ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Trước thềm bầu cử (thượng)

Sau buổi tuyên bố khai sinh quốc gia cùng các cuộc diễu hành, tuần hành diễn ra, tinh thần đoàn kết và quyết tâm xây dựng một tương lai tươi sáng đã lan tỏa khắp vùng đất này. Niềm tin của người dân hướng về cách mạng như một làn sóng mạnh mẽ, lan rộng từ thành phố đến các thị trấn.

Nhận thấy cơ hội "rèn sắt khi còn nóng", Trần Vi An triệu tập Đại hội Quy Nhất, quy tụ các tổ chức chính trị được thành lập sau giải phóng. Các đại diện từ Liên minh Võ đạo, Liên minh Công Nông Thương, Hội Khoa Kỹ cùng nhiều tầng lớp nhân dân đã gặp nhau trong một khách sạn lớn tại thành phố Tự Do.

Sau nhiều giờ thảo luận và thuyết phục, các bên thống nhất thành lập Mặt trận Thống Nhất theo ý tưởng của lãnh tụ Đảng Cách Mạng, Trần Vi An. Đây là tổ chức trung gian, đóng vai trò cầu nối giữa Đảng Cách Mạng, Nhà nước và Nhân dân.

Mặt trận Thống Nhất đại diện cho khối đại đoàn kết toàn dân, không phân biệt giới tính, tông tộc hay đảng phái, với nhiệm vụ động viên, vận động toàn xã hội chung tay xây dựng, bảo vệ và phát triển quốc gia mới.

Tổ chức này là hiện thân của tinh thần dân chủ trong thể chế chính trị mới. Đối với nhân dân, Mặt trận Thống Nhất là đầu mối kết nối, hay như lời Trần Vi An trong đại hội, là "con mắt và cái miệng của nhân dân." Nhờ đó, toàn thể nhân dân có thể giám sát quá trình xây dựng và vận hành bộ máy nhà nước, cùng Đảng Cách Mạng.

Cụ thể hơn, Mặt trận Thống Nhất có quyền tìm kiếm và đề cử những cá nhân có đức có tài tham gia tranh cử vào Hội đồng Dân bang Tối cao và Hội đồng Dân bang, vốn là cơ quan lập pháp và ra quyết sách quan trọng đối với quốc gia. Đồng thời, tổ chức này giám sát hoạt động hành pháp, tư pháp cũng như toàn bộ Đảng Cách Mạng, đảm bảo minh bạch và công bằng trong hành động của bộ máy chính trị.

Nếu "con mắt" của Mặt trận giám sát nhà nước, thì "cái miệng" chính là tiếng nói của nhân dân. Chức năng phản biện xã hội giúp Mặt trận Thống Nhất truyền tải tâm tư, nguyện vọng của quần chúng về các chính sách và dự luật đến tai Nhà nước và Đảng bộ. Nhờ đó mà Nhà nước với sự lãnh đạo của Đảng có thể đánh giá tính hiệu quả và điều chỉnh kịp thời. Đồng thời, tổ chức này cũng có trách nhiệm tố giác, lên án những hành vi sai phạm trước cơ quan có thẩm quyền.

Về phía Đảng và Nhà nước, Mặt trận Thống Nhất đóng vai trò là cánh tay nối dài, giúp phổ biến chính sách và vận động người dân thực hiện một cách hiệu quả hơn.

Cuối cùng, Mặt trận Thống Nhất là chất keo kết dính các thành phần trong xã hội. Khi xảy ra bất mãn hay mâu thuẫn, tổ chức này đóng vai trò hòa giải, đảm bảo mọi tranh chấp đều được giải quyết vì lợi ích chung của quốc gia. Nhờ đó, sự gắn kết của khối đại đoàn kết được củng cố, tạo nền tảng vững chắc cho sự ổn định và phát triển lâu dài.

Với vai trò quan trọng như vậy, khi ngày tổng tuyển cử đến gần, Mặt trận Thống Nhất đứng trước cơ hội khẳng định tính cầu nối của mình. Họ đã tích cực gấp rút triển khai công tác vừa xây dựng vừa tuyên truyền, phối hợp với Bộ Nội vụ cùng cơ quan chính phủ ở các cấp để chuẩn bị danh sách cử tri sớm nhất có thể nhằm đưa Nhà nước chính thức vào giai đoạn vận hành, sẵn sàng bước vào một giai đoạn phát triển mới của quốc gia.

...

Trời vừa hửng sáng, ánh mặt trời nhô lên khỏi đỉnh Như Sơn, trải dài ánh sáng đầu ngày xuống thị trấn Nam Sơn, cách thành phố Hắc Vân sáu mươi dặm về phía tây.

Trước cổng một tứ hợp viện nhỏ, vài người nông dân khoác bộ đồ nâu xám, đội mũ tai bèo, dắt theo con trẻ, lặng lẽ gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa gỗ cũ kỹ chậm rãi mở ra. Một chàng thư sinh xuất hiện, đôi mắt còn lờ đờ, mái tóc có phần rối bời, khẽ ngáp dài đầy mệt mỏi.

"Ahh... Lão Vương, lão Tứ! Sao hôm nay mọi người đưa A Trân, A Hổ tới sớm vậy?"

Người nông dân trung niên, thân hình rắn rỏi, nước da rám nắng bởi nắng gió của đồng ruộng, cung kính hắng giọng đáp.

"Chào Trương phu tử, sáng nay có đại hội ở ủy ban thị trấn, có người từ thành phố về, bọn tôi tranh thủ ra công điền sớm làm cho xong để về kịp. Mấy đứa nhỏ này, nhờ cả vào ngài."

Nói rồi, anh ta xoa đầu đứa bé gái, nụ cười trìu mến ánh lên.

Trương Sinh khẽ nhướn mày, vẻ mệt mỏi thoáng chốc tan biến.

"Hửm? Đại hội gì thế?"

"Tôi cũng không rõ, nghe nói là bầu quan lại đấy. Hờ... hờ... Thật kỳ lạ! Xưa nay làm quan phải thi cử, học hành khắc khổ, phải lên tận kinh thành mới có cơ hội được hoàng đế cử ra làm quan. Nay lại để dân bầu... trên đời lắm chuyện bi hài."

Người đàn ông vừa nói vừa gãi đầu, nét mặt khó giấu nổi niềm hân hoan.

"Hả?! Có chuyện nghịch thiên vậy sao?"

Trương Sinh sững sờ, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm.

"Phải, thời thế đổi thay là lẽ thường. Tham quan bị lôi ra xử, chính quyền mới lên, đem đất đai của địa chủ chia cho bá tánh. Giờ đây, ruộng đồng hợp lại thành công điền, trâu thép chạy băng băng trên đồng, mưa nắng cũng có thể thay đổi theo ý muốn... Haha! Còn chuyện gì nghịch thiên hơn nữa?"

Hai người nông dân đưa mắt nhìn nhau, chẳng rõ Trương phu tử đang than vãn hay cảm thán.

"Aizz... Xin lỗi hai vị, ta lại cao hứng mất rồi."

"Không sao... không sao đâu! Vậy hai đứa nhỏ nhờ cả vào ngài."

Họ đẩy lũ trẻ lên trước rồi quay lưng rời đi. Nhưng vừa đi được một đoạn, lão Vương chợt dừng lại, sờ túi áo, lôi ra một tờ giấy, chạy vội trở lại, hơi thở gấp gáp.

"Cộc! Cộc! Cộc!"

"Tới ngay đây!"

Cửa mở, Trương Sinh thấy lão Vương đứng trước cổng, mồ hôi nhễ nhại.

"Hả? Có chuyện gì sao? Sao anh lại vội vậy?"

Lão Vương đưa tờ giấy, ánh mắt đầy chân thành.

"Thưa Trương phu tử, đây là truyền đơn của ủy ban. Ngài trẻ tuổi, học rộng, biết nhiều, nếu bầu người làm quan, tôi... à không, người của cả thị trấn này đều muốn chọn ngài! Chiều nay ngài có thể đến ủy ban không?"

Trương Sinh bật cười lớn.

"Haha... Ta với chốn quan trường vốn duyên đã tận. Ta chỉ muốn dạy dỗ con trẻ biết đôi chữ để làm người, thế là mãn nguyện rồi."

"Nhưng... Àizz... Thôi, tùy ngài vậy. Nhưng mong ngài suy nghĩ lại! Dù sao cũng mong ngài có thể đến dự hội, biết đâu ngài sẽ đổi ý."

Nhìn ánh mắt kiên quyết của lão Vương, Trương Sinh gật đầu nhẹ.

"Thôi được, nếu anh đã có lòng vậy ta sẽ đi."

Lão Vương cười sảng khoái.

"Ha..hah... Tốt lắm! Vậy tôi yên tâm đi làm đây!"

Bóng lão Vương khuất dần. Trương Sinh cúi đầu nhìn tờ giấy, những dòng chữ trên đó khiến tim y khẽ rung lên.

9

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.