ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Liên bang Thần Châu (thượng)

Sáng sớm, sau một đêm mây mưa nồng nhiệt, mọi tạp niệm đã bị cuốn trôi, chỉ còn lại cảm giác ê ẩm khắp người. Trương Sinh vừa bước đi vừa chống tay vào tường, khẽ nhíu mày. Ngoài kia, trời đã hửng sáng, hương cháo nóng hòa quyện với làn gió mát thổi vào gian nhà nhỏ. Vợ anh đã dậy từ sớm, để lại bữa sáng với một quả trứng bắc thảo trên bàn trước khi ra ngoài. Nàng phải đi quản lý siêu thị của mình một siêu thị được mở rộng từ hiệu buôn của gia đình nhờ chính sách hỗ trợ vốn của chính phủ.

Sau khi ăn xong, anh trở về phòng sách, chuẩn bị vài cuốn kinh thư cho lũ trẻ đến học. Nhưng khi tay vừa chạm vào cuốn sách, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập:

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Con gái anh chạy ra mở cửa, giọng non nớt reo lên:

"Cha... cha ơi! Có quan lớn đến!"

Trương Sinh khựng lại, ánh mắt thoáng trầm xuống.

"Hửm! Quan ư? Thời buổi này làm gì còn quan? Cái con bé này... À, chắc là người chính phủ."

Anh bước ra, chỉnh lại vạt áo, khẽ gật đầu:

"Ừm... mời các bác vào nhà đi con."

"Vâng ạ!"

Sau khi khoác lên mình bộ y phục chỉnh tề, anh sải bước ra trước sân. Hai người đàn ông vận vest đen, dáng vẻ nghiêm nghị, gương mặt toát lên phong thái cương nghị.

"Chào các đồng chí, các đồng chí ghé thăm hay có việc gì chăng?"

Một trong hai người nở nụ cười nhẹ, ôn hòa đáp:

"Ah, chào đồng chí, chúng tôi đến đây chỉ để thông báo một tin vui."

Trương Sinh nhướng mày: "Hửm? Tin gì vậy?"

Hai người đối diện nhìn nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên:

"Haha, chỉ là chúc mừng đồng chí thôi. Đồng chí đã chính thức trở thành đại biểu Hội đồng Dân bang và đại biểu Hội đồng Dân bang tối cao của Dân bang thành phố Hắc Vân."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, lay động tà áo rộng. Trương Sinh đứng yên, ánh mắt thoáng hiện lên tia kinh ngạc. Đôi tay vô thức siết chặt mép áo, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hôm qua, anh vẫn còn là một nho sinh bình thường, hôm nay, danh hiệu đại biểu đã đặt lên vai anh. Một nụ cười nhạt lướt qua khóe môi, mà lòng lại như sóng cuộn triều dâng.

Người đàn ông áo đen trước mặt khẽ cười, như thể nhìn thấu tâm tư của anh, chậm rãi lên tiếng:

"Đồng chí có vẻ bất ngờ nhỉ? Nhưng đây là sự thật. Đồng chí không chỉ nhận được sự tín nhiệm của nhân dân mà còn được Mặt trận Thống Nhất cấp thành phố tán thành."

Trương Sinh thở dài một hơi, ánh mắt dần lóe lên sự kiên định. Anh khẽ cười nhạt, chậm rãi nói:

"Vậy... bây giờ tôi phải làm gì?"

Người đàn ông áo đen trao cho anh một phong thư, giọng điềm tĩnh:

"Đồng chí sẽ lên đường đến Dân bang thành phố Hắc Vân vào sáng mai để chính thức nhận nhiệm vụ. Đây là thư triệu tập từ Hội đồng. Từ nay, gánh nặng trên vai không còn là chuyện cá nhân nữa, mà là vận mệnh của nhân dân."

Trương Sinh nhận lấy phong thư, cảm giác nặng trĩu trên tay. Dòng chữ đỏ tươi đóng dấu phía ngoài như một lời khẳng định cho sứ mệnh trước mắt. Anh chậm rãi mở ra, từng dòng chữ in sâu vào tâm trí, từng con chữ tựa như tiếng vọng từ thời thế.

Anh hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén hơn trước.

"Tôi hiểu rồi."

Một cơn gió khác thổi qua, kéo theo hơi lạnh từ phương xa. Trương Sinh nhìn về chân trời, lòng không còn gợn sóng.

"Ngày mai, tôi sẽ lên đường."

.

.

.

[Ngày 31 tháng 12 năm Khai Nguyên 01]

Trời vừa tảng sáng, cố đô Vĩnh Kinh chìm trong bầu không khí uy nghiêm mà phấn khởi. Trước mặt Kim Loan Điện, nay đã không còn là nơi của bậc đế vương độc đoán, mà đã khoác lên mình một diện mạo mới—kiên cố, vững chãi, phản ánh sự đổi thay của thời đại. Kết cấu gỗ xưa kia được thay bằng linh thép mạ màu gỗ, vừa bền vững vừa giữ được nét cổ kính. Bên trong, long tọa dát vàng cùng bệ rồng cao ngất đã bị dỡ bỏ, thay vào đó là sáu hàng ghế hình bán nguyệt, xếp bậc từ ngoài vào trong. Ở trung tâm là dãy ghế của chính phủ, phía trên cùng là bục phát biểu, nơi tuyên thệ nhậm chức và bàn bạc quốc sự.

Lúc 9 giờ sáng, đoàn người từ 13 dân bang lũ lượt qua cửa truyền tống, xếp thành hàng tiến vào đại lễ đường. Nếu ngày trước, bước chân vào nơi này là chuyện không tưởng, thì giờ đây, chính họ là những người ngồi ở vị trí cao nhất. Không còn cảnh ba quỳ chín lạy, không còn phải cúi đầu sợ hãi trước bạo quyền. Hai hàng sĩ quan bảo vệ cơ giáp khoác giáp đỏ đứng thành hàng ngay ngắn, hành lễ trang trọng, đón tiếp từng người một.

Trong lòng ai nấy không khỏi cảm thán—nơi từng là cấm địa nay đã mở rộng cửa đón chính nhân dân bước vào. Cả đời họ cũng chưa từng nghĩ đến việc có thể đặt chân tới nơi này, nơi mà ngày trước chỉ dành cho những kẻ nắm quyền sinh tử của dân đen con đỏ. Khi ấy, dù là quan đại thần, kẻ nào muốn bước vào cũng phải ba quỳ chín lạy, không dám ngẩng cao đầu khi không được phép nhìn thẳng vào vị tự xưng là thiên tử đang ngồi trên long tọa cao cao tại thượng kia. Nếu giờ đám quan lại đó nhìn thấy bọn họ ung dung, thoải mái kèm theo sự trang trọng mà bước vào Kim Loan Điện thì chắc không khỏi chảy dãi mà ngước nhìn.

Nhưng đó không phải là tất cả, họ tiến vào, mắt mở to ngỡ ngàng. Trước mắt họ không phải những tấm lụa đỏ uốn lượn xa hoa, không có bục cao với long tọa vàng ròng, mà thay vào đó là một hội trường tráng lệ, nghiêm trang. Sáu hàng ghế xếp theo hình quạt Chiết Phiến, bậc thang hạ dần xuống phía trung tâm. Ánh sáng trên mái trần tỏa xuống như mặt trời, nhưng lại dịu nhẹ, không chói mắt, soi sáng cả khán phòng rộng lớn.

Đi hết đoạn bậc thang, trước mặt họ là một bục cao hình bán nguyệt, ở giữa là một bục tròn thấp hơn đôi chút, nơi dành cho diễn giả. Các đồng chí hướng dẫn phân họ vào từng chỗ ngồi, từng đại biểu cắm thẻ đỏ vào khe đại biểu, chính thức trở thành đại biểu Hội đồng Dân bang tối cao. Một lần nữa, họ được phổ biến lại nhiệm vụ và trọng trách của mình.

"Kể từ hôm nay, các đồng chí là đại diện cho tiếng nói của toàn thể nhân dân. Các vị có quyền đề xuất, sửa đổi và lập pháp, bổ nhiệm nhân sự vào các cơ quan trọng yếu, giám sát tối cao với mọi hoạt động của nhà nước. Mỗi quyết định của các đồng chí chính là quyết định của nhân dân, vận mệnh của cả dân tộc nằm trong tay các vị. Hãy cống hiến hết sức mình—vì nhân dân, vì tương lai của chúng ta!"

Những lời ấy vừa vang lên, trong lòng mỗi người đều dậy sóng. Vinh quang đi kèm với trách nhiệm, họ hiểu rõ điều đó. Trước kia, quyền lực nằm gọn trong tay một người, dân đen không dám lên tiếng cũng không dám suy xét. Nay, họ được trao trọng trách này—một niềm tự hào không thể diễn tả bằng lời.

11

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.