ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Đổi mới nghệ thuật cũng chính là cách mạng

Diệp Vân Dao quỳ xuống, đôi mắt long lanh, giọng nói run rẩy cầu xin: "Đại nhân, xin ngài tha cho. Thiếp thân chỉ lấy một phần dương khí, chưa hề gây hại cho ai. Hơn nữa, nếu không phải bọn họ tự nguyện, bọn ta cũng chỉ thỏa mãn họ thôi mà. Đôi bên đều có lợi..."

Trần Vi An lạnh lùng quan sát nàng, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu mọi lời biện minh. Giọng anh trầm xuống, mang theo áp lực vô hình:

"Sai... Nếu ai cũng như ngươi, đạo đức xã hội sẽ suy đồi đến mức thối nát. Khi đó, con người chẳng còn gì ngoài những ham muốn bản năng, trật tự sẽ sụp đổ, và nền văn minh này cũng sẽ chìm vào hủy diệt..."

Cơn giận trong lòng anh dần dịu lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai. Trần Vi An cúi xuống, vươn tay nâng cằm thiếu nữ, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý: "Tuy nhiên... ngươi cũng có vài phần sắc đẹp đấy."

Diệp Vân Dao rùng mình, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: "Hắn... có khi nào thích kiểu này? Nếu vậy, ta đành hy sinh thân xác để cầu một tia thoát thân..."

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Trần Vi An đã nhìn thấu mọi toan tính. Anh cười nhạt, giọng nói mang theo sự trấn áp tuyệt đối:

"Nghĩ gì đó? Nếu ngươi muốn chuộc tội, cũng không phải không có cách. Chỉ cần làm theo ý ta..."

Diệp Vân Dao giật mình: "Ý đại nhân là...?"

"Trước tiên, bảo các tỷ muội của ngươi thả hết người ra đã. Vâng lời thì sẽ được khoan hồng."

Dứt lời, Trần Vi An nhẹ nhàng tháo trói cho nàng. Diệp Vân Dao xoa cổ tay, trong lòng dậy sóng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Lát sau, mọi con tin đều được thả ra an toàn.

...

Sau khi kiểm soát tình hình, Trần Vi An đề ra một kế hoạch cải tổ táo bạo cho tông phái ẩn danh này. Anh nhận ra rằng nếu chỉ đơn thuần phá bỏ Bách Hợp Hoan Tông, sẽ có vô số tàn dư tệ nạn khác tiếp tục hoạt động trong bóng tối. Vì vậy, thay vì duy trì một hình thức lỗi thời có hại cho xã hội, tại sao không chuyển hóa nó thành một mô hình mới, tiến bộ hơn? Một hình thức mà các nữ tu sĩ không còn hấp thu dương khí, mà thay vào đó là một loại năng lượng khác—khí vận ngưng tụ từ tín ngưỡng của vạn người.

Nghĩ là làm, Trần Vi An lập tức liên hệ với Tiểu Mễ, trợ lý trí tuệ nhân tạo có khả năng suy diễn ra công pháp tu chân từ kho dữ liệu khổng lồ. Sau bảy bảy bốn chín tám mươi mốt bước quy nạp, Tiểu Mễ cuối cùng cũng khám phá ra một loại khí vận đặc biệt tương tự Khí Vận Chi Khí, gọi là Hồng Phấn Chi Khí. Đây là một dạng năng lượng màu hồng, được ngưng tụ từ sự ngưỡng mộ, yêu thích của vạn người đối với cái đẹp.

Khi xác định được bản chất của Hồng Phấn Chi Khí, Tiểu Mễ tiếp tục suy diễn và cho ra đời một công pháp mới mang tên Hấp Tinh Đại Pháp, chuyên thu thập Hồng Phấn Chi Khí để ngưng tụ Kiếm Linh và Pháp Tướng, giúp gia trì pháp lực. Nhờ đó, Bách Hợp Hoan Tông có thể tìm thấy một con đường phát triển mới, không còn lệ thuộc vào việc hấp thu dương khí, mà vẫn có thể duy trì tu vi mà không làm băng hoại giá trị đạo đức của xã hội.

Tuy nhiên, quá trình tu luyện sẽ dài hơn và gian nan hơn, bởi việc có được danh vọng, sự hâm mộ của công chúng là một hành trình lâu dài. Nhưng đổi lại, người tu luyện công pháp này không chỉ gia tăng tu vi, mà còn ngày càng đẹp hơn, biến họ trở thành hình mẫu của xã hội.

Chính vì lý do đó, Trần Vi An quyết định thành lập Công ty giải trí Ngôi Sao, một công ty giải trí nhà nước, nhằm quy tụ những mỹ nữ từ Bách Hợp Hoan Tông, đào tạo họ trở thành diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ thực thụ. Họ không còn phải dựa vào việc hấp thu dương khí để sinh tồn mà thay vào đó, sẽ tận dụng ánh hào quang sân khấu, sự tán dương, ngưỡng mộ của quần chúng để tăng trưởng tu vi. Đây không chỉ là một bước ngoặt cho chính họ mà còn là nền móng cho một nền công nghiệp giải trí hoàn toàn mới.

Sau khi Trần Vi An trình bày, những ý tưởng này nhanh chóng được Diệp Vân Dao đồng tình và chấp nhận. Bách Hợp Hoan Tông từ một tông môn bị ghẻ lạnh, giờ đây có cơ hội tái sinh dưới một hình thức hoàn toàn khác.

Nhưng đây không chỉ đơn thuần là một kế hoạch cải tổ một tông môn, mà còn là một nước cờ chiến lược của Trần Vi An. Việc quy tụ một đoàn nghệ thuật toàn mỹ nữ tuyệt sắc sẽ trở thành vũ khí mềm mạnh mẽ thúc đẩy cách mạng văn hóa. Một cuộc cách mạng thực sự không chỉ đơn thuần xóa bỏ cái cũ kỹ, lạc hậu mà còn phải kiến tạo một trật tự mới, một nền tảng mới mang lại lợi ích lâu dài cho xã hội. Văn hóa không thể nằm ngoài mục tiêu chiến lược của chính phủ cách mạng lâm thời, mà phải trở thành mũi nhọn tiên phong dẫn dắt thời đại mới.

.

.

.

Vào một đêm giữa mùa thu, khi các cánh đồng trong công điền đang vào vụ thu hoạch linh thực, người dân khắp nơi hân hoan với thành quả lao động của mình. Giữa không gian rộn ràng ấy, tại quảng trường Tự Do của thành phố, những máy chiếu cỡ lớn đồng loạt bật sáng, chiếu hình ảnh lên bầu trời đêm. Ánh sáng rực rỡ đến mức những vùng xa xôi cách trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ở một thị trấn cách thành phố Tự Do—trước kia là Ung Châu—năm mươi dặm, người dân đang rước đèn Trung Thu, tưng bừng ăn mừng mùa màng bội thu. Nhưng rồi, tất cả ngước mắt lên trời khi những hình ảnh xuất hiện giữa màn đêm, phản chiếu trên không trung như một bức tranh sống động.

Trên màn hình khổng lồ, một thước phim bi tráng hiện ra. Những người nông dân—cô chú, thanh niên, thiếu nữ—đứng giữa cánh đồng lúa chín vàng, khuôn mặt ánh lên niềm vui vì mùa màng bội thu. Nhưng rồi, khi những hạt lúa vàng chất thành đống cao như núi trong sân đình, bọn địa chủ và những tu sĩ cưỡi phi kiếm từ trên cao lạnh lùng đáp xuống. Chúng không nói một lời, chỉ phất tay, và gần như toàn bộ thành quả lao động bị hút vào nhẫn trữ vật, chỉ để lại một phần nhỏ bé cao ngang đầu người.

Dưới sân đình, những người dân—có kẻ run sợ, có kẻ cắn răng tức giận nhưng chẳng thể làm gì. Bỗng nhiên, một thiếu nữ xinh đẹp không cam chịu số phận, cầm liềm lao lên phản kháng. Nhưng chỉ một cái phất tay, nàng lập tức hóa thành xác khô. Người yêu nàng, tay còn vương bụi đất từ đồng ruộng, gầm lên điên cuồng, vác lưỡi cày xông tới. Cha nàng cũng không ngần ngại, vung búa lao vào đám tu sĩ.

"Trả con lại cho ta... Trả lại công đạo cho bọn ta... thiên lý ở đâu?"

Nhưng tất cả đều chịu chung số phận bi thảm. Một nam tu sĩ thanh tú lướt ánh mắt lạnh lùng xuống, khóe môi nhếch lên mỉa mai:

"Hừ! Lũ sâu kiến, các ngươi cũng xứng nói hai chữ 'công đạo' sao?"

Bỗng nhiên, rầm! Một đoàn quân cơ giáp ầm ầm xông đến. Những chiến sĩ khoác trên mình giáp chiến đỏ thẫm, tay siết chặt vũ khí, dẫn đầu là đoàn quân Bão Tố với lá cờ đỏ thắm, biểu tượng búa cày vàng kim chéo nhau tung bay ngạo nghễ trong gió. Tiếng súng gatling rền vang như sấm sét, ánh lửa từ nòng súng xuyên phá màn đêm, hạ gục đám tiên nhân trong chớp mắt. Khói lửa mù trời, mảnh giáp và phi kiếm vỡ vụn rơi xuống đất. Giữa khung cảnh khói lửa ngợp trời, giọng hô hào vang lên như tiếng sấm rền, lay động lòng người:

"Mọi người sinh ra đều bình đẳng! Lũ dị năng, cút khỏi vùng đất của nhân loại! Hỡi những con người bị áp bức, hãy đứng dậy! Hãy giành lại quyền làm chủ vận mệnh của chính mình!"

Cảnh phim đột ngột chuyển cảnh. Giữa ánh sáng huy hoàng, đoàn tấu nhạc Bách Hợp Hoan Tông xuất hiện. Những cô nương khoác trên mình bộ trang phục cách tân, vừa duyên dáng vừa uy nghiêm, tượng trưng cho thời đại mới. Họ cất giọng, hòa theo giai điệu hùng tráng của bài khúc "Dậy mà đi":

"Dậy mà đi... Dậy mà đi...

Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!"

Lời ca ngân vang, vọng khắp quảng trường Tự Do, lan tỏa đến những cánh đồng công điền bạt ngàn, vang vọng qua các nhà máy rộn ràng, len lỏi vào từng con phố lung linh ánh đèn lồng. Tiếng hát như một ngọn lửa thiêng, hun đúc ý chí, thắp lên trong lòng mỗi người dân niềm tin vào tương lai—một thế giới không còn áp bức, không còn giai cấp bóc lột, không còn sự cai trị tàn nhẫn của tiên gia.

Dưới bầu trời đêm, từng dòng khí tức của những con người khát khao giải phóng hội tụ lại, tạo thành một con Xích Long khổng lồ, lửa đỏ bốc cao, đôi cánh xé tan bóng tối, bay lượn trên bầu trời vùng giải phóng, tượng trưng cho sức mạnh và ý chí kiên cường.

"Mẹ ơi, rồng kìa...!"

Một bé gái cầm chiếc đèn ông sao, ánh mắt lấp lánh chỉ tay lên bầu trời, giọng nói đầy ngây thơ.

Người mẹ khẽ xoa đầu con gái, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tự hào:

"Ừm... Rồng do chính phủ tạo ra đấy con... đẹp không nào?"

Đứa bé mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh sao, reo lên:

"Thật đẹp! Mẹ ơi, sau này lớn lên con cũng muốn làm việc trong chính phủ! Khi đó, con cũng sẽ tạo ra một con rồng thật lớn để biểu diễn cho mẹ xem!"

Bà mẹ bật cười, dịu dàng ôm con vào lòng.

...

Một nơi khác, giữa không gian tĩnh lặng, Diệp Vân Dao đang bế quan tu luyện. Trong phòng tu luyện, từng luồng khí hồng nhàn nhạt bao quanh nàng, xoay vần như những làn sóng mềm mại, lan tỏa khắp không gian. Đó là Hồng Phấn Chi Khí—dạng hình thái linh khí mới, không còn phụ thuộc vào việc hấp thụ dương khí như xưa, mà được tinh luyện từ sự ngưỡng mộ, kính yêu của vạn người.

Ánh mắt nàng khẽ động, đôi môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng thì thầm:

"Thế đạo này... cuối cùng cũng đổi thay rồi..."

11

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.