Chương 20
Cơn thịnh nộ của hôn quân
Trong Hoàng Thiên Điện sâu thẳm bên trong hoàng cung, Tề Hạo Thiên đang ngồi xếp bằng trên đài ngọc, xung quanh kim quang lượn lờ, từng luồng khí tức đế vương hòa cùng thiên địa, liên kết với long mạch giang sơn. Nhưng trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên mở bừng mắt, đôi con ngươi bốc lên ngọn lửa giận dữ, hắn bất giác nghẹn lại, huyết khí dâng trào, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Trước mắt hắn, trong tầng không hư ảo của thần thức, Hoàng Long tượng trưng cho quốc vận Đại Hoàng Long vốn dũng mãnh uy nghi, nay lại mang vẻ tiều tụy, như thể mang trọng bệnh lâu năm trở nên ảm đạm. Mà điều khiến hắn phẫn nộ nhất chính là phần đuôi của Hoàng Long đang dần tan biến, như thể bị một thế lực vô hình cắn nuốt.
"Kẻ nào! Là kẻ nào dám phá hoại quốc vận Đại Võ của trẫm!" Tề Hạo Thiên gầm lên, âm thanh chấn động cả thiên cung.
Trong cơn thịnh nộ, hắn lập tức đứng dậy, thân ảnh lóe lên hoàng kim quang mang, một bước giẫm nát nền đá cẩm thạch. Trong nháy mắt, hắn hóa thành một đạo hoàng quang xông thẳng ra ngoài, quyền kình hùng hậu vung lên, nện mạnh xuống đại điện phía trước.
"Ầm!!!"
Một tiếng nổ vang trời, cung điện nguy nga bề thế bị một chưởng phá hủy thành tro bụi, cột đá gãy nát, mái vòm vỡ tung, từng mảnh ngói vàng rơi lả tả giữa ánh lửa đỏ rực. Cấm vệ quân hoảng hốt quỳ sụp, không ai dám thở mạnh, chỉ dám cúi đầu nhìn đám mây tàn tro cuộn lên trong không khí.
Tề Hạo Thiên đứng giữa đống đổ nát, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí ngút trời. Hắn hít sâu một hơi, vận chuyển long khí trấn áp cơn giận, nhưng ánh nhìn vẫn lạnh lẽo như băng.
"Mau điều tra ngay! Rốt cuộc là kẻ nào dám phá hoại quốc vận của trẫm?"
Lời vừa dứt, một cỗ áp lực khủng khiếp lan tỏa khắp hoàng cung. Những bức tường đá kiên cố rung chuyển, đèn lồng trong điện lay động dữ dội, ánh nến lập lòe như sắp tắt. Tất cả văn võ bá quan và cấm vệ quân có mặt trong hoàng cung đều cảm nhận được sát ý kinh thiên của bậc đế vương, thân thể run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một lão thái giám thân tín run rẩy bước lên trước, quỳ sụp xuống: "Xin Bệ hạ bớt giận, vi thần lập tức lệnh cho Tinh Vệ Ty và Hoàng Long Vệ tra xét toàn bộ hoàng đô, dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra kẻ đã mưu hại quốc vận!"
Tề Hạo Thiên nheo mắt, long bào khẽ lay động theo từng nhịp hô hấp. Ánh mắt hắn sắc bén như đao, quét một lượt khắp đám triều thần đang phủ phục dưới chân. Không ai dám ngẩng đầu, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"Trẫm không cần lời an ủi, trẫm cần kết quả!" Giọng hắn rền vang như sấm sét giữa trời quang. "Trong vòng ba ngày, nếu không tìm ra nguyên nhân, thì tất cả các ngươi tự mang đầu đến trước mặt trẫm mà lĩnh tội!"
Sau khi hoàng đế rời đi, các đại thần nhìn nhau, mặt mày tái nhợt. Một cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong hoàng đô, báo hiệu một thời kỳ sóng gió sắp sửa ập đến.
...
[Ba ngày sau]
Tề Hạo Thiên ngồi trên long tọa, lão thái giám bên cạnh hét lớn,
"Bệ hạ giá đáo, chư vị đại thần, mau vào triều bái kiến!"
Các quan đại thần đồng loạt ba quỳ chín lạy bước vào đại điện, sau đó quỳ xuống bái, rồi đồng thanh hô lớn: "Thần, bái kiến Bệ hạ! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Tề Hạo Thiên vẫy tay, ánh mắt quét qua quần thần, giọng nói uy nghi vang lên: "Miễn lễ!"
Sau đó, lão thái giám lại hô lớn, "Bệ hạ có chỉ, ai có tấu thì tấu, không được chậm trễ!"
Các quan đại thần, văn tả, võ hữu, ai nấy đều run rẩy, ánh mắt len lén nhìn nhau, như đang trao đổi ám hiệu ngầm. "Ngươi trước đi!" "Không, ngươi trước đi!" Nhưng cuối cùng, chẳng ai dám mở miệng.
Tề Hạo Thiên, người mặc long bào, khuôn mặt tươi trẻ như thanh niên mười tám do luyện công pháp được ban bởi trưởng lão Thanh Thiên Đạo Nhân của Thiên Sách Tông, những cũng toát ra khí bá vương. Hắn nhìn các quan đại thần của mình là những kẻ phàm phu tục tử liền tức giận, ánh mắt đỏ ngầu, liền quát lớn
"Sao các ngươi không nói gì? Không biết hay không chịu nói? Các ngươi câm à... Nếu câm thì câm cả đời luôn đi!!!"
"Bây đâu... đem hắn lột mũ quan... cắt lưỡi hắn cho trẫm..."
Tề Hạo Thiên chỉ về phía một vị quan Thị Lang Lễ Bộ, ra lệnh cho quân lính.
Ba tên lính áo vàng quần xanh dương cầm đại đao đi vào, hai tên cầm lấy hai bên tay của vị quan Thị Lang, tên còn lại lột mũ quan và quần áo của hắn. Sau đó họ kéo hắn ra trước bậc thềm Kim Loan Điện, cắt lưỡi, tiếng hét thảm thiết vì đau của hắn phản phất đến từng lỗ chân lông của các vị đại quan trong đại điện.
Do vậy, một vị quan Thượng Thư Công Bộ ra phía trước, cầm hốt trước ngực diện thánh thượng, "Khởi bẩm bệ hạ, thần có tấu..."
Tề Hạo Thiên chuyển sang trạng thái vui vẻ, "Ừm... mau mau tấu đi..."
Vị quan Thượng Thư liền tấu,
"Khởi bẩm bệ hạ, quốc vận bị quấy nhiễu chính là do đám giặc cỏ phía Nam, tàn dư của loạn tử Khăn Lam năm xưa. Chúng ngang nhiên chiếm cứ sáu thành trọng yếu ở Nam Cương, cướp bóc bá tánh, gây loạn khắp nơi. Thần khẩn cầu bệ hạ sớm hạ lệnh xuất binh trấn áp, khôi phục an ninh, mang lại yên ổn cho lê dân Đại Võ."
Vị quan Thượng Thư vừa dứt lời tấu vẫn cúi đầu, cả người toát hết mồ hôi, không dám cử động.
Nhưng các quan đại thần khác cũng run rẩy không kém, vội vàng đồng thanh hô lớn:
"Mong bệ hạ trấn áp giặc cỏ! Mong bệ hạ mang lại an yên cho lê dân Đại Võ!"
Tề Hạo Thiên đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân phát ra khí thế bá vương trấn áp cửu thiên. Con rồng tượng trưng cho quốc vận, vốn đã bệnh tật, nay gầm lên một tiếng lớn, tạo ra sóng xung kích khuếch tán khắp Kim Loan Điện, lan tràn đến tận Hoàng Cung và thậm chí cả hoàng thành Vĩnh Kinh.
"Chúng thật to gan! Dám thách thức thiên uy của trẫm... Đám tặc tử đó nghĩ chúng là ai chứ? Thật chướng mắt!"
"Được lắm! Trẫm sẽ quét sạch bọn chúng, không để một tên nào sống sót!"
"Lập tức triệu tập đại quân! Trẫm muốn dãy núi đó biến thành bình địa, ngay cả cỏ cũng không có cơ hội mọc lại!"
Tề Hạo Thiên quát vang như sấm, khí thế cuồng bạo khiến cả đại điện rung chuyển. Sau đó, hắn phất tay mạnh mẽ, ánh mắt lướt qua đám quan đại thần đang run rẩy quỳ dưới điện.
"Bãi triều! Cút hết đi cho trẫm!"
"Bệ hạ thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Các quan đại thần đồng thanh hô lớn, sau đó, họ vừa cúi đầu vừa đi lùi ra khỏi Kim Loan Điện, trong lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Lúc này Tề Hạo Thiên nhìn về phía lão thái giám,
"Mau chuẩn bị ngự liễn long tọa cho trẫm, trẫm phải đi bái kiến sư tôn."
16
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
