Chương 22
Ẩu đã tại quán ăn
Giữa một tửu quán nhộn nhịp ở thành phố Ngọc Long, hai đạo lữ ngồi đối diện nhau. Nam tử khoác bạch y phiêu dật, dung mạo anh tuấn, đôi mắt thâm thúy như thiên kiếm chưa xuất vỏ, thần sắc lạnh lẽo nhưng toát lên khí khái bất phàm. Nữ tử tựa như tiên tử giáng trần, nhan sắc thoát tục, phong thái thanh cao như u lan ngạo tuyết giữa thâm sơn. Cả hai lặng lẽ quan sát xung quanh, ánh mắt lóe lên tia trầm tư và cảnh giác.
"Hân nhi, nàng thấy không, thành Ngọc Long này thực sự khác biệt..." Nam tử cất giọng trầm thấp, ánh mắt sắc bén quét qua những tòa kiến trúc kỳ lạ. Những ngôi nhà đá nhẵn mịn, cao từ hai đến ba tầng, vững chắc hơn hẳn những kiến trúc gỗ đan xen.
"Ừm... Ta cũng thấy... lạ" Nữ tử gật đầu, ánh mắt khẽ dao động. "Nếu chàng không nói ta cũng không để ý, tại sao họ lại làm những con đường rộng như vậy, hơn nữa, nó được làm bằng loại đá cứng lạ thường, nhẵn mịn hơn con đường ở kinh thành, có thể cho hai, ba cỗ xe ngựa có thể đi song song một cách thoải mái."
Điều khiến cả hai hiếu kỳ hơn cả là nơi này không có tường thành, tựa hồ như họ không sợ ngoại địch. Nhưng điều kỳ lạ nhất lại là ở đây không có hình bóng của quan nhân hay tu sĩ. Và người dân trong thành cũng tụ thành từng đoàn, cầm theo băng lụa đỏ lớn và hô hào, "Đả đảo tiên nhân! Đả đảo phong kiến! Đả đảo cẩu hoàng đế! Tự do, bình đẳng muôn năm!"
Đoạn Hân Diệp nhíu mày nhẹ, giọng nói có phần chấn động: "Lâm Lang... những người này... họ gọi triều đình là phong kiến hủ bại, nói rằng đã bị lật đổ. Họ còn nói... chính họ mới là chủ nhân của vùng đất này, không phải thiên tử hay tiên gia..."
Lâm Phong trầm mặc, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, "thiên tử không phải chủ nhân của vùng đất này sao, thật thú vị?"
Bỗng nhiên, sự ồn ào của quán ăn bị cắt ngang bởi một đám người xông vào. Dẫn đầu là một tên to lớn, khoác trên người bộ trường bào lụa gấm theo kiểu thương hội thời phong kiến. Hắn đập mạnh lên bàn, ánh mắt hung hăng quét qua quán.
"Chủ quán đâu! Mau mau... cút ra đây cho bản đại gia!!!"
Đám khách ăn liền hiểu chuyện, vội vã rời đi, không ai dám ở lại. Một đầu bếp run rẩy bước ra, hai tay dâng một túi tiền, giọng nói cầu khẩn.
"Mã Phỉ đại gia, xin ngài tha cho tiểu nhân, tiền của ngài đây."
Mã Phỉ cầm túi tiền, hừ lạnh một tiếng,
"Mới đủ tiền gốc, còn tiền lãi đâu? Theo khế ước, một quan tiền một ngón, năm quan tiền thì năm ngón. Ngươi chọn thế nào đây?"
Đầu bếp chỉ biết quỳ xuống, dập đầu cầu xin,
"Xin ngài gia hạn vài ngày, tiểu nhân nhất định sẽ gom đủ."
Mã Phỉ cười nhạt,
"Được thôi, nhưng nhớ chuẩn bị tiếp đón huynh đệ bọn ta cho chu đáo!"
Nói rồi, hắn tung chân đá mạnh vào người đầu bếp, khiến gã lăn xuống đất.
Sau đó, hắn cùng đám thuộc hạ lững thững bước lên lầu trên qua một cầu thang gỗ cũ kỹ, từng bước chân vang lên âm thanh nặng nề. Ánh mắt hắn đảo qua gian phòng, những bàn ăn còn nguyên vẹn, thức ăn chưa kịp động đũa nhưng chủ nhân đã bỏ chạy từ lâu.
Rồi dừng lại trên gương mặt tuyệt mỹ của nữ tử. Nở một nụ cười dâm đãng, hắn bước tới, cầm tay nàng,
"Vị cô nương, có nhã hứng uống với bản đại gia một chén không?"
Lâm Phong siết chặt chuôi kiếm, nhấc nhẹ thanh kiếm còn trong vỏ đập xuống sàn tạo ra một luồng sóng xung kích nhỏ, cảnh cáo đối phương.
Mã Phỉ nheo mắt, giọng đanh lại, "Ngươi có ý kiến gì sao?"
Lâm Phong không đáp, chỉ tung một quyền vào bụng hắn, khiến hắn văng xa, miệng rỉ máu. Mã Phỉ gầm lên,
"Ngươi dám đánh bản đại gia? Người đâu, đánh gãy chân hắn cho ta!"
Ba tên thủ hạ lao lên, nhưng trong chớp mắt, ba nhát kiếm loé lên, ba thi thể gục xuống. Tuy nhiên, hai tên to con vạm vỡ từ phía sau xông tới, tung chưởng đánh văng Lâm Phong xuống tầng dưới. Một tên nhảy xuống, đạp mạnh lên người Lâm Phong.
Đoạn Hân Diệp hét lên, "Lâm Lang!!!"
Mã Phỉ nhân cơ hội túm lấy tóc nàng, sờ soạng eo, "Thì ra là trượng phu của nàng, haha! Nàng xem, hắn yếu đuối như vậy, làm sao bảo vệ được nàng?"
Hắn cúi đầu, hít lấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị.
"Hắn dám đánh bản đại gia một quyền, vậy nàng nói xem, phải bồi thường ta thế nào đây?"
Nữ tử liều mạng vùng vẫy, dồn toàn lực co chân, tung một cước chí mạng vào hạ bộ Mã Phỉ. Hắn rú lên thảm thiết, thân hình co quắp, ôm chặt lấy bụng dưới, khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Nhân cơ hội, Đoạn Hân Diệp lập tức xoay người, tung người nhảy xuống định cứu Lâm Phong, nhưng ngay lúc ấy, một tên thuộc hạ cao lớn như hộ pháp lao tới, chộp lấy cổ tay nàng, siết chặt không buông.
Mã Phỉ mặt mày dữ tợn,
"Tiện nhân! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Đưa ả lên bàn!"
Lâm Phong hét lớn, "Khốn kiếp! Có gì thì ngươi nhằm vào ta! Ức hiếp nữ nhân thì chính nhân quân tử gì chứ?"
Nhưng hắn càng gào thét, bọn chúng càng đạp chân mạnh hơn. Mã Phỉ nghe vậy liền càng nổi hứng thú, hắn đến gần bàn, nhìn thân hình của Đoạn Hân Diệp bị tên to con nắm chặt bàn tay, hai tên tiểu tạp còn lại nắm chặt hai chân, mặc nàng vùng vẫy.
"Hừ! Nàng xem phu quân của nàng thấy nàng bị ức hiếp thì muốn ta thể hiện chính nhân quân tử kìa.... haha... rất tiếc bản đại gia muốn làm thổ phỉ... muốn ức hiếp nữ nhân đấy thì sao... cho dù diêm vương lão tử tới thì ta cũng phải nể ta vài phần... hhaahhaa.. Tiểu nương tử ngoan nào..."
Hắn xé rách y phục nàng, lộ ra yếm đào phủ trên đường cong hoàn mỹ. Mã Phỉ cởi đai lưng, nhe răng cười đầy thú tính...
"Tiểu nương tử, để bản đại gia yêu thương nàng..."
Đoạn Hân Diệp nước mắt như trân châu đứt chuỗi, nghẹn ngào không thành lời, tủi nhục đến mức toàn thân run rẩy. Nỗi uất ức như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, khiến nàng chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn, quyết không để bọn cầm thú này làm nhục. Nhưng lũ súc sinh kia vốn quen thói bức hiếp con gái nhà lành, chúng đã sớm đoán được ý định của nàng. Một tên cười gằn, vơ lấy mảnh áo rách nát của nàng, thô bạo nhét vào miệng, chặn đứng mọi nỗ lực phản kháng, để nàng chỉ có thể nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, ánh mắt đầy tuyệt vọng mà căm phẫn.
Mã Phỉ tham lam lướt đôi môi thô bỉ trên làn da trắng như ngọc của nàng, từng hành động của hắn như lưỡi dao sắc nhọn khắc sâu sự nhục nhã vào tâm trí Đoạn Hân Diệp. Cảm giác ghê tởm khiến nàng run rẩy, nỗi uất ức dâng trào, nhưng thân thể bị kiềm chặt, không cách nào phản kháng. Giữa lúc nàng nghĩ rằng bản thân sắp bị vấy bẩn đến mức không thể cứu rỗi, đột nhiên, một tiếng nổ vang trời phá vỡ bầu không khí dơ bẩn, chấn động toàn bộ quán ăn.
...
Một thời gian trước, một viên quan công an đang tuần tra phố số 8, khu vực gần bến cảng, nơi tập trung đông đảo khách nhân từ khắp nơi đến giao thương với thành phố Ngọc Long. Khi đi ngang qua một cửa tiệm, ánh mắt hắn lóe lên cảnh giác khi nhận thấy đám đông bỗng nhiên tản ra một cách bất thường, vẻ mặt ai nấy đều mặt cắt không còn giọt máu.
Ngay lập tức, viên công an tăng tốc tiến đến hiện trường. Khi đến cửa tiệm, ánh mắt anh lập tức nhận ra một nam thanh niên bị đè chặt dưới đất, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn. Chỉ trong tích tắc, anh nắm bắt tình hình, không chút do dự, nhấn mạnh vào huy hiệu trên ngực—biểu tượng tấm lá chắn và thanh kiếm, bên trong khắc rõ hình ngôi sao và búa cày. Một luồng ánh sáng lóe lên khi bộ cơ giáp cùng dạng với đồng phục công an được kích hoạt, chuẩn bị trấn áp tội phạm.
Anh sải bước mạnh mẽ vào trong, khí thế áp đảo. Tay trái nắm chặt côn điện dài một mét, tay phải vững vàng cầm shotgun chỉ thiên. Một tiếng súng vang lên chát chúa, tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ, làm rung chuyển không gian, bát đũa trên bàn cũng run lên bần bật. Cùng lúc đó, anh hét lớn, giọng nói dứt khoát, mang theo uy áp không thể chống lại: "Tất cả đứng yên! Bỏ vũ khí xuống! Nằm sấp mặt xuống đất ngay lập tức!"
Mã Phỉ chưa kịp nhận thức được tình hình, điên tiết hét lên: "Dám cản bản đại gia? Người đâu, giết hắn!"
Tên to con lao đến, nhưng ngay lập tức, một luồng điện chớp sáng từ côn điện đập trúng người hắn. Hắn co giật dữ dội rồi ngã gục. Công an quất mạnh xuống đất, tạo ra luồng xung kích mạnh thứ hai, đồng thời hét lớn.
"Tôi lặp lại! Lập tức buông vũ khí! Nằm sấp xuống đất!"
Nhưng lũ thủ hạ nhỏ con của Mã Phỉ chẳng hề để tâm đến lời cảnh cáo của viên công an, ánh mắt chúng lóe lên vẻ dữ tợn, đồng loạt rút dao, gầm lên rồi lao đến, nghĩ rằng dựa vào số đông sẽ dễ dàng áp đảo đối phương.
"Giết hắn!"
Viên công an nhanh chóng đánh giá tình huống qua kính cơ giáp, xác định đám tội phạm mang vũ khí nguy hiểm cấp C. Hệ thống ngay lập tức bật cảnh báo đỏ, cho phép sử dụng vũ lực trấn áp. Không chút do dự, anh hạ súng xuống, nòng súng chớp lóe từng tia điện xanh sắc lạnh. Các tia lửa điện xé gió, bắn thẳng vào từng tên một. Những kẻ vừa hung hãn xông lên giờ chỉ kịp trợn mắt, thân thể co giật dữ dội trước khi ngã gục xuống nền đất lạnh, không còn khả năng phản kháng.
Lúc này, Mã Phỉ đang bên dưới trần như nhộng, dáng vẻ bệ vệ ban nãy đã hoàn toàn tan biến. Không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, hắn lững thững bước ra trước ban công, vẫn ngông nghênh như kẻ bề trên. Đúng lúc đó, một luồng điện xanh lóe lên từ phía sau, một roi điện quất mạnh lên lưng hắn, khiến hắn gào lên thảm thiết, cả thân thể co giật rồi đổ sập xuống nền đất. Viên công an đứng lừng lững phía sau, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống tên cặn bã, không chút do dự quất thêm vài phát nữa, mỗi lần giáng xuống đều kèm theo những tia điện chớp lóe, như trừng phạt cho tội ác của hắn.
Đồng thời, khi trông thấy nữ tử trong bộ yếm đào tả tơi, run rẩy chạy về phía nam tử đang nằm trên mặt đất, trong lòng viên công an trào dâng một nỗi xót xa khó tả. Không chút do dự, anh lấy từ không gian trữ vật một bộ y phục sạch cùng thuốc trị thương, cùng mảnh vải lớn ném về phía họ, phủ nhanh lên người họ.
"Cố gắng lên... chi viện đang tới, các người sẽ được bảo vệ."
Mã Phỉ lăn lộn trên mặt đất, đau đớn gào thét, ánh mắt đầy căm phẫn và hoảng loạn. Hắn cố gắng gượng dậy, hét lên trong tuyệt vọng: "Ngươi có biết ta là ai không? Ta quen biết đại nhân bên trên, ngay cả quan lớn cũng phải nể ta vài phần! Ngươi dám động vào ta sao?"
Viên cảnh sát tiến lên, ghì súng vào đầu hắn,
"Cho dù Diêm Vương Lão Tử tới thì ta cũng không sợ đâu..."
"Theo luật chính quyền cách mạng lâm thời, ngươi phạm tội gây rối trật tự công cộng, hành hung, cưỡng hiếp và nặng nhất là chống lại người thi hành công vụ. Tất cả lời nói của ngươi bây giờ sẽ là bằng chứng trước toà."
Sau đó, anh bật tín hiệu liên lạc,
"Báo cáo tổng bộ, tại phố số 8 xảy ra vụ ẩu đả nghiêm trọng, đối tượng phạm tội đã bị khống chế. Đề nghị chi viện để tiến hành xử lý theo quy định."
Chẳng bao lâu sau, một đội cơ giáp đen với lá cờ cách mạng xuất hiện, dẫn theo một tên Mã Phỉ quần áo xộc xệch, dưới thân vẫn còn khỏa thân, áp giải hắn thẳng đến sở công an thành phố.
Khi đội áp giải đi ra khỏi phố số 8, tiến vào quảng trường Tự Do, đám đông xung quanh xôn xao bàn tán. Người thì chê trách, kẻ thì cười nhạo, có kẻ thì nheo mắt nhìn xem, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tên tội phạm vừa bị trấn áp.
16
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
