Chương 38
Tuyên ngôn tự do và bình đẳng (hạ)
"Lễ thượng cờ đã kết thúc, tiếp sau đây, xin mời đồng chí Trần Vi An đọc bản tuyên ngôn khai quốc."
Tiếng nói ban nãy lại vang lên lần nữa, đưa ánh nhìn của mọi người trở lại sân khấu, nhưng khác với ban nãy, họ vẫn giữ yên lặng như mong chờ điều gì đó tương tự.
Người thanh niên trẻ lúc nãy bước ra phía trước, hướng về phía micro.
"Hỡi đồng bào,
"Từ thuở khai thiên lập địa, Mẫu Thần và Phụ Thần đã sáng tạo ra loài người cùng muôn loài sinh vật với lòng bao dung vô hạn, nhằm hoàn thiện sự cân bằng của trời đất, mang đến đạo âm dương hài hòa."
"Với loài người nói riêng và mọi sinh vật có trí tuệ nói chung, tất cả đều là những đứa con của Người. Do đó, chúng ta sinh ra vốn dĩ đã là bình đẳng, và đây là lẽ thường không thể tranh cãi. Vì đã là con của Người, chúng ta đều có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc."
"Tuy nhiên, chế độ phong kiến và những tông phái tiên giả đã lợi dụng việc mình có quyền lực tuyệt đối và sức mạnh dị năng mà phủ định lẽ thường ấy."
"Chúng tước đoạt quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc của người khác, viện dẫn những lý lẽ như việc Mẫu thần tạo ra chúng bằng sự nhào nặn tinh tế, trong khi chúng ta, những người dân thấp kém, chỉ là những viên bùn bị bỏ lại."
"Bởi vậy, chúng lợi dụng dị năng của mình, tự xưng là tiên gia, sánh ngang Mẫu Thần. Chúng ra sức dựng lên những đền thờ nhằm thu hút tín ngưỡng của nhân dân, biến niềm tin ấy thành nguồn sức mạnh để tu hành, củng cố quyền lực và địa vị của bản thân."
"Chúng dựng lên những dược điền, tiên thị, biến chúng ta thành những con cừu hai chân, bị giam cầm để trở thành nguồn linh thực, linh dược cho chúng. Những thứ chúng vứt bỏ như rác rưởi lại được ban phát cho chúng ta như một sự bố thí, bắt chúng ta phải biết ơn."
"Chúng dụ dỗ các thương nhân của chúng ta trao đổi những viên đan dược được quảng bá là có thể mang lại trường sinh bất lão, rồi buộc chúng ta phải lừa gạt đồng bào để buôn người cho chúng. Thực chất, những viên thuốc ấy lại chứa linh khí quá mức, khiến người thường uống vào lập tức mất mạng do bội thực năng lượng linh khí."
"Còn đối với chế độ phong kiến hủ bại, chúng tự xưng là thiên tử, là con của Thiên đạo, Phụ Thần tạo hóa, là quý tộc có huyết mạch cao quý, nắm trong tay quyền sinh sát muôn dân. Chúng lợi dụng sự thiếu hiểu biết của nhân dân để thao túng, vơ vét lợi ích cho riêng mình."
"Chúng tước đoạt quyền sở hữu lương thực và tài sản của người dân gây ra nạn nói khắp nơi để dễ bề thao túng, đồng thời kìm hãm sự phát triển của thương nhân, nhằm củng cố quyền lực tuyệt đối của hoàng đế và duy trì địa vị bất khả xâm phạm của chế độ phong kiến."
"Hơn thế nữa, để củng cố quyền lực trong tay, chúng lợi dụng những triết lý của các bậc thánh nhân trong Nho đạo và Phật gia, những giáo lý đã được thiên đạo chứng giám trên Đăng Tiên Lộ, nhằm mê hoặc chúng ta chấp nhận số phận đã an bài và tuân theo ván cờ mà chúng sắp đặt."
"Nhưng trong dòng chảy lịch sử, nơi nào có áp bức và bóc lột, nơi đó tất yếu sẽ có đấu tranh. Từ phong trào khai chiến với tiên gia của Võ Đế cho đến cuộc khởi nghĩa Khăn Lam của nghĩa quân Lam Sơn gần đây, tất cả đều là những nỗ lực kiên cường của nhân dân chống lại bất công, dù nhiều lần bị đàn áp một cách tàn nhẫn."
"Cuối cùng, chỉ trong vòng một ngày tháng 6, quân đội nhân dân giải phóng, dù chỉ với một tiểu đoàn vừa tiến quân vừa bổ sung lực lượng, đã giáng một đòn sấm sét, quét sạch đám dị nhân tự xưng là tiên nhân tại sáu thành Ung Châu, Ngọc Long, Nam Cương, Lưu Thủy, Thiên Trụ, Thạch Lâm, khiến chúng tan tác không còn mảnh giáp."
"Cũng sau gần nửa năm, liên quân của Hoàng đế Đại Võ Tề Hạo Thiên cùng tu sĩ Thiên Sách Tông đã thất bại trong nỗ lực tấn công vùng giải phóng. Trước tình hình đó, quân đội nhân dân giải phóng buộc phải đẩy nhanh tiến trình giải phóng trước thời hạn."
"Giờ đây, từ miền Bắc đến miền Nam, từ miền Trung đến miền Tây, toàn bộ Đại Võ đã hoàn toàn được giải phóng. Nhân dân khắp nơi trên vùng đất này đều có thể tận hưởng bầu không khí tự do, mở ra một kỷ nguyên mới tràn đầy hy vọng và phát triển."
"Sau khi giải phóng, chúng ta đã lập công điền, dựng nhà máy, cùng ngân hàng, siêu thị và vô số công ty thương mại. Người dân cuối cùng có thể được ăn no mặc ấm, giai cấp công nhân cũng có cơ hội được sinh ra, thương nhân cũng có thể tự do thể hiện tài năng của mình để phát triển nền kinh tế mới. Quân đội của chúng ta cũng không ngừng trưởng thành và vững mạnh."
"Và chúng ta đã chứng minh rằng, dù không có thiên tử hay tiên nhân, chúng ta vẫn có thể sống tốt, thậm chí còn tốt hơn—hạnh phúc hơn, khỏe mạnh hơn, và tự do hơn bao giờ hết."
"Do đó, đây chính là thời khắc mà chúng tôi, Chính phủ Cách mạng Lâm thời, long trọng tuyên bố trước toàn thể nhân loại và đại lục Thần Châu rằng: Mọi con người, mọi sinh vật có tri thức nói chung, và toàn thể nhân dân trên vùng lãnh thổ giải phóng nói riêng, đều có quyền hưởng tự do và độc lập. Giờ đây, lãnh thổ này thực sự đã trở thành một vùng đất, một quốc gia tự do và độc lập. Toàn thể nhân dân sinh sống trên vùng đất này quyết tâm dốc toàn bộ tinh thần, lực lượng, tính mạng và của cải để bảo vệ nền tự do và độc lập ấy."
Sau khi người thanh niên ấy đọc văn bản tuyên ngôn "Tự do và Bình đẳng", toàn bộ người dân bên dưới lễ đài đều hô vang, vỗ tay, huýt sáo hưởng ứng.
"Phuýtttt..."
"Độc lập - Tự do - Bình đẳng muôn năm! Cách mạng muôn năm!"
"Muôn năm! Muôn năm! Muôn năm!"
Sau đó, Trần Vi An giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng,
"Tôi biết đồng bào đang chiềm trong niềm vui chiến thắng, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu, sẽ còn nhiều khó khăn gian nan hơn, thử thách hơn chờ đợi chúng ta ở phía trước. Vậy liệu toàn bộ đồng bào có quyết tâm cùng tôi và chính phủ vượt qua thử thách không?"
Toàn bộ quảng trường hô vang,
"Có! Có! Có!"
Sau đó Trần Vi An tiếp tục,
"Vậy đồng bào, nếu là nông dân, hãy ra sức canh tác để công điền ngày càng phồn thịnh. Nếu là công nhân, hãy tích cực lao động, nâng cao sản lượng để góp phần xây dựng đất nước. Nếu là thương nhân, hãy phát huy trí tuệ, thúc đẩy nền kinh tế phát triển vững mạnh. Nếu là quân nhân, hãy không ngừng rèn luyện, sẵn sàng bảo vệ nền độc lập và tự do của chúng ta. Đồng bào có quyết tâm cùng tôi thực hiện điều đó không??"
Toàn bộ quảng trường lại hô vang,
"Có! Có! Có!"
"Rất tốt, tôi rất hân hạnh vì đồng bào mà phục vụ!"
Trần Vi An cuối chào vạn người dưới khán đài và đi vào nhường chỗ cho Bộ trưởng Bộ Nội vụ của chính phủ cách mạng lâm thời ra phát biểu tuyên thệ. Sau khi giới thiệu bản thân, sau đó anh ta đọc tuyên thệ.
"Chúng tôi đại diện cho toàn thể nhân dân xin thề kiên quyết một lòng ủng hộ chính phủ cách mạng lâm thời! Ủng hộ đảng cách mạng! Ủng hộ lãnh tụ Trần Vi An!"
"Xin thề!!!"
"Chúng tôi xin thề cùng chính phủ giữ vững quyền độc lập, bảo vệ tự do và bình đẳng cho nhân dân. Nếu cần, dù phải hy sinh cả tính mạng, chúng tôi cũng không hối tiếc!"
"Xin thề!!!"
"Nếu Thiên Sách Tông hay bất cứ thế lực nào khác xâm lược lần nữa, chúng tôi xin thề quyết đem toàn bộ tính mạng và của cải để bảo vệ nền độc lập, tự do mà chúng ta đã giành được, không tiếc máu xương, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!"
"Xin thề!!!"
Cuối buổi lễ tuyên bố thành lập quốc gia, với bản tuyên ngôn Tự do và Bình đẳng, cuộc diễu hành của đoàn quân cơ giáp cũng được thực hiện. Đoàn quân diễu hành từ quảng trường khắp các phố, đi theo cùng là đoàn người đông mịt mù. Sau đó, họ tiến về phía cổng không gian, đến thành phố khác tiếp tục diễu hành cho đến rạng sáng thì kết thúc ở quảng trường Tự Do ở thành phố Nam Cương.
Tại mỗi thành phố họ đi qua, nhân dân tưng bừng vẫy cờ, tung hoa, reo hò vang dội, biểu thị niềm vui sướng tột cùng. Giờ đây, họ đã thực sự trở thành chủ nhân của vận mệnh mình, được tự do lựa chọn con đường tương lai, không còn bị áp bức, bóc lột. Trên từng con phố, trong từng khu chợ, những tiếng ca ngợi tự do vang lên hòa cùng sự phấn khởi của những người dân vừa giành lại quyền làm chủ. Cờ đỏ bay phấp phới, hòa nhịp với những tiếng hô vang và bài ca cách mạng, ánh mắt họ hơi rớm lệ, trong lòng chan chứa đầy sự quyết tâm về một tương lai tươi sáng và hy vọng.
9
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
