ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Kỳ lễ Tết (hạ)

Tại sân bay Độc Lập, thành phố Tự Do, hạm đội không quân gầm vang bầu trời, hàng chục tàu vận tải chiến lược lớp Lam Sơn lần lượt cất cánh, bay vút lên với tốc độ siêu vượt âm, lao thẳng về phương Bắc và miền Trung của Liên bang. Mệnh lệnh đã ban ra! Không một giây chậm trễ!

Tại điểm tiếp nhận, thành phố Thiết Phong, một biển người chen chúc, ngóng trông lên bầu trời. 20 dặm ngoài thành phố, một bãi đáp khổng lồ đã được chuẩn bị. Và rồi, từ xa, bóng dáng những tàu vận tải khổng lồ xuất hiện! Mỗi con tàu dài gần 150 mét, rộng 15 mét, bay lơ lửng giữa không trung, sừng sững như những pháo đài bay. Không thể hạ cánh trực tiếp, việc tiếp nhận người di dời phải thực hiện bằng tàu hộ vệ.

Năm chiếc tàu hộ vệ lao xuống, hạ cánh trên nền đất trống, bụi cát bốc lên mù mịt. Cửa khoang mở ra, từng nhóm 30 người một được đưa lên. Các binh sĩ Hồng quân kiểm soát từng bước, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Khi một đợt lên tàu hoàn tất, hộ vệ lại vút lên, ghép nối vào bụng tàu vận tải, trả người rồi lập tức quay lại. Một guồng máy vận hành không một kẽ hở, hàng vạn con người được chuyển đi như những dòng thác cuốn, từng đợt, từng đợt, không ngừng nghỉ!

Tại thành phố Hồng Dương, nơi được ước tính có lượng người vô gia cư đông thứ hai chỉ kém 0.2% so với 0.5% dân số ở thủ đô Vĩnh Kinh. Tại một góc phố nhỏ, hai chị em, một trai, một gái đang co ro trong góc với bộ quần áo rách rưới. Dưới cái thời tiết 20 độ C, cơ thể của hai đứa bé không ngừng run lên bần bật. Cơ thể họ thở dốc vì chạy trốn truy bắt cùng những người vô gia cư khác.

"Tiểu Doanh không sao rồi, chị sẽ bảo vệ em."

Bé gái ôm đứa trẻ vào lòng và xoa đầu.

"Ừm... Không sao đâu chị, Tiểu Doanh lớn rồi, tiểu Doanh có thể tự bảo vệ được mình..."

Bé trai mắt sáng như ngọc, gật đầu.

Đúng lúc này, hai sĩ quan cơ giáp đen từ xa chạy tới từ hai đầu, chặn đường trốn chạy. Bé gái nhanh trí, đẩy bé trai lên bức tường để nó chạy trốn.

"Chạy mau!!!"

Lúc này hai sĩ quan công an liền chạy ùa tới, nắm được eo hai đứa trẻ.

"Ngoan... ngoan nào... bọn ta không phải người xấu..."

"Không... cứu... Thả chị tao ra, lũ xấu xa..."

Một trong hai sĩ quan nhẹ nhàng quỳ xuống, giữ chặt vai bé trai, giọng nói trầm ổn nhưng đầy kiên nhẫn: "Bình tĩnh nào nhóc, không ai làm hại hai đứa đâu. Bọn ta là công an của Liên bang, đến để giúp đỡ." Người còn lại lấy từ túi ra một gói lương khô và chai nước, đưa cho hai đứa trẻ.

"Ăn đi, uống một chút cho lại sức," viên sĩ quan nói, ánh mắt đầy thiện ý.

Nam Tử San vẫn cảnh giác, đôi mắt sắc bén nhìn hai người trước mặt, nhưng Nam Tử Doanh thì đã đói đến kiệt sức, không kìm được mà với tay nhận lấy. Cảm nhận được sự ấm áp từ thức ăn, Tử San dần thả lỏng hơn một chút.

Sau khi hai đứa trẻ ăn uống tạm ổn, hai sĩ quan đứng dậy, vỗ nhẹ vai chúng: "Đi thôi, bọn ta sẽ đưa hai đứa đến điểm tập kết, nơi có chỗ ăn ở đàng hoàng hơn. Ở đó an toàn, không ai có thể làm hại hai đứa."

Trên đường đi, một sĩ quan quay sang hỏi: "Hai đứa tên gì?"

Nam Tử San im lặng một chút, rồi chậm rãi trả lời: "Em trai tôi là Nam Tử Doanh, tôi là Nam Tử San."

Người còn lại liếc sang đồng đội, ánh mắt thoáng qua chút suy tư. "Họ Nam... Hừm... Hửm... Nam gia... Hai đứa lưu lạc thế này, chẳng lẽ..." Người kia lặng lẽ gật đầu, hạ giọng nói: "Cha mẹ chúng bị tiên gia và hoàng đế sát hại, vì có người trong nhà theo nghĩa quân."

Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Hai sĩ quan không nói thêm gì, chỉ siết chặt tay, dẫn hai đứa trẻ đi nhanh hơn. Khi đến điểm tập kết, họ bàn giao hai đứa nhóc cho một sĩ quan phụ trách tiếp nhận, dặn dò: "Hai đứa này cần được chăm sóc đặc biệt, hãy để mắt đến chúng. Nếu có thể, hãy thu xếp cho chúng nơi ở an toàn và ổn định nhất có thể."

...

Nam Tử San ngước mắt lên, ánh nhìn chạm vào một bóng khổng lồ trên bầu trời. Một con tàu đồ sộ, dài như con rồng thép đang lơ lửng giữa không trung. Những luồng ánh sáng xanh mờ hắt ra từ thân tàu, gầm rít nhẹ, như thể chỉ cần nhấc chân một bước, nó có thể xé toạc tầng mây mà lao đi với tốc độ kinh hoàng.

"Sao... sao chúng có thể bay được?" Tử San lẩm bẩm, đôi tay vô thức siết chặt mép áo của mình. "Lẽ nào đây là pháp bảo của tiên gia?"

Nhưng không! Những người này không giống tiên gia lúc trước! Không có những bộ trường bào lộng lẫy, không có ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống nhân gian như thể sinh linh chỉ là cát bụi dưới chân họ. Những con người khoác lên mình bộ giáp đen, ánh mắt bình tĩnh nhưng không lạnh lùng, họ cẩn trọng, nhưng không mang vẻ khinh miệt.

"Họ... họ đưa chúng ta đi đâu vậy?" Suy nghĩ ấy cứ như một lưỡi dao gặm nhấm tâm trí cô bé.

Bỗng nhiên, một bàn tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng xoa nhẹ lên đầu cô. Một sĩ quan cúi xuống, giọng nói trầm ổn vang lên.

"Họ cũng giống như hai đứa được đưa đến nơi ở mới, ở phía nam quốc gia. Ở đó, các cháu sẽ có chỗ ở, có thức ăn ngon, quần áo ấm. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, mọi thứ các cháu cần sẽ có đầy đủ. Tất nhiên, công sức bỏ ra cũng sẽ được trả công xứng đáng."

Hai sĩ quan dẫn hai chị em tiến đến khu vực tàu hộ vệ. Trước mắt họ, một con tàu đỏ chói, lừng lững giữa bãi đáp, hai sĩ quan đứng hai bên cửa khoang, vẫy tay thúc giục từng người lên tàu. Họ lần lượt kéo từng nhóm lên, vững vàng như những cột trụ giữa dòng người hối hả.

Nam Tử San và Nam Tử Doanh là những người cuối cùng. Khi bước lên khoang, cô bé không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại mặt đất lần cuối. Chuyến đi này, sẽ đưa họ đến đâu?

Hai chị em được xếp vào chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể phóng tầm mắt ra thế giới bên ngoài. Cả hai dán chặt ánh mắt vào tấm kính lớn, trái tim đập loạn nhịp khi tàu hộ vệ từ từ nhấc khỏi mặt đất. Một cảm giác lơ lửng, nhẹ bẫng khiến họ choáng ngợp, tựa như những chú chim nhỏ lần đầu dang cánh.

Nếu không có ba sĩ quan Hồng quân đứng kiểm soát trật tự, hẳn là những người trên khoang sẽ tranh nhau giành chỗ gần cửa sổ để tận hưởng cảm giác bay lượn.

Tàu hộ vệ chỉ mất khoảng chừng một phút để vút lên không trung, hướng thẳng về phía tàu vận tải chiến lược đang lơ lửng chờ tiếp nhận. Khi khoảng cách thu hẹp, hai con tàu ghép nối một cách mượt mà, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Một nhóm sĩ quan Hồng quân đã đứng sẵn, sẵn sàng tiếp nhận những người được đưa lên. Hai chị em vừa bước xuống, liền bị dẫn đến một phòng đặc biệt. Trên đường đi, họ nghe thấp thoáng những lời xì xào giữa các sĩ quan:

"Hai đứa nhỏ này... là con của một anh hùng." 

Căn phòng trước mắt họ không lớn, nhưng lại khiến Nam Tử San ngỡ ngàng. Nó rộng ngang căn phòng nhỏ khi hai chị em còn ở Nam gia, sạch sẽ, gọn gàng và ngập tràn hơi thở của một thế giới khác xa so với những ngày bôn ba trên đường.

Một tấm cửa sổ lớn chiếm gần như trọn một bên vách, phóng tầm mắt ra không gian mênh mông bên ngoài. Giữa phòng là một chiếc giường trắng muốt, sạch sẽ đến mức phản chiếu ánh sáng từ đèn trần xuống.

Nam Tử Doanh vừa bước vào đã bị thu hút ngay bởi chiếc giường. Cậu chạy ngay tới, nhảy phịch lên, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Cảm giác độ lún mềm mại khiến cậu giật mình, vội vàng quay sang gọi chị:

"Chị! Cái giường này có ma lực! Nó hút em vào rồi lại đẩy ra, nhưng êm lắm! Hơn xa cái giường gỗ cứng ngắc trước đây! Chị lại thử đi!"

Nam Tử San nhìn em trai, ánh mắt thoáng vẻ do dự, nhưng rồi cô cũng nhẹ nhàng ngồi xuống. Ngay khi lưng chạm nệm, cảm giác mềm mại tràn qua cơ thể, một sự ấm áp bao trùm lấy cô, như thể chiếc giường này không chỉ đỡ lấy cơ thể mà còn ôm lấy cả những ngày tháng mệt mỏi.

Cô muốn thử ngả lưng... và rồi thiếp đi lúc nào không hay. Cơn đói bụng bị quên lãng, nhường chỗ cho sự thả lỏng hoàn toàn.

Trong giấc mơ, cô thấy cha mẹ đang gọi mình. Cả em trai cũng ở đó. Bốn người quây quần bên bếp lửa, mùi sủi cảo thơm lừng lan tỏa khắp không gian. Họ cười nói, họ vẫn còn ở bên nhau...

Nhưng rồi, một cơn lạnh bất chợt quét qua, kéo cô ra khỏi giấc mộng đẹp. Nam Tử San bật dậy, thở hổn hển. Cô nhìn ra cửa sổ – khung cảnh bên ngoài đã thay đổi!

Không còn là không gian yên bình trong phòng nữa. Bên dưới họ là mặt đất xa vời vợi, những ngọn núi lạ lùng trải dài, vuông vắn một cách kỳ lạ, cong mượt đến khó tin. 

Sau khi rời khỏi con rồng thép khổng lồ, hai chị em được dẫn đến trước mặt một sĩ quan áo đen. Người đàn ông đứng thẳng, đôi mắt sắc bén nhìn họ rồi mở lời:

"Hai đứa chính là Nam Tử San và Nam Tử Doanh?"

Nam Tử San cảnh giác nắm chặt tay em trai, nhưng người đàn ông kia bất chợt mỉm cười, giọng nói trầm ấm: "Ta là Hoàng thúc đây. Khi còn nhỏ, ta vẫn thường sang Nam gia chơi với cha mẹ hai đứa."

Cô bé sững người, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. "Hoàng thúc...?"

"Ta đã nghe qua chuyện của Nam gia rồi. Từ lâu, ta vẫn luôn tìm kiếm hai đứa... May thay, bây giờ đã gặp lại."

Nam Tử Doanh siết chặt tay chị, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Người đàn ông trước mặt không có dáng vẻ xa cách của quan viên hay tướng lĩnh, mà mang theo một cảm giác ấm áp, quen thuộc.

"Hai đứa có muốn theo ta không?" Hoàng thúc dịu dàng hỏi. "Từ hôm nay, ta sẽ là người nhận nuôi hai đứa. Nhà ta có đủ cơm ăn, áo mặc, và một mái ấm thực sự. Hai đứa có muốn về cùng ta không?"

Nam Tử San nhìn sang em trai, đôi mắt ngập tràn xúc động. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã hiểu – đây là cơ hội duy nhất để họ có một gia đình mới. Cô gật đầu.

Hoàng thúc mỉm cười, cúi xuống xoa đầu cả hai. "Vậy đi thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, rồi cùng đón giao thừa, có được không nào?"

Họ rời điểm tập kết, theo Hoàng thúc về nhà thúc ấy. Không còn đói, không còn sợ rét, không còn những ngày tháng lang bạt không nơi nương tựa.

Đêm đó, giữa ánh đèn rực rỡ của đêm giao thừa, một bữa cơm đoàn viên ấm áp diễn ra. Cả ba người cùng nhau nâng chén, mừng cho một khởi đầu mới. Tết này, họ không còn cô độc. 

...

Tại thủ đô Vĩnh Kinh, khi chuyến tàu cuối cùng rời khỏi vùng không phận, một chương sử mới chính thức khép lại! Cuộc dân vận vĩ đại nhất Đông Thương Châu đã hoàn thành!

Chi phí bỏ ra? Không đếm xuể! Gần một tỷ gallon linh dầu đã bị ngốn sạch, những tàu vận tải chiến lược lớp Lam Sơn của Hồng quân cùng các cổng dịch chuyển cao năng đã vận hành hết công suất. Nhưng đổi lại, một tương lai mới đang chờ đón! Các khu công nghiệp trọng điểm sẽ không còn thiếu nhân lực, và người vô gia cư từ nay không còn là gánh nặng, mà sẽ trở thành những bàn tay dựng xây đất nước!

Tại Phụng Dao điện, nay đã được cải tạo thành tòa nhà chính phủ, một cuộc họp giám sát toàn bộ chiến dịch dân vận vẫn đang diễn ra. Trên màn chiếu 3D khổng lồ, đường màu đỏ – biểu tượng của những đoàn người di chuyển – dần dần hạ cánh xuống thành phố Nam Cương!

"Hạ cánh thành công! Toàn bộ dân vận đã hoàn tất!"

Khoảnh khắc ấy, cả phòng họp như bùng nổ! Những tiếng hoan hô vang dội khắp không gian, những nắm tay siết chặt giơ lên trời! Một người trong phòng giật tung nắp chai sâm panh, bọt rượu bắn tung tóe trong ánh sáng chói lòa của màn hình chiến dịch.

"Nào... cạn ly!"

"Keng!"

"Vì thắng lợi! Cạn!"

9

1

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.