ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Trung tâm thương mại

Toàn bộ hình ảnh Tề Hạo Thiên phá cung điện, dùng ngự liễn hùng hổ tiến vào thánh địa Thiên Sách Tông, cùng âm thanh những cuộc đối thoại đều được phát trước màn hình màu tím nhạt của Trần Vi An. Anh ngả người trên ghế, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Anh hừ lạnh một tiếng, đáy lòng tràn đầy khinh thường.

"Hừ! Xem ra ngươi cũng chỉ là tên hôn quân não tàn, chỉ biết mình ở tít trên cao, không ngờ bản thân chẳng khác gì con côn trùng trong vũ trụ rộng lớn bao la này. Thật kinh tởm."

Anh nhấp một ngụm Coca Cola – loại thức uống có gas phổ biến ở Tera trong suốt nhiều thiên niên kỷ. Hương vị mát lạnh tràn xuống cổ họng, khiến anh cảm thấy tỉnh táo hơn. Anh đứng dậy, bước đến lan can cửa sổ, từ độ cao 300 mét của tòa nhà cao nhất – Long Châu Các.

Tòa tháp này vốn là của một môn phái nhỏ trực thuộc Thiên Sách Tông đáng lý là bị đánh sập bởi vũ khí động năng, nhưng từ khi hệ thống Thiên Nhãn phát hiện ra tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn đã rời đi từ lâu, nó đã bị hỏa lực bộ binh mặt đất chiếm giữ. Cuối cùng, nó trở thành một trong số ít công trình được bảo tồn và hiện tại được trưng dụng làm Ủy ban Chính quyền thành phố Ngọc Long.

Từ nơi đây, Trần Vi An có thể nhìn thấy ánh sáng le lói của khu công nghiệp Thiên Trụ cách xa hàng ngàn dặm. Đảo mắt gần hơn, ánh bạc của Thường Nguyệt và ánh lam của Linh Nguyệt giao hòa với nhau, phản chiếu trên dòng sông Ngân Long uốn lượn phía trước, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ thường. Nhưng trái ngược với vẻ đẹp yên ả của thiên nhiên, những đốm lửa vàng rực trôi nổi giữa biển người bên dưới gợi lên sự hỗn loạn và nhộn nhịp của nhân gian.

Thành phố Ngọc Long có vị trí đặc biệt, tiếp giáp với miền trung Đại Võ, là thành phố gần nhất với Hoàng thành Vĩnh Kinh trong số sáu thành phố của vùng giải phóng. Dòng sông Ngân Long vắt ngang qua nhiều thành phố, bắt nguồn từ thánh địa của Thiên Sách Tông ở phía Tây, chảy dài đến Vô Tận Hải ở phía Đông. Điều này giúp nơi đây trở thành trung tâm thương mại lớn nhất phía Nam Đại Võ, cũng là điểm giao thương quan trọng giữa các tu sĩ ở Nam Phong Châu và Thiên Sách Tông.

Tuy nhiên, sau khi thành phố trải qua loạn Khăn Lam của nghĩa quân, tình hình giao thương bị đình trệ một thời gian dài. Khi vừa mới khởi sắc trở lại, thành phố lại gặp phải cuộc đảo chính do quân cách mạng lãnh đạo. Hậu quả là nền kinh tế vốn có dấu hiệu hồi phục lại tiếp tục rơi vào trạng thái đình trệ. Dù chính phủ cách mạng lâm thời đã nỗ lực động viên và kêu gọi các thương nhân tiếp tục buôn bán, tình hình vẫn không có nhiều cải thiện.

Về phần các thương nhân, tình hình kinh tế của thành phố phần lớn nằm trong tay bốn thế lực lớn. Thiên Bang Hội, do Mã Tòng – một thương gia thường xuyên qua lại với Thiên Sách Tông – làm hội trưởng, kiểm soát các tiền trang, hiệu buôn, tiệm cầm đồ và xưởng rèn. Vạn Bảo Lâu, đứng đầu bởi Bạch Tử Yên, là nơi đấu giá giữa các tiên gia, nhưng cũng chấp nhận giao dịch với phàm nhân nếu có đủ linh thạch. Diệu Linh Các do Đan Huyền Tử và cháu gái ông ta làm các chủ, chuyên cung cấp đan dược và chữa trị cho phàm nhân. Cuối cùng là Sơn Hữu Đoàn, dưới quyền huynh đệ Võ Vô Song và Võ Vô Thiên, sở hữu hơn ngàn nhà trọ và quán ăn trong thành phố.

Trần Vi An khẽ nheo mắt, hít sâu bầu không khí lạnh buốt của đêm khuya. Bên dưới, cả thành phố vẫn bận rộn trong ánh đèn lấp lánh, những con đường tấp nập bóng dáng của thương nhân. Trước khi giải phóng, họ từng là những kẻ đứng trên đỉnh cao thương giới, nhưng giờ đây, họ đã lọt vào tầm ngắm của các lãnh đạo cấp cao của chính phủ cách mạng lâm thời.

Tuy nhiên, theo pháp luật tạm thời ở vùng giải phóng, họ vẫn có thể tiếp tục kinh doanh hợp pháp. Không để mặc số phận, những thương nhân ranh ma này đã dùng đủ mọi thủ đoạn để bảo vệ địa vị của mình—họ phát lương thực cho dân nghèo, quyên góp tài sản cho chính quyền cách mạng, hạ giá dịch vụ, ra sức tẩy trắng bản thân. Nhờ vậy, họ không chỉ giữ vững được thế lực mà còn ngày càng thâm nhập sâu hơn vào hệ thống mới, tiếp tục thao túng kinh tế từ trong bóng tối.

Trần Vi An nhếch mép cười lạnh. Trên tầng cao này, anh có thể nhìn thấy tất cả, và anh hiểu rõ—trật tự mới chưa chắc đã loại bỏ được những kẻ cũ, nó chỉ khiến họ thay đổi phương thức sinh tồn mà thôi.

Điều này khiến Trần Vi An không khỏi lo ngại khi ngay giữa lãnh thổ đang tràn ngập không khí tự do lại xuất hiện một thế lực ngầm có thể thao túng cả nền kinh tế. Hơn nữa, trước khi thực hiện chuyến công du, các cuộc họp thường kỳ đã vạch ra kế hoạch chi tiết để xử lý vấn đề này. Nhưng với Trần Vi An, chuyện này không chỉ là một mối đe dọa xa vời—nó giống như một cái gai sắc nhọn đâm vào yết hầu, nếu không nhổ bỏ tận gốc, một ngày nào đó chính quyền cách mạng sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong khi cả trong lẫn ngoài đều dậy sóng.

Vì vậy, thành phố Ngọc Long trở thành điểm dừng chân thứ hai trong chuyến công du của anh. Nơi đây sẽ là chiến trường quan trọng, nơi anh cùng chính quyền cách mạng lâm thời thực hiện những biện pháp mạnh mẽ để ổn định tình hình.

Trong lúc đang đăm chiêu, ánh mắt dõi theo vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, Trần Vi An chợt nhận ra một bóng hình mảnh mai nhẹ nhàng sà xuống bệ cửa sổ. Dưới ánh trăng mờ ảo, tà áo tím của nàng khẽ lay động theo làn gió đêm, tựa như một cánh hoa lan vừa đáp xuống trong màn sương lạnh. Làn da trắng muốt phản chiếu ánh bạc dịu dàng, mái tóc dài buông rũ như tơ, đôi mắt sâu thẳm mang theo nét bí ẩn khó lường. Cả khung cảnh như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, nhưng ẩn chứa sự bất định phía sau vẻ đẹp mê hoặc.

"Lãnh tụ đại nhân, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"

Người phụ nữ lẳng lặng khẻ môi hỏi.

"Chỉ là đang suy nghĩ về công việc thôi. Diệp Vân Dao, trông cô hôm nay có vẻ đầy sức sống đấy.?"

Trần Vi An mỉm cười đáp lại.

Diệp Vân Dao nhẹ nhàng uốn mình, bàn tay mềm mại đặt lên vai Trần Vi An, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh trăng, mang theo nét quyến rũ đầy tự nhiên. Giọng nói nàng vang lên khẽ khàng nhưng đầy kiêu hãnh: "Tất cả đều nhờ công của lãnh tụ đại nhân đây. Ta đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, giờ có thể thi triển phi hành thuật rồi..."

Trần Vi An mỉm cười, giọng điềm đạm: "Ha ha... cô quá khen rồi. Ta chỉ góp chút công sức nhỏ nhoi, phần lớn vẫn là nhờ vào sự nỗ lực của cô."

Trần Vi An khẽ ngả lưng xuống sofa bên bệ cửa, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi. Diệp Vân Dao nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu anh, đặt lên đôi chân thon dài của mình. Hơi ấm từ nàng truyền đến khiến Trần Vi An có chút bất ngờ, đôi mắt mở lớn, ánh nhìn vô tình chạm vào cảnh tượng đầy mê hoặc trước mặt—bờ ngực căng tràn ẩn hiện dưới lớp vải mềm mại, làn da trắng mịn phản chiếu ánh trăng. Một tia ửng đỏ thoáng qua gương mặt anh.

Diệp Vân Dao cười khẽ, đôi mắt long lanh đầy vẻ trêu chọc. Nàng đưa tay vuốt nhẹ lên ngực Trần Vi An, giọng nói pha chút thích thú: "Sao hả, chẳng lẽ lãnh tụ đại nhân đây chưa từng trải qua cảnh này sao?"

Trần Vi An cười gượng gạo, "Hơ... hơ..." Trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ,

"Một thanh niên bị ngủ đông suốt hàng tỷ năm thì chẳng phải cũng sẽ có phản ứng như ta sao? Huống hồ... Haizz..."

Nghĩ đến việc chính, anh trầm ngâm trong chốc lát. Diệp Vân Dao tinh ý nhận ra sự thay đổi trên gương mặt anh, nàng vừa xoa đầu nhẹ nhàng, cũng nhẹ giọng hỏi,

"Trong lúc tận hưởng, Ngài vẫn đang suy nghĩ điều gì sao?"

"Ưm... Ừm... Cô biết bao nhiêu về Ngọc Long thành - Mã gia?"

19

2

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.