẳng người.
"Ồ… đã khuya vậy rồi sao?"
Tiểu Mễ khoanh tay, nheo mắt đầy ý tứ.
"Chà, giờ ngài nên nhanh chóng đưa cô ấy đến cổng Hóa Vũ Môn để ngắm pháo hoa là vừa đấy."
Trần Vi An thở dài, nhưng rồi nụ cười nhẹ nở trên môi. Anh quay sang nhìn Diệp Vân Dao, ánh mắt đầy vẻ biết lỗi.
"Ừm… ta xin lỗi… Giờ chúng ta đi thôi."
Diệp Vân Dao và Trần Vi An rời khỏi phủ Chủ tịch, cùng nhau bước đến quảng trường Hóa Vũ Môn. Trên đỉnh cổng cao ngất trời, họ đứng giữa dòng người nhộn nhịp, những tiếng cười nói hòa vào không khí lễ hội.
Xưa nay, cổng Hóa Vũ Môn chỉ dành cho hoàng tộc và quan chức cấp cao được phép ngắm pháo hoa từ đây, nhưng giờ đây, tất cả mọi người đều có thể thoải mái tận hưởng cảnh tượng ấy. Không còn rào cản, không còn quyền uy ngăn cách, cả quảng trường ngập tràn sự tự do chưa từng có.
Dưới ánh đèn rực rỡ, có người ngâm thơ, có người ca hát, có những đứa trẻ chạy nhảy giữa đám đông, đôi mắt long lanh háo hức chờ khoảnh khắc giao thừa.
Trần Vi An đứng yên lặng, hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái rét của đêm đông hòa cùng hơi ấm từ dòng người. Hắn nghiêng đầu nhìn sang Diệp Vân Dao, khóe môi cong lên nhẹ nhàng:
"Đây mới là Tết thực sự, cô nghĩ thế nào?"
Trần Vi An cảm nhận được nhiệt độ lạnh hơn mọi khi, theo đồng hồ đeo trên tay, thì báo khoảng 20 độ C, nhưng ở vị trí cao và thoáng như thế này, những cơn gió lạnh buốt liên tục quất vào người.
Hắn quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Bộ đồ vải kiểu phong cách cũ do linh lực huyễn hóa khiến cô trông như một bóng ma lạc giữa cơn gió lạnh. Không suy nghĩ nhiều, hắn cởi chiếc áo khoác nano và nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Diệp Vân Dao giật mình, ánh mắt hơi ngạc nhiên rồi khẽ lắc đầu. "Ngài không cần làm vậy đâu. Người tu luyện đã không còn cảm thấy lạnh từ lâu."
Trần Vi An nhún vai, giọng điệu có chút trêu chọc: "Cứ mặc đi. Dù sao thì cô cũng chỉ hơn người bình thường một chút thôi, có gì mà ghê gớm chứ? Áo tôi vẫn còn ấm đấy."
Người nói vô tình, người nghe lại hiểu ý. Diệp Vân Dao khẽ đỏ mặt, hai tay siết chặt lấy chiếc áo khoác, không đáp lại nhưng cũng không từ chối.
Ngay lúc ấy, tiếng chuông từ tháp đồng hồ lớn – công trình biểu tượng của chính phủ – ngân vang trong không gian, báo hiệu đêm Giao thừa đã điểm!
Pháo hoa lập tức xé màn đêm, vút lên tận ngàn mét, rồi nổ tung thành vô số sắc màu rực rỡ, phản chiếu trên bầu trời đêm lạnh giá. Ánh sáng ấy chiếu lên gương mặt hai người, một người đang mỉm cười, một người lặng lẽ siết chặt áo khoác trên tay.
Tiếng pháo nổ từng tràng vang vọng, tạo ra những đóa hoa rực rỡ trên bầu trời. Dưới ánh đèn lồng đỏ tươi, hàng ngàn con người tại thủ đô ngẩng đầu chiêm ngưỡng, trong lòng lan tỏa một hơi ấm kỳ lạ giữa mùa đông lạnh giá.
Ở một góc phố, một bà cụ khẽ cúi mình trước bàn thờ tổ tiên, tay run run chỉnh lại nén hương, đôi mắt đục ngầu phản chiếu ánh pháo hoa rực rỡ. Không xa đó, những đứa trẻ ríu rít, ánh mắt sáng lấp lánh, tay cầm những chiếc đèn giấy tinh xảo, háo hức hò reo trước từng đợt pháo nổ. Những người đàn ông khoác vest chỉnh tề, vừa từ những phiên họp muộn của chính phủ trở về, cũng ngẩng đầu lên, lặng lẽ cảm nhận không khí một năm mới thực sự khác biệt.
Không chỉ thủ đô, tại các dân bang khác, khung cảnh tương tự cũng diễn ra. Các quảng trường Tự Do đông nghịt người. Pháo hoa vẽ rực bầu trời, bên dưới, người người rước đèn, trò chuyện, cười đùa, không khí ấm áp đến lạ. Những chàng trai cô gái trao nhau ánh mắt tình tứ, những thư sinh nâng ly rượu, ngâm nga những câu thơ về một thời đại mới. Họ hiểu rằng đêm giao thừa này không giống bất cứ năm nào trước đây.
Lần đầu tiên, họ không ăn mừng dưới bóng một vương triều nào, không còn ràng buộc bởi danh phận giai cấp. Đây không phải thời đại của hoàng tộc, mà là thời đại của chính họ—thời đại của nhân dân!
.
.
.
Tại tứ hợp viện ở thị trấn Nam Sơn, dưới ánh đèn lồng đỏ đã được treo sẵn từ trước, bóng dáng hai mẹ con ngồi lặng lẽ chờ đợi trong đêm.
"Cha chưa về sao mẹ?" Đứa bé ngước mắt lên, đôi đồng tử trong veo ánh lên chút mong chờ.
Người mẹ, Lâm Nguyệt Thanh, nhẹ nhàng xoa đầu con, nhưng trong mắt cũng ẩn chứa một tia lo lắng. "Cha đi công tác, chắc lát nữa sẽ về thôi."
Đứa bé gật đầu, nhưng vẫn không giấu được vẻ thất vọng. Cô bé nhìn đĩa bánh sủi cảo nghi ngút khói trước mặt, rồi cúi xuống thì thầm với con gấu trúc bông trên tay: "Hy vọng cha sẽ về kịp..."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai mẹ con cứ thế ngồi đợi, dưới ánh trăng lạnh và những ngọn đèn lồng lung linh, mãi đến 23:59.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập!
Cửa mở ra, một người đàn ông khoác trên mình bộ vest đen, vừa thở hổn hển vừa cầm trên tay một con vịt quay vẫn còn nóng hổi. Hắn bật cười, giọng nói đầy ấm áp:
"Thanh nhi! Du nhi! Ta về rồi!"
Đứa bé reo lên thích thú, vội vàng chạy ùa ra mở cửa. Người mẹ theo sát sau, đôi mắt dịu dàng nhưng không giấu nổi trách móc.
Trương Sinh nhanh chóng ôm chầm lấy đứa bé, một tay trao con vịt quay cho Lâm Nguyệt Thanh. Cô nhận lấy, nhưng không khỏi trách móc:
"Chàng về muộn!"
Trương Sinh thoáng lúng túng, ngập ngừng: "Ta... xin lỗi..."
Nhưng chưa kịp dứt lời, Lâm Nguyệt Thanh đưa ngón tay lên chặn môi hắn, nhẹ giọng: "Được rồi, ta hiểu mà. Mau mau vào ăn sủi cảo, Du Nhi cứ khăng khăng đợi chàng về cùng ăn."
Trương Sinh mỉm cười, ôm con vào lòng, cùng bước đến bàn đá ngoài sân. Hắn thả Du Nhi ngồi xuống, rồi gắp một miếng sủi cảo đưa lên miệng.
Hương vị ấm áp lan tỏa, như xua tan cả cái lạnh cuối đông. Hắn khựng lại một chút, rồi gật đầu, ánh mắt đầy chân thành: "Ngon lắm... Cảm ơn hai mẹ con nàng."
Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Lâm Nguyệt Thanh. Nhưng cô còn chưa kịp e thẹn, thì...
CHÍU! BÙM!
Pháo hoa xé toang màn đêm!
Đứa bé vỗ tay thích thú, hét lớn: "Cha mẹ mau nhìn kìa! Pháo hoa đẹp quá!"
Trương Sinh bật cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Ừm... Haha! Đẹp thật!"
Sau khoảng chừng 15 phút, màn hình lớn được chiếu lên trên trời. Trong đó có chương trình tết, ca nhạc,...
Đến khoảng chừng lúc 0h30 phút, vừa vặn chương trình tết kết thúc. Màn hình hiện lên dòng chữ cùng lời nói của một nữ phát thanh viên.
"Xin chào đồng bào... Sau đây là lời chúc tết của chủ tịch liên bang..."
Sau đó màn hình sáng trở lại với cảnh một người đàn ông ứng trước một cái bục hình chữ nhật cao bằng ngực, chỉ lộ phần trên, khung cảnh phía sau chính là cửa vào tòa nhà chính phủ liên bang Phượng Dao điện. Một người đàn ông trẻ trạc hai mươi lăm tuổi đứng nhiêm chỉnh, giọng nói hài hòa phát ra.
"Xin chào đồng bào toàn thể liên bang!"
"Tôi là Trần Vi An, Chủ tịch Liên bang. Hôm nay, trong khoảnh khắc thiêng liêng của năm mới, tôi muốn gửi đến toàn thể nhân dân những lời chúc an khang, thịnh vượng, một năm tràn đầy may mắn và hạnh phúc!"
"Chúng ta đã đi qua một chặng đường đầy thử thách, nhưng hôm nay, chúng ta cùng nhau đứng đây, trong một Liên bang tự do, nơi mọi người đều có quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc và quyền xây dựng tương lai của chính mình!"
"Chúng ta đang chứng kiến một thời đại mới, một thời đại mà không còn áp bức của phong kiến, không còn gông xiềng của tiên gia, chỉ còn ý chí của nhân dân, sức mạnh của đoàn kết và sự tiến bộ không ngừng!"
"Hãy cùng nhau bước sang năm mới với tinh thần kiên cường và đổi mới, cùng nhau dựng xây một xã hội tự do, thịnh vượng và không ngừng phát triển!"
"Nhân dịp năm mới, tôi xin đọc một bài thơ:"
"Pháo nổ vang trời tiễn cũ đi,
Ánh hồng rực sáng đón xuân về.
Tự do dựng nước từ tay vững,
Thịnh thế muôn đời khắc sử ghi."
"Chúc toàn thể đồng bào một năm mới bình an, hạnh phúc, và không ngừng vươn lên!"
"Chào mừng năm mới! Chào mừng tương lai huy hoàng của Liên bang!"
11
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
