Chương 40
Trước thềm bầu cử (hạ)
Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời nhàn nhạt rọi xuống tứ hợp viện, sương đêm còn vương trên lá, lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Gió khẽ lướt qua, mang theo hơi thở trong lành của buổi sớm.
Trương Sinh ngồi trên bộ bàn ghế giữa sân, ánh mắt sáng quắc nhìn tấm thẻ đỏ trong tay. Lớp bề mặt láng mịn phản chiếu ánh sáng, nổi bật lên hình ảnh nhân dân giơ nắm đấm lên trời, lá cờ cách mạng tung bay kiêu hãnh. Dưới hình ảnh ấy là những dòng chữ rõ ràng:
[
Họ tên: Trương Sinh
Mã số chứng minh thư: x@@@xxx@@@xxxx@@@
Ứng cử viên Hội đồng dân bang thị trấn Nam Sơn.
Ứng cử viên Hội đồng dân bang thành phố Hắc Vân.
]
Ngón tay anh chạm nhẹ vào mép tấm thẻ, lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Chỉ cần nhắm mắt, mọi ký ức về buổi đại hội hôm qua lập tức ùa về.
Anh còn nhớ như in, hội trường rộng lớn, người ngồi chật kín. Một người đàn ông mặc vest đen bước lên bục phát biểu, giọng trầm ổn, đanh thép vang khắp hội trường:
"Xin đồng bào hãy đề cử người có đức có tài, người mà ta có thể tin tưởng, gửi gắm, có thể đại diện cho bản thân và lãnh đạo chúng ta."
Vừa dứt lời, một lão nhân đột ngột đứng dậy. Lão vận áo lụa trắng xám, tuy cũ kỹ nhưng vẫn ngay ngắn, chỉnh tề. Đó chính là Hàn lão, người cùng khu nhà với anh. Gương mặt lão nghiêm nghị, giọng nói vang dội:
"Các vị hương thân phụ lão, nghe lão phu nói vài câu! Chính phủ cho chúng ta quyền đề cử, người được chọn phải có đức, có tài, học rộng hiểu sâu. Theo lão thấy, Trương Sinh đây là người xứng đáng nhất! Từng đỗ Trạng nguyên nhưng không chịu cúi đầu trước cường quyền, thà từ bỏ mũ quan, về lại nơi chim không thèm đẻ, chó không thèm ị! Đó chẳng phải là chí khí của bậc chính nhân quân tử sao?"
Hàn lão vừa dứt lời, khắp hội trường liền xôn xao:
"Phải đó! Trương phu tử từ nhỏ đã thông minh hơn người, lớn lên lại ôn hòa, tài trí vẹn toàn!"
"Đúng vậy! Học trò của Trương phu tử ai cũng tiến bộ, lễ nghĩa chu toàn!"
Những tiếng đồng tình nổi lên như nước vỡ bờ, đẩy Trương Sinh vào tình thế không thể từ chối. Cuối cùng, giữa tràng vỗ tay như sấm dậy, anh gật đầu nhận lời.
Trở lại với hiện tại, anh cúi mắt nhìn tấm thẻ lần nữa. Hai dòng chữ phía dưới đã thay đổi, giờ chỉ còn lại:
"Ứng cử viên Hội đồng dân bang thành phố Hắc Vân."
Mắt anh khẽ nheo lại. Chức năng đặc biệt của thẻ ứng cử viên là vậy—nếu được Mặt trận thống nhất cấp thành phố đề cử, tên anh lập tức bị gạch khỏi danh sách thị trấn. Nếu không, anh vẫn giữ tư cách ứng cử viên cấp dưới. Điều này có nghĩa là danh tiếng của anh không chỉ gói gọn trong trấn Nam Sơn nữa, mà đã lan rộng đến tận thành phố Hắc Vân!
Một niềm vui bất ngờ len lỏi trong lòng Trương Sinh. Không ngờ anh lại có ảnh hưởng đến vậy. Nhưng hơn hết, anh cảm thấy may mắn vì đã gặp một chế độ thật sự vì dân, nơi nhân tài được trọng dụng.
Anh nhớ lại lời người đàn ông áo đen nói trước khi buổi đại hội kết thúc:
"Chào các đồng chí, tôi có vài lời như thế này. Dù kết quả bầu cử ra sao, tôi hy vọng các đồng chí sẽ phát huy hết khả năng của mình, đừng phụ sự tin tưởng của nhân dân."
"Đồng chí"—từ này nghe đã nhận ra đồng đạo! "Đừng phụ sự tin tưởng của nhân dân"—vừa tự hào, vừa gánh nặng ngàn cân! Những lời ấy như một lời thề bất di bất dịch, khiến anh trầm ngâm hồi lâu với tấm thẻ đỏ này.
Bỗng một giọng trẻ con trong trẻo vang lên, kéo anh trở về thực tại:
"Cha! Cha! Sao cha không nói gì vậy?"
Trương Sinh giật mình ngẩng đầu, trước mặt anh là đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ, ánh lên sự tò mò tinh nghịch.
...
[21h tối - Ngày 27 tháng 12 năm Khai Nguyên 01]
[Ngự thư phòng - cố đô Vĩnh Kinh]
Tòa cung điện rộng lớn, sau khi chính phủ cách mạng lâm thời tiếp quản, đã trải qua một cuộc cải tạo triệt để. Tường thành kiên cố hơn, kết cấu bền vững hơn nhờ gạch và xi măng, nhưng vẫn giữ được nét cổ kính uy nghiêm. Vàng bạc châu báu từng là biểu tượng quyền lực hoàng đế đều bị thu hồi vào kho bạc của ngân hàng quốc gia, cùng với những tác phẩm điêu khắc vô giá. Thay vào đó, nội thất được hiện đại hóa với những tiện nghi bậc nhất—phòng ngủ dành riêng cho lãnh đạo, bàn làm việc bằng linh thép mạ bạc, bộ sofa êm ái đặt quanh bàn họp, trần nhà lắp hệ thống chiếu sáng tự nhiên, biến nơi này thành nơi hoạt động của lãnh đạo cấp cao.
Trần Vi An ngồi giữa phòng, ánh đèn điện rọi xuống, xung quanh là hàng loạt màn hình hiển thị các tư liệu. Như, Triết học Mác-Lênin, Chủ nghĩa Klein về Liên bang Tera, Tư bản luận, Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản, Lịch sử đại lục Thần Châu, Đại Võ kinh sử... tất cả trải dài trước mắt. Trán anh lấm tấm mồ hôi, tay lướt qua từng trang tư liệu, bộ não vận hành hết công suất, hấp thụ tri thức, chuyển hóa chúng thành dòng chảy năng lượng đang hội tụ vào quả cầu xanh lam trước mặt, khắc lên trang giấy trắng bên dưới.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
"Hmmm... Phù... Phù..."
Nghe tiếng gõ cửa, anh ngừng lại, khẽ nhắm mắt hít sâu rồi mở ra, ánh mắt sắc bén.
"Vào đi!"
Cửa mở, một người đàn ông mặc vest đen bước vào, tay cầm máy tính bảng.
"Chào lãnh tụ... danh sách ứng cử viên đã có..."
"Nhanh vậy sao? Đã tối lắm rồi cơ mà... Ừm... Tốt lắm... lại đây, nói rõ hơn đi."
"Vâng... theo chủ trương phải tổ chức tổng tuyển cử càng sớm càng tốt... chúng tôi đều tăng ca để hoàn thành... may thay, nhân dân cũng rất ủng hộ."
Anh ta đặt máy tính bảng lên bàn, kết nối với máy chiếu. Trên màn hình lớn, danh sách ứng viên hiện lên. Vừa nhấp được ngụm trà, anh ta tiếp tục.
"Thưa lãnh tụ, đây là danh sách toàn bộ ứng cử viên ở từng cấp. Tất cả đều trong sạch... ngoài ra... ngoài ra, còn có... còn..."
Trong ánh mắt của anh ta có chút do dự.
"Hửm? Có chuyện gì sao?"
"Vâng! Thưa lãnh tụ, nhân dân tại các đại hội hiệp thương do Mặt trận Thống nhất tổ chức ở khắp nơi mong ngài trở thành lãnh tụ vĩnh viễn, không cần qua bầu cử... Họ còn nói..."
"Khoan đã... tại sao họ lại nghĩ vậy?"
Trần Vi An liếc qua danh sách, không thấy tên mình, thậm chí ngay cả ở cố đô Vĩnh Kinh cũng không có. Anh ngả người ra sau, khoanh tay trầm ngâm.
"Vì ngài là lãnh tụ Đảng Cách mạng, là Chủ tịch Chính phủ lâm thời, là biểu tượng của cách mạng. Hình ảnh của ngài lan tỏa khắp nơi qua đại hội, diễu hành, cơ quan tuyên truyền..."
Trần Vi An cười nhạt, ánh mắt kiên định.
"Tôi cảm ơn lòng tin của đồng bào, nhưng tôi từ chối. Nhà nước phải dân chủ, phải minh bạch, không được xuất hiện chuyên quyền độc tài. Nếu nhân dân bầu chọn, tôi sẽ tận trung toàn lực, nhưng theo luật bầu cử khi đến hết nhiệm kỳ, tôi sẽ trao lại cho người kế nhiệm theo luật định. Nếu tái đắc cử, tôi cũng sẽ từ chối."
Người đối diện khựng lại, rồi gật đầu chậm rãi, ánh mắt như nhìn thấy một tượng đài cách mạng.
"Thưa lãnh tụ, ngài thực sự là một tấm gương sáng. Tôi sẽ truyền đạt quyết định này ngay lập tức."
"Tốt. Bây giờ tôi sẽ ký danh sách này. Hãy đảm bảo tổng tuyển cử diễn ra minh bạch, tuyệt đối không có gian lận."
"Vâng!!!"
Cánh cửa đóng lại, Trần Vi An tựa lưng vào ghế, thở dài.
"Haizz... Tôi chỉ muốn thay đổi nền văn minh dị giới này, cũng là nhất thời xúc động, ai ngờ giờ họ muốn tôi gánh vác cả đời? Tôi có thể trường sinh vì đã thay đổi cơ thể sinh năng, nhưng còn bao nhiêu điều cần khám phá: những hành tinh xa xôi trong dị giới, bản chất thật sự của linh khí, nguồn gốc của vật chất lạ tạo ra linh khí... Nhà khoa học mà, phải đi đến tận cùng của sự thật mới thỏa nguyện được.... Haizz"
Tiểu Mễ nhảy ra từ màn hình màu tím nhạt, cười tủm tỉm.
"Ngài không thấy điều đó cũng có lợi cho họ, ngài không thấy vậy sao?"
"Tất nhiên! Đây là lý do khác, một xã hội muốn phát triển, phải không ngừng vận động. Nếu tôi giữ mãi vị trí này, chẳng khác gì phong kiến chuyên chế. Khi đó, quý tộc, địa chủ sẽ trở lại với hình thái mạnh mẽ hơn trước... và rồi, bùm! Mọi thứ họ vất vả xây dựng đều đổ sụp...."
"Haha, ngài thật hài hước."
"Hahaha... Đừng trêu tôi nữa. Tôi rất mong chờ kết quả cuộc tổng tuyển cử này."
Nói rồi, Trần Vi An bước ra sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi Linh Nguyệt và Thường Nguyệt đang giao thoa trong ánh sao lấp lánh.
8
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
