ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Ngày bầu cử!!!

[Ngày 29 tháng 12 năm Khai Nguyên 01]

Từ tờ mờ sáng, thiên địa như khoác lên mình một tấm áo mới. Không khí ngày hôm nay khác hẳn thường nhật. Tại tất cả 13 thành phố cùng các thị trấn xung quanh, khắp các con đường lớn rợp sắc cờ đỏ tung bay, nhuộm rực cả bầu trời. Phố phường chật kín người, ai nấy khoác lên mình bộ trang phục tươm tất nhất, mà chỉ dám mặc lúc những ngày lễ như lễ tết. Trên gương mặt họ ánh lên sự phấn khởi, lạ lẫm nhưng rạo rực. Lần đầu tiên trong đời, họ được chính tay định đoạt vận mệnh của chính mình, không một ai có thể thao túng, không một kẻ nào có thể sai khiến.

Tại trung tâm thị trấn Nam Sơn, nơi từng là lệnh đường của quan huyện, nay đã được cải tạo và mở rộng thành ủy ban chính quyền thị trấn. Trước sân rộng, ba chiếc hộp đen được đặt ngay ngắn, che kín mọi thứ bên trong, chỉ để lại một khe nhỏ vừa đúng kích cỡ một tờ giấy. Bên trong cơ chế xáo trộn lá phiếu đã được chuẩn bị sẵn, bảo đảm tính công bằng tuyệt đối, không ai có thể nhìn trộm hay thao túng kết quả.

Cử tri được phát ba tờ giấy cứng khổ A4 với ba màu khác nhau: hồng, tím nhạt, đỏ nhạt, tượng trưng cho ba cấp thị trấn, thành phố và trung ương tối cao. Mỗi người tự tay tô đậm ô trước tên ứng viên mình lựa chọn hoặc tự điền vào tên người mình muốn đề cử, nhưng tuyệt nhiên không được phép bầu thay cho người khác. Ai không biết chữ có thể nhờ người khác viết hộ, song kẻ viết hộ tuyệt đối không được tiết lộ nội dung phiếu bầu. Sau khi hoàn tất, tờ phiếu được gấp đôi theo đường kẻ, lập tức dính lại như in nhờ loại keo bôi ở mép từ sẵn trước đó, không một ai có thể nhìn thấy nội dung bên trong, chỉ khi mở ra mới biết được.

Trước sân rộng đông nghịt người, Trương Sinh đứng giữa đám đông, ánh mắt trầm ngâm nhìn tờ phiếu màu đỏ nhạt trên tay. Chữ in đậm sắc nét,

"Hội đồng Dân bang tối cao - Bỏ phiếu bầu đại biểu nhân dân."

Những cái tên nối tiếp nhau trên lá phiếu, trong đó có cả tên anh. Dòng người xung quanh náo nhiệt, nhưng trong lòng anh lại trĩu nặng. Cảm giác một trách nhiệm vô hình đang đè nặng trên vai.

“Trương tiên sinh, ngài cũng đi bỏ phiếu sao?” Một giọng nói cất lên. Một người đàn ông, cũng là một thư sinh, nhận ra anh, giọng đầy kính trọng.

Trương Sinh bật cười nhẹ, đôi mắt thâm sâu: “Haha... ta cũng là một cử tri như bao người mà thôi.”

Người nông dân gần đó nghe vậy, cười hào sảng: “Hôm nay bầu trời đẹp hơn bao giờ hết, Trương tiên sinh ạ! Dù ai được bầu chọn, chỉ cần họ vì dân mà làm, thế là tốt rồi, đúng không?”

Nói xong, anh ta nắm chặt lá phiếu đã gấp của mình, tiến thẳng về phía những chiếc hòm đen, để lại hai người Trương Sinh đứng yên, một lúc, khóe môi họ khẽ nhếch lên, một nụ cười đầy suy tư.

.

.

.

Trong ngày, hơn 130 triệu cử tri đã dậy sớm, hăng hái bước ra đường, biến ngày bầu cử thành một ngày hội lớn của toàn dân. Con số ấy chiếm trọn 75% dân số, chứng tỏ lòng dân hướng về cuộc bầu cử ra sao. Những người ở xa, cách trở địa hình, không thể tự mình đến nơi bỏ phiếu, đều được Hồng quân và chính phủ cử tàu hộ tống mang hòm phiếu đến tận nhà, không để ai bị bỏ lại phía sau.

Chiều xuống, khi mặt trời vừa khuất bóng, lúc 17 giờ, thời gian bỏ phiếu chính thức khép lại. Ban kiểm phiếu lập tức vào cuộc, dù đã hết giờ làm việc nhưng không ai rời đi, tất cả đều tự nguyện ở lại. Bởi lẽ, càng nhanh có kết quả, càng sớm có chính quyền hợp pháp, càng sớm đưa quốc gia vào vận hành.

Đến tận 23 giờ đêm, khi những căn nhà xung quanh đã chìm vào bóng tối, ánh sáng từ các cơ sở chính phủ vẫn rực rỡ, hệt như những ngọn hải đăng soi rọi tương lai. Trong phòng kiểm phiếu, không khí ngột ngạt, từng nhân viên mồ hôi nhễ nhại, dù có điều hòa nhưng sự căng thẳng trong đầu óc không gì xoa dịu được. Máy móc hỗ trợ đếm phiếu, nhưng bước kiểm tra cuối cùng vẫn phải do con người đảm nhiệm. Sự nghiêm minh của một chính quyền non trẻ phải được bảo vệ đến tận từng lá phiếu nhỏ nhất.

Cùng thời điểm đó, tại tứ hợp viện của Trương Sinh, một bóng người nằm dài trên giường, tay gác trán, mắt mở trừng trừng. Bên cạnh anh, một dáng hình yêu kiều trong bộ yếm đào lụa mỏng khẽ động đậy. Người đời nói, kẻ mất ngủ mà nhìn thấy cảnh tượng này ắc trong lòng sẽ thấy dậy sóng. Nhưng đối với Trương Sinh lúc này, tất cả chỉ là thoáng qua. Trong đầu anh, những suy nghĩ trùng trùng lớp lớp kéo đến như sóng vỗ bờ.

"Liệu mình có được bầu chọn không? Nếu không thì sao?"

"Thôi mặc kệ, ban đầu ta cũng không muốn... Dù sao cũng chỉ là một phút cao hứng mà thôi."

"Nhưng... chẳng phải ta sẽ làm cả thị trấn thất vọng hay sao?"

"Không đâu... Nhưng lỡ như nương tử ta, con ta phải đối diện với ánh mắt của người trong trấn thì sao?"

"Một kẻ đã hai lần từ quan... Haizzz..."

"Không, điều đáng lo hơn chính là kẻ được bầu lên có thực sự xứng đáng hay không? Hắn có thực sự vì dân mà làm?"

Suy nghĩ nối tiếp suy nghĩ, Trương Sinh hết trở người bên này lại xoay qua bên kia, khiến người phụ nữ bên cạnh cảm thấy khó chịu, buộc phải mở mắt.

"Phu quân, chàng sao không ngủ? Hay có hồ ly tinh nào câu dẫn chàng?"

"Không... không... phu nhân, nàng đẹp như tiên nữ thế này, ta nào dám có tâm trí nghĩ đến kẻ khác..."

"Thế tại sao ôm thiếp mà vẫn cứ thao thức mãi?"

"Ừm... ừm... ta đang nghĩ đến kết quả bầu cử..."

"Hửm!?"

Người phụ nữ nhìn chàng, ánh mắt lóe lên chút giảo hoạt. Nàng lẳng lặng tiến sát hơn, đột ngột nằm trườn lên người chàng, đôi mắt như ánh trăng rằm, trong veo nhưng cũng đầy thâm sâu.

"Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất giữ. Nay thiếp cố tình ăn vận thế này, chàng không thấy gì sao...?"

"À... ưm..."

7

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.