ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Buổi gặp gỡ lịch sử

Tại Diệu Linh Các, khi hai viên chức chính phủ trong bộ vest đen xuất hiện cùng với chiếc ô tô bay ánh hoàng kim, họ không tiến thẳng vào gặp Đan Huyền Tử ngay lập tức. Thay vào đó, một viên chức đưa phong thư cho cháu gái của ông. Cô ngạc nhiên nhận lấy, cảm nhận được sự trang nghiêm trong từng đường nét phong ấn vàng. "Mời trưởng bối của cô xem qua," người viên chức nói ngắn gọn trước khi rời đi.

Cháu gái của Đan Huyền Tử vội chạy đến phòng luyện đan của lão. Hương liệu đan dược thoang thoảng, hòa quyện cùng luồng khí nóng rực từ lò luyện đan.

"Gia gia, người nhận được phong thư từ người của chính phủ!" cô nói, cẩn thận đưa thư đến trước mặt ông.

Đan Huyền Tử mở thư trong khi vẫn tập trung kiểm soát ngọn lửa lò luyện. Đôi mắt ông trầm ngâm khi đọc từng dòng chữ, sau đó chậm rãi đứng dậy.

"Đi thôi, để lão phu xem xem họ muốn gì..."

Sau đó, ông bỏ dỡ lò đan dược đan bốc lửa, khoác áo đạo bào, cùng cháu gái ra trước cửa tiệm. Một người áo vest đen đã đợi từ trước mở cửa ô tô bay hắc kim, mời hai người họ bước lên khởi hành đến tháp ủy ban thành phố.

Trong khi đó, ở phía bên kia, Bạch Tử Yên đang ngồi thưởng trà trên một chiếc ghế cao, hương khói từ tẩu thuốc vấn vít quanh nàng. Trà thanh mát, tẩu thuốc nồng đượm, nhưng đôi mắt nàng vẫn sắc bén như cũ. Một hộ pháp từ bên ngoài bước vào, quỳ một chân, cung kính dâng lên một phong thư.

"Tiểu thư, thư mời từ người của chính phủ."

Bạch Tử Yên không vội vàng nhận lấy, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, đưa tay nhấc phong thư lên xem xét, sau đó đặt xuống bàn.

"Có vẻ như họ thực sự muốn bàn chuyện nghiêm túc"

Đôi mắt nàng ánh lên tia suy nghĩ. Rồi nàng đứng dậy, vung nhẹ tay áo, ra hiệu cho hộ pháp.

"Đi nghe thử."

Ngay sau đó, nàng cùng hộ pháp bay trên không trung, hòa vào bầu trời, lặng lẽ đuổi theo chiếc ô tô bay của chính phủ, hướng về tòa tháp ủy ban thành phố Ngọc Long.

.

.

.

Trước bậc thềm của tòa tháp ủy ban chính quyền thành phố Ngọc Long, Đan Huyền Tử cùng cháu gái vừa bước xuống từ chiếc ô tô bay. Từ phía đối diện, Bạch Tử Yên cùng hộ pháp của mình lướt đến nhẹ nhàng như gió. Khi ánh mắt chạm nhau, một khoảnh khắc im lặng thoáng qua, rồi Đan Huyền Tử cười ha hả, bước lên trước.

"Chào Tiểu Bạch!" Ông lên tiếng trước, giọng điệu đầy hào sảng.

Bạch Tử Yên cũng nhẹ mỉm cười, bước tới, đưa tay xoa đầu Tiểu Y - cháu gái của Đan Huyền Tử. "Chào Đan thúc! Chào Tiểu Y."

Tiểu Y cúi đầu lễ phép, "Chào Bạch tỷ."

Bạch Tử Yên liếc nhìn tòa tháp uy nghiêm trước mặt, chậm rãi hỏi, "Thúc cũng được mời đến đây sao?"

"Ừm, ta cũng muốn xem họ định làm gì chúng ta…" Đan Huyền Tử cười lớn, ánh mắt lóe lên tia trêu chọc. "Dù sao chúng ta cũng không phải là mấy con ngựa non như Mã Tòng Tiểu Nhi, haha, có gì mà phải sợ?"

Bạch Tử Yên cũng bật cười theo, chất giọng thản nhiên nhưng ẩn chứa sự sắc sảo.

"Haha… Nhưng ta cũng muốn xem thử ai đã gây dựng một tổ chức có thể lớn mật như thế này."

Một người mặc vest đen, khuôn mặt không cảm xúc, bất chợt xuất hiện, cúi người nhẹ rồi lên tiếng.

"Mời các vị theo tôi."

Không khí giữa họ lặng xuống, bốn người dứt khoát theo viên chức chính phủ vào trong, lên tầng ba. Khi cánh cửa mở ra, bên trong căn phòng họp nhỏ, một nam tử tóc ngắn hắc kim đang ngồi bệ vệ. Hai bên là Thượng Quan Nguyệt Dao – Bộ trưởng Bộ Phát Triển, cùng với thị trưởng thành phố Ngọc Long và sở trưởng Sở Phát Triển. Không gian nặng nề, mọi ánh mắt đều hướng về những người vừa bước vào.

Bốn người đại diện từ hai thế lực còn lại của Tứ Đại Thương Hội vừa bước đi với nhiều suy nghĩ trong đầu, cuối cùng cũng tiến vào vị trí của mình trong phòng họp.

.

.

.

Sau khi bốn người họ ổn định vị trí, các phục vụ cũng lần lượt từ cửa bên hông mang lên bàn những món ăn thịnh soạn với phong cách hoàn toàn mới lạ. Những món ăn tinh tế như bít tết bò ngũ sắc, trứng cá ngũ sắc, được bày biện một cách cầu kỳ.

Khi những vị khách nâng ly rượu vang đỏ làm từ trái nho lục vị, họ nhận ra vị chát nhẹ hòa quyện tuyệt vời khi kết hợp với thịt bít tết, mang đến trải nghiệm vị giác hoàn toàn mới. Khác hẵn với rượu trắng như Mao Đài, Tửu Nhi Hồng mà họ hay uống.

Và cuối cùng, một món ăn độc lạ được mang ra – sushi cá hoa lê. Cá hoa lê sống dưới sông Ngọc Long, ban ngày trong suốt như nước, ban đêm hấp thụ linh khí từ Thưởng Nguyệt, toàn thân hiện rõ ánh lam rực rỡ.

Việc chế biến món này đòi hỏi công phu tinh tế. Đầu bếp phải lặn lội ra giữa hồ đúng lúc cá hoa lê nhảy lên mặt nước, bắt và khai dao ngay tại chỗ để giữ trọn vẹn linh khí và màu sắc độc nhất của nó.

Đan Huyền Tử nếm thử miếng đầu tiên, đôi mắt bừng mở, cảm nhận như toàn bộ đạo vận hiển hiện trước mắt. Thân thể trở nên nhẹ bẫng, tựa hồ như cá hoa lê lúc thưởng nguyệt.

Bạch Tử Yên nhìn thấy liền thử một miếng. Ngay lập tức, vị ngon đến độ nước miếng trào dâng. Trong tâm trí, cô như trở về thời thơ ấu, nhớ lại lúc được sư phụ nấu cho món cá chiên. Hồi ức trỗi dậy mạnh mẽ khiến cô nhập thần đột phá liên tục: Kim Đan trung kỳ… hậu kỳ… Kim Đan đại viên mãn!

Sau bữa tiệc và món quà ngoài ý muốn, họ hướng về Trần Vi An và Bạch Tử Yên là người đầu tiên lên tiếng.

"Nếu ngài mời chúng tôi đến đây, hẳn không chỉ để dùng bữa?"

Trần Vi An điềm đạm trả lời,

"Chính phủ cách mạng là chính phủ của nhân dân, do nhân dân mà thần, vì nhân dân mà phụng sự, và thương nhân cũng là một phần của nhân dân. Chúng tôi không ngăn cản sự phát triển của các thương hội hơn nữa còn có trách nhiệm chăm lo và bồi dưỡng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm ăn trong sạch, cạnh tranh công bằng và dưới sự giám sát của chính phủ."

Sau một khoảng lặng, anh nhấn mạnh từng chữ.

"Nếu các vị chấp nhận hợp tác, chính phủ sẽ là người mở đường cho sự phát triển. Không chỉ phát triển, mà còn vươn xa hơn bất kỳ thương hội nào từng có trong lịch sử."

Hai thế lực vẫn còn hoài nghi.

Bạch Tử Yên là người lên tiếng trước, "Nếu vậy, lợi ích chúng tôi nhận được là gì?"

Trần Vi An mỉm cười, chỉ tay lên trời.

"Bạch cô nương cũng là người tu hành, nên lợi ích đầu tiên là tài nguyên tu luyện – công pháp thiên cấp, thánh cấp, thậm chí thần cấp, giúp cô có thể phi thăng. Hơn nữa, chúng tôi không chỉ nói suông. Bọn ta là người từ đỉnh Thái Sơn đến đây làm cách mạng giải phóng nhân dân."

"Ừm... Lợi ích thứ hai, ngoài Vạn Bảo Lâu đang già cỗi của cô, giờ đây cô sẽ có một vùng trời kinh doanh mới. Chính phủ sẽ mở cửa cho tư nhân kinh doanh các sản phẩm và dịch vụ thương mại mới. Các vị còn có thể góp vốn vào những công ty công."

"Lợi ích thứ ba? Hãy tự hỏi bản thân, cô hiểu bao nhiêu về chúng tôi? Mục tiêu của chúng tôi ở đâu? Giờ hãy tưởng tượng một thương hội... à không đó là cách gọi của tàn dư chế độ phong kiến..."

"Ở nền kinh tế xã hội mới, nó sẽ gọi là một công ty, một tập đoàn thương nghiệp với chi nhánh trải dài khắp đại lục Thần Châu, thậm chí vượt ra ngoài đại lục Thần Châu. Và hãy tưởng tượng xem mức độ và quy mô của nó ở thế giới đó như thế nào chắc các vị cũng rõ..."

Lời nói của Trần Vi An khiến cả bốn người phía bên kia lặng người. Họ chưa kịp hoàn hồn.

.

.

.

Sau một lúc, Bạch Tử Yên trầm ngâm, rồi nói:

"Thật ấn tượng! Tuy nhiên, tôi vẫn không thể tin rằng ngài có thể làm được như vậy. Nhưng tôi sẽ tham gia."

Trần Vi An cười khẽ, chuyển ánh nhìn về phía Đan Huyền Tử.

Cháu gái của Đan Huyền Tử nhận ra thời cơ, vội gọi:

"Gia gia! Gia gia, mau tỉnh lại!"

Đan Huyền Tử nghe thấy tiếng cháu gái yêu quý liền bừng tỉnh. Ông bật cười ha hả:

"Lão phu cũng muốn thử xem thế giới bên ngoài đại lục Thần Châu ra sao! Haha!"

Trần Vi An đứng dậy, bước đến trước mặt hai người, chìa tay ra. Hành động bắt tay – một cách chào hỏi mới lạ – khiến hai thương nhân lớn nhất đại lục thoáng ngập ngừng, nhưng rồi họ cũng đưa tay ra đáp lại.

Ba người họ nhìn vào ống kính, nhưng không ai nhận ra trừ Trần Vi An, đây chính là cú bắt tay lịch sử, đánh dấu sự ra đời của hai đế chế thương nghiệp vĩ đại!

9

2

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.