ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Tệ nạn?

[Tháng 11 - Khai Nguyên 01]

Lần đầu tiên kể từ sau khi giải phóng vùng phía Nam và phía Tây Đại Võ, Trần Vi An quyết định xuống núi. Đây cũng là điều anh mong muốn từ khi thức tỉnh. Điểm đến của anh là thành phố công nghiệp Thiên Trụ, một trung tâm kinh tế đang phát triển nhanh chóng, nằm sát biên giới giữa vùng giải phóng và thánh địa của Thiên Sách Tông.

Khi Trần Vi An đặt chân xuống cổng truyền tống, các lãnh đạo cấp cao của chính phủ cách mạng lâm thời đã đứng đón sẵn. Hai bên đường, những chiến sĩ Hồng quân với súng trường tự động trang bị đầy đủ thực hiện nghi lễ chào theo tư thế tiêu chuẩn. Cảnh tượng này không chỉ thể hiện sự trang nghiêm mà còn khẳng định vị thế của chính phủ cách mạng. Đây là lần đầu tiên anh thực sự hòa vào nền văn minh của thế giới này. Cảm giác như đang bước vào một thời kỳ chuyển giao, nơi một trật tự cũ đang dần bị thay thế bởi một tương lai mới.

Sau những chiến thắng quân sự vang dội và hai cuộc cải cách lớn—ruộng đất và công nghiệp hóa—đời sống dân chúng đã bắt đầu chuyển mình theo mô hình mới. Tuy nhiên, những dấu vết của xã hội cũ vẫn còn tồn tại, như một lớp bụi chưa thể xóa sạch chỉ trong một sớm một chiều. Khi xe đi qua nội thành, sự tương phản hiện rõ giữa hai thế giới—một bên là khu dân cư mới với những dãy nhà hai tầng ngay ngắn, nơi ở của tầng lớp công nhân đang hình thành; bên còn lại là những con phố cổ kính với các ngôi nhà gỗ và đất sét, phản ánh một thời đại phong kiến đã dần lùi vào quá khứ.

Trên đường đi, Trần Vi An ngang qua một tòa nhà ba tầng được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ mộc phong, loại gỗ quý hiếm từ rừng Lam Sơn. Trên ban công tầng hai, những cô nương duyên dáng trong y phục lụa là vẫy khăn chào mời, trong khi bên dưới, một tú bà trung niên lớn tiếng mời gọi khách nhân. Trần Vi An dừng lại, ánh mắt lóe lên tia hiếu kỳ.

"Các đồng chí, đây là...?"

Một quan chức tháp tùng lên tiếng: "Đây là Xuân Hương Lâu, trước kia là một kỹ viện danh tiếng, nơi tao nhân mặc khách thường lui tới để ngâm thơ, thưởng trà và... những thú vui khác. Hiện tại, theo luật thời chiến của chính phủ cách mạng, nơi này vẫn được phép hoạt động, nhưng có sự kiểm soát chặt chẽ."

Trần Vi An trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: "Ừm... Có vẻ cần xem xét lại... Nào, chúng ta vào thử xem sao."

Các quan chức liền cải trang, mặc quần áo bình thường, riêng Trần Vi An hóa thân thành một phú ông giàu có, dáng vẻ to béo phúc hậu. Vừa bước vào, tú bà nhanh chóng tiến đến, nở một nụ cười nịnh nọt:

"Lão gia, lần đầu ghé Xuân Hương Lâu sao?"

Trần Vi An gật đầu, lặng lẽ đút một thỏi vàng vào tay bà ta. Tú bà hiểu ngay ý đồ, cười nói:

"Lão gia đúng là người sành sỏi! Nếu ngài muốn một trải nghiệm đặc biệt... Xin chờ một lát..." Nói xong, bà ta vỗ tay: "Các con, mau mau tiếp đón lão gia!"

Ngay lập tức, hai thanh niên xuất hiện, dẫn Trần Vi An cùng hai quan chức cải trang vào một căn phòng bí mật phía sau bức tranh lớn. Cánh cửa mở ra, để lộ một truyền tống trận dẫn đến một ngọn núi cách thành phố Thiên Trụ trăm dặm về phía Đông Bắc, gần biên giới. Khi họ bước qua cổng, khung cảnh trước mắt hoàn toàn thay đổi.

Trước mặt họ là một tòa tháp nguy nga có kiến trúc gần như giống hệt Xuân Hương Lâu trong thành, nhưng bên trong là một thế giới hoàn toàn khác. Âm thanh giao hoan tràn ngập không gian, tiếng cười đùa giữa nam và nữ vang lên như một khúc nhạc trác táng. Mùi trầm hương quyện với mùi rượu mạnh, ánh sáng lờ mờ từ hàng trăm chiếc đèn lồng đỏ tạo ra một bầu không khí u mê, đầy cám dỗ.

Trong đầu Trần Vi An lóe lên một suy nghĩ: "Đây là... Hợp Hoan Tông?"

Vừa nghĩ đến, sợ gì thì gặp ngay thứ đó. Tú bà bỗng thay đổi diện mạo, từ một phụ nữ trung niên hóa thành một thiếu nữ diễm lệ với thân hình nóng bỏng, khoác trên mình y phục tu sĩ đầy mê hoặc. Nàng ta tiến đến gần, ánh mắt như hồ nước thu sâu thẳm, giọng nói quyến rũ cất lên:

"Lão gia, vàng của ngài không uổng phí đâu. Mừng ngài đến Bách Hợp Hoan Tông... Để thiếp thân hầu hạ ngài nào..."

Trần Vi An vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, khóe môi nhếch nhẹ tạo thành một nụ cười tà mị. Anh đưa tay nâng nhẹ cằm thiếu nữ, giọng trầm thấp đầy uy quyền:

"Ồ... Vậy để ta xem nàng có thể biểu diễn gì nào..."

Cả hai bước vào phòng, hai công chức cải trang đi cùng có chút hoang mang nhưng vẫn giữ vững tâm lý khi thấy lãnh tụ của họ hoàn toàn không bị lay động. Dù gì, họ cũng là quân nhân Hồng quân, những trò này chẳng thể làm họ nao núng, nếu cần thiết, chỉ cần một phát súng là giải quyết xong.

Căn phòng ở tầng ba, có góc nhìn hướng ra bờ sông, với những tấm rèm lụa tằm mỏng manh đong đưa trong gió, tạo nên một khung cảnh mờ ảo đầy mê hoặc. Thiếu nữ bắt đầu thể hiện sự quyến rũ, nàng nhẹ nhàng cởi áo ngoài, bước từng bước chậm rãi về phía giường, ánh mắt như hồ nước thu sâu thẳm.

Trần Vi An không cự tuyệt, anh thuận thế nằm xuống, để nàng tự tin thi triển mị thuật của mình.

Nàng ta tưởng rằng Trần Vi An đã rơi vào lưới, khóe môi khẽ nhếch lên đắc ý, liền cúi xuống định hút lấy dương khí của anh. Nhưng ngay khi môi chạm môi, Trần Vi An lập tức xoay chuyển tình thế, chủ động hôn sâu theo kiểu Pháp, khiến nàng giật mình mở to mắt.

Không để nàng kịp phản ứng, anh nhanh như chớp lật người, trói chặt nàng xuống giường. Thiếu nữ hoảng hốt, ánh mắt run rẩy tưởng mình sắp bị hắn "ăn thịt", nhưng Trần Vi An chỉ lạnh lùng gỡ bỏ lớp cải trang của nàng, chuẩn bị tiến hành thẩm vấn.

Dù sở hữu công nghệ đen trong tay, nhưng anh hiểu rõ, nếu lạm dụng nó quá mức, nền móng xã hội mà anh đang xây dựng có thể sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Những gì đen tối nhất, tốt hơn hết nên chìm vào dĩ vãng. Vì thế, anh lựa chọn một phương pháp khác—thao túng tâm lý.

Sau một hồi bị dẫn dụ, thiếu nữ cuối cùng khai ra thân phận thực sự của mình. Nàng tên là Diệp Vân Dao, tông chủ đời thứ 20 của Bách Hợp Hoan Tông. Xuất thân từ Thiên Hoàng Châu, nhưng vì suy tàn, tông môn của nàng đã rơi vào cảnh bấp bênh. Khi nghe tin Đông Thương Châu có biến loạn, nàng dẫn theo các tỷ muội đến đây, với hy vọng có thể hồi sinh tông môn, tìm kiếm một vùng đất mới để bám trụ. Thế nhưng, sự trỗi dậy nhanh chóng của quân cách mạng đã khiến nàng không kịp trở tay, buộc phải lui về bảo địa, lợi dụng dương khí nam nhân để kéo dài hơi tàn.

Tuy nhiên, đây không phải điều Trần Vi An muốn biết. Giọng anh trầm xuống, mang theo một luồng áp lực vô hình:

"Làm sao các ngươi có thể ẩn mình ngay giữa địa phận thánh địa của Thiên Sách Tông mà không bị phát hiện?"

Diệp Vân Dao thoáng run, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng đáp:

"Nhờ vào bí thuật cải trang và ẩn giấu khí tức của tông môn. Để tránh bị phát hiện, tất cả tỷ muội chúng ta đều phải hóa trang khi ra ngoài. Hơn nữa, bảo địa này còn có ảo cảnh do lão tổ phi thăng để lại, giúp chúng ta che giấu sự hiện diện trước những tu sĩ cấp cao."

Câu trả lời của nàng khiến Trần Vi An thoáng trầm ngâm. Trong đầu anh lập tức xuất hiện một suy nghĩ đáng ngại:

"Phi thăng? Chẳng lẽ giống với hệ thống tu chân trong tiểu thuyết tiên hiệp ở nguyên giới sao? Hoặc liệu có khả năng khi một tu sĩ đạt đến độ kiếp, năng lượng tích tụ sẽ tạo ra lỗ sâu, đưa hắn đến một thế giới khác? Nếu vậy, thì thật sự quá nguy hiểm... Nhưng cũng có thể, hắn chỉ xuyên đến một hành tinh khác... Nếu linh khí thực sự có thể can thiệp vào không gian đến mức này, thì giới hạn của nó nằm ở đâu?"

Đồng thời, một mối lo khác cũng hiện lên trong tâm trí anh:

"Vật liệu cấu tạo nên bảo địa này có thể tạo ra ảo cảnh mạnh đến mức che giấu cả vệ tinh Thiên Nhãn? Nếu đúng như vậy, nghĩa là trình độ của thế giới này cao hơn mình tưởng rất nhiều... Đây không chỉ đơn thuần là một cuộc cách mạng chính trị, mà còn là cuộc đối đầu giữa khoa học và những thế lực dị năng."

13

1

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.