ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Liên bang Thần Châu (hạ)

Sau khi hội trường được ổn định, khoảng 10 giờ sáng, một người thanh niên dẫn đầu đoàn người tiến vào từ cửa bên hông. Trên bục cao, anh tiến về bục tròn ở giữa, chậm rãi phóng tầm mắt nhìn khắp hội trường. Đó chính là Trần Vi An, lãnh đạo của chính phủ cách mạng lâm thời.

Giọng anh vang lên, trầm ổn mà dứt khoát:

"Xin chào toàn thể các vị đại biểu. Tôi là Trần Vi An, chủ tịch chính phủ cách mạng lâm thời. Trước tiên, tôi vô cùng vui mừng vì các vị đã không quản đường xa tới đây tham dự kỳ họp quốc hội đầu tiên của thời đại mới. Tôi mong rằng chúng ta sẽ nhanh chóng đưa ra những quyết sách quan trọng..."

Dứt lời, anh quét mắt nhìn quanh. Sắc mặt mọi người nghiêm túc, có kẻ tay siết chặt, có người run run như đang đối diện với bậc thiên tử.

Anh chợt mỉm cười,

"Điều thứ hai... tôi xin lỗi vì đã tổ chức đại hội vào thời điểm cận Tết thế này. Nhưng mà... các vị đã chuẩn bị lễ Tết chưa?"

Những gương mặt đang căng cứng bỗng ngẩn ra, rồi như có gì đó bừng tỉnh. Dưới khán phòng, có người bật cười:

"Chưa..."

Trần Vi An cười lớn,

"Haha... vậy là ai nấy đều vui quá mà quên mất Tết rồi sao?"

"Hà...hà..."

Không khí trong đại điện bỗng chốc rộn ràng. Tiếng cười vang khắp khán phòng, không còn sự căng thẳng ngột ngạt ban đầu. Đợi đến khi tiếng cười lắng xuống, anh mới giơ tay ra hiệu cho mọi người ổn định.

"Được rồi, bây giờ là chuyện chính." Giọng anh lại trở nên nghiêm nghị.

"Chúng ta đã thoát khỏi thời kỳ phong kiến hủ bại, bước vào một thời đại dân chủ. Dân chủ là gì? Dân là nhân dân, chủ là làm chủ. Dân chủ tức là nhân dân làm chủ."

"Làm chủ ở đây nếu nghĩ hẹp là làm chủ vận mệnh bản thân, làm chủ gia đình, làm chủ một công ty, tổ chức,. vân ... vân... nhưng suy rộng ra làm chủ ở đây cũng có thể là làm chủ cả một dân tộc, làm chủ một quốc gia..."

"Bây giờ, các vị ngồi đây chính là đại biểu của nhân dân, vì vậy, mỗi quyết sách của các vị chính là tương lai của toàn thể người dân trên vùng đất tự do này. Khác với thời xưa, nơi chúng ta phải khom lưng cõng một kẻ tự xưng là thiên tử, nay chính chúng ta mới là chủ nhân của quốc gia mới!"

Anh hít sâu một hơi, nắm chặt tay trước ngực, giọng rắn rỏi,

"Vì thế, các vị phải ngẩng cao đầu để suy xét, phải có tầm nhìn xa để hoạch định, phải có bờ vai vững để gánh vác vận mệnh của bao con người đã đặt kỳ vọng vào các vị. Chứ không phải là e dè, lo sợ như kẻ bề tôi xưa kia! Các vị đã hiểu chưa?"

Cả hội trường vang lên tiếng đáp hùng hồn, như sấm rền chấn động cả đại điện,

"Hiểu rõ!!!"

Trần Vi An gật đầu hài lòng, nhẹ giọng tiếp lời,

"Tốt lắm. Giờ đến phần nghị sự chính thức. Kỳ đại hội hôm nay sẽ quyết định những vấn đề trọng đại: Thông qua thể chế liên bang, lập hiến pháp, bổ nhiệm chủ tịch chính phủ trung ương, lựa chọn thủ đô, quốc ca, quốc kỳ, và nhiều điều khác nữa."

Sau đó, cuộc họp chính thức diễn ra. Các cuộc thảo luận sôi nổi kéo dài suốt buổi họp, từng vấn đề được tranh luận, từng điều khoản được xem xét cẩn trọng. Cuối cùng, với tinh thần đồng lòng, hàng loạt quyết định được thông qua với sự nhất trí cao—gần 99% phiếu tán thành, chỉ 1% phiếu trắng, tuyệt nhiên không có phiếu phản đối.

Tuy chỉ có một vấn đề chính là thủ đô ở đâu, nhưng cuộc tranh luận về điều này lại kéo dài bất tận. Hai phe đối lập, mỗi bên chiếm 30% tỷ lệ ủng hộ, không ai chịu nhường ai. Phe phản đối việc đặt thủ đô tại cố đô lập luận rằng nơi đó là biểu tượng của thời đại cũ, nơi giai cấp thống trị từng bóc lột nhân dân, trong khi thành phố Tự Do—vùng đất đầu tiên được giải phóng và hoàn toàn hiện đại hóa—mới xứng đáng là trung tâm của một chính quyền cách mạng. Nhưng phe ủng hộ thì lại cho rằng, việc đặt thủ đô tại cố đô không phải là một sự tiếp nối của chế độ cũ, mà là dấu ấn của một sự chuyển giao quyền lực thực sự về tay nhân dân. Hơn nữa, cố đô có dân số đông hơn gấp nhiều lần, tiềm lực kinh tế và cơ sở hạ tầng vững chắc, thuận lợi hơn cho công cuộc phát triển lâu dài.

Lý luận hai bên đều sắc bén, không ai chịu nhường nhịn. Nhưng mấu chốt của vấn đề không chỉ nằm ở lý trí, mà còn là cuộc cạnh tranh giữa hai thế lực: một bên là miền Bắc và miền Trung vừa giải phóng, một bên là miền Nam và miền Tây đã giành quyền làm chủ từ trước. Cả hai đều muốn chứng tỏ vị thế của mình trong trật tự mới. Tranh cãi ngày càng gay gắt, bầu không khí tại đại hội căng thẳng đến cực điểm, cuối cùng phải chờ đến khi Trần Vi An đích thân ra mặt để giải quyết.

Anh trầm giọng, từng lời nói ra như tiếng búa nện xuống nền đá cẩm thạch:

"Bây giờ tuy hòa bình đã lập lại, nhưng những thế lực chống đối vẫn còn đó. Đặc biệt là quan lại, hoàng tộc cũ, chúng không dễ dàng từ bỏ quyền lợi của mình. Hiện tại, đa phần những kẻ đang được cải tạo chính là những kẻ xuất thân từ cố đô. Chúng ta không thể chủ quan. Phòng bị phải chặt chẽ, bảo vệ phải toàn diện, muốn như vậy, chỉ có một nơi duy nhất xứng đáng làm được điều đó, thủ đô của Liên bang."

Những lời này lập tức khiến đại hội trầm mặc. Lý do vừa đưa ra, không ai có thể phản bác. Giữa thời kỳ mới lập quốc, nguy cơ bạo loạn và phản động vẫn còn âm ỉ, nếu muốn bảo đảm sự ổn định lâu dài, cần phải có một trung tâm vững vàng về cả chính trị lẫn quân sự. Cuối cùng, sau khi mọi người dần ngầm hiểu ý, quyết định đã được đưa ra. Thủ đô của Liên bang vẫn sẽ là Vĩnh Kinh, vừa là thành trì bảo vệ chính quyền cách mạng, vừa là biểu tượng cho sự chuyển giao quyền lực thực sự về tay nhân dân. Đồng thời, với cơ sở nhân công vững mạnh, nơi đây sẽ nhanh chóng trở thành trung tâm kinh tế, công thương nghiệp sôi động, đánh dấu kỷ nguyên mới của chế độ liên bang.

Sau kỳ đại hội chóng vánh nhưng mang tính bước ngoặt, một chính thể mới ra đời. Đất nước chính thức đổi tên thành Liên bang các Dân bang Tự do, gọi tắt là Liên bang, một nhà nước chuyên chính vô sản lấy nhân dân làm gốc, phục vụ lợi ích số đông, nhưng không bỏ lại bất kỳ cá nhân nào lại phía sau.

Chính thể liên bang được cấu trúc thành mười ba Dân bang bán độc lập, mỗi Dân bang đều có một quyền lập pháp được phân nhỏ từ Hội đồng Dân bang Tối cao để phù hợp với thực tế địa phương, nhưng mọi đạo luật đều phải tuân theo hiến pháp và không được đi ngược lại pháp luật chung do Hội đồng Dân bang Tối cao ban hành. Đặc biệt, Hiến pháp mới quy định một điều khoản quan trọng: các Dân bang có quyền ly khai khỏi Liên bang, nhưng chỉ khi đạt đủ 95% số phiếu trong một cuộc trưng cầu dân ý, và phải chứng minh rằng nguyên tắc tự do và bình đẳng đã bị vi phạm trước kỳ đại hội khẩn ở Hội đồng Dân bang Tối cao.

Về mặt hành pháp và tư pháp, các Dân bang phải tuyệt đối tuân thủ hệ thống trung ương. Tòa án Liên bang là cơ quan tư pháp tối cao, có quyền tài phán nếu một vụ án xảy ra tại hai Dân bang khác nhau. Chính quyền Dân bang được yêu cầu cấu trúc chặt chẽ giống với chính phủ trung ương, đảm bảo sự thống nhất và ổn định trong quản lý.

Lá cờ cách mạng hình chữ nhật nền đỏ kèm với biểu tượng búa cày bắt chéo màu vàng ở giữa được chọn làm quốc kỳ, trong khi bài Dậy mà đi—khúc ca từ vùng giải phóng—được tôn vinh làm quốc ca. Cuối cùng, bản Hiến pháp 11 chương, 153 điều được chính thức thông qua, đánh dấu sự hợp pháp của chính thể liên bang.

Trong đó, Chương I khẳng định chủ quyền quốc gia và lập trường chính trị của Liên bang. Điều 7 quy định:

"Nền chính trị của Liên bang không hạn chế sự tự do chính trị của công dân, mọi người đều có quyền thể hiện lập trường chính trị của mình. Tuy nhiên, chính trị Liên bang phải đặt nền móng trên nguyên tắc tự do và bình đẳng, đảm bảo lợi ích của toàn bộ công dân Liên bang nói riêng, và toàn thể sinh vật có trí tuệ tri thức nói chung. Chỉ duy nhất Đảng Cách Mạng là tổ chức chính trị tiên phong, đại diện cho nhân dân và giai cấp công nhân, vì lý tưởng cách mạng. Thực tế lịch sử đã chứng minh rằng Đảng là nhân tố chủ chốt quyết định mọi thắng lợi của nhân dân, do đó, chính trị Liên bang chính thức công nhận Đảng Cách Mạng là lực lượng lãnh đạo duy nhất, bộ tham mưu của nhân dân, đảm nhiệm vai trò lãnh đạo toàn diện trong chính thể liên bang."

9

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.