Chương 15
Ruộng đất về tay của nhân dân
Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, chính phủ cách mạng lâm thời chính thức được thành lập với mục tiêu thi hành các chính sách của Đảng Cách Mạng dưới sự lãnh đạo của Trần Vi An. Đây là dấu mốc quan trọng, đánh dấu sự chuyển đổi chính trị và củng cố thành quả của cuộc cách mạng.
Tại bảng cáo thị trước cổng thành và khu chợ trung tâm, đội công an trong bộ đồng phục đen tuyền, trên cánh tay phải có băng rôn đỏ với biểu tượng búa cày bắt chéo, đội mũ kepi gắn huy hiệu đại bàng tung cánh trên nền ngôi sao vàng, đang cẩn thận niêm yết một tờ thông cáo đặc biệt.
Tờ thông cáo được in trên giấy trắng muốt, chữ đen đậm, sắc nét, thể hiện sự trang trọng và quyền uy. Để đảm bảo tất cả dân chúng đều hiểu rõ nội dung, một người lính bước lên bục, cầm loa tay hình nón, hít sâu một hơi rồi cất giọng mạnh mẽ, dõng dạc vang vọng khắp khu chợ.
"Hỡi toàn thể nhân dân Đại Võ! Chúng ta là con cháu của Võ Đế, những người đã dựng xây đế quốc này bằng mồ hôi và máu! Nhưng kể từ khi Võ Đế tọa hóa, Hoàng đế Tề Hạo Thiên đã phản bội lý tưởng vĩ đại ấy. Vì ham muốn trường sinh, hắn quỳ bái tiên nhân, dâng giang sơn, biến phàm nhân thành nô lệ! Nhưng chúng ta đã thấy rõ—cái gọi là tiên nhân thực chất chỉ là một lũ tham lam vô độ, lợi dụng dị năng để áp bức nhân dân! Chúng không phải thần thánh, mà là bọn cường hào mới! Chúng xem nhân dân ta không khác gì sâu kiến, nhưng chính chúng mới là loài ký sinh hút máu! Chúng bắt con dân chúng ta làm dược nô, biến đồng ruộng thành dược điền để phục vụ cho giấc mộng trường sinh! Chúng đàn áp các cuộc khởi nghĩa, sát hại vô số nghĩa sĩ, rút hồn lột gân, luyện họ thành đan dược một cách man rợ! Nhưng thời thế đã thay đổi!"
Vừa dứt lời, xung quanh bảng cáo thị, đám đông ngày càng dày đặc. Tiếng bàn tán lan nhanh như lửa gặp cỏ khô.
"Này, lão Bát, chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao mọi người tụ tập đông thế?"
"Bọn họ đang đọc cáo thị! Trông giống nghĩa quân lần trước... nhưng lần này có vẻ không giống..."
"Lạ thật... Chẳng phải nghĩa quân đã bị hoàng đế xử tử hết rồi sao?"
"Không! Lần này rất khác... họ không chỉ khởi nghĩa mà còn công khai buộc tội hoàng đế và tiên nhân!"
Người đàn ông nghe vậy liền chen lên phía trước, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông. Những tiếng xì xầm càng lúc càng lớn hơn quanh bảng cáo thị.
"Họ thực sự khởi nghĩa sao? Ta cũng muốn tham gia!"
"Ngươi không sợ hoàng đế và tiên gia giết ngươi sao?"
"Sợ gì chứ? Nếu nghĩa quân trước đây không dừng lại quá lâu, ta đã theo họ đánh vào Hoàng Cung rồi!"
Người đàn ông nheo mắt, nhìn chằm chằm lên bục, nơi những chiến sĩ áo đen đứng sừng sững. Anh ta giơ tay ra hiệu cho đám đông giữ trật tự và tiếp tục nói:
"Đêm qua, Hồng quân đã giải phóng sáu thành phía Nam và phía Tây Đại Võ! Không một tiên nhân nào thoát được! Điều đó chứng tỏ rằng chúng không bất bại! Phàm nhân có thể đánh bại tiên nhân! Giờ đây, chính quyền đã thuộc về nhân dân, vận mệnh nằm trong tay chúng ta! Nhưng cách mạng vẫn chưa kết thúc, Đại Võ vẫn chưa hoàn toàn được giải phóng! Hỡi nhân dân, chúng ta không được dừng lại! Chính quyền sẽ thực sự thuộc về tay nhân dân, Bắc - Nam sum họp một nhà, cùng nhau hưởng bầu không khí độc lập!"
Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay được khơi mào và lan ra như sấm dậy, tiếng vỗ tay vang rền cả khu chợ...
"Hoan hô! Hoan hô! Cách mạng muôn năm!"
Vị chiến sĩ giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ trật tự, giọng nói trầm ổn nhưng đầy khí thế:
"Mọi người bình tĩnh! Còn một thông báo quan trọng nữa... Trước khi Đại Võ hoàn toàn được giải phóng, Đảng Cách Mạng dưới sự lãnh đạo của lãnh tụ Trần Vi An sẽ thành lập chính phủ cách mạng lâm thời tại vùng giải phóng! Đồng thời, chính phủ cách mạng lâm thời đã ban hành sắc lệnh phân chia lại ruộng đất như sau..."
Bản sắc lệnh ruộng đất được đọc vang lên, khiến cả khu chợ rơi vào một sự im lặng ngỡ ngàng. Người dân nhìn nhau, bàn tán xôn xao nghi hoặc. Ruộng đất từ trước đến nay chỉ thuộc về hoàng đế, quý tộc và quan lại. Nông dân suốt đời cắm mặt vào đất, ngửa lưng nhìn trời, khi thu hoạch lại phải nộp tám, chín phần lương thực. Nay chính phủ mới tuyên bố chỉ thu hai phần thuế, phần còn lại thuộc về dân? Chuyện này nghe thật hoang đường!
Hơn hết, làm sao có thể tin rằng đám địa chủ, phú ông lại ngoan ngoãn giao đất để chính phủ chia lại cho dân?
Ngay lúc đó, một người hớt hải chạy tới, thở dốc hét lớn:
"Lão Tứ! Lão Tứ! Mau về nhà đi! Mọi người đã bắt đầu nhận ruộng rồi! Hộc... hộc..."
Một người phụ nữ từ xa chạy đến, vừa thở dốc vừa cất giọng giục giã.
"Cô nói cái gì? Chính phủ thực sự chia đất sao?!"
Một bà lão trung niên vội chen vào, kéo tay người phụ nữ hỏi dồn dập.
"Đúng vậy! Mau về đi! Đám binh sĩ áo đen đến tận nơi phát thẻ và dẫn dân làng đi nhận ruộng rồi!"
Cô gái vừa nói vừa giơ một tấm thẻ ra trước mặt mọi người, ánh sáng phản chiếu từ tấm thẻ khiến ai nấy đều sững sờ.
"Thế còn bọn địa chủ thì sao? Chúng có chịu giao đất không?"
Cô gái hít sâu một hơi, giọng nói đầy kích động.
"Tất nhiên là không! Nhưng bọn chúng có thể từ chối được sao? Một tên địa chủ còn sai hạ nhân cầm đao định giết binh sĩ, nhưng chưa kịp ra tay đã bị bắn chết ngay tại chỗ! Những tên khác ngoan ngoãn giao khế ước ruộng đất! Chúng còn được chính phủ bồi thường một khoản tiền đủ theo giá đất mới mà họ quy định!"
Những tiếng bàn tán càng lúc càng lớn. Ánh mắt người dân tràn đầy kinh ngạc, nghi hoặc, rồi dần dần chuyển thành hy vọng. Chẳng mấy chốc, dòng người ào ạt đổ về các thôn làng, mong tận mắt chứng kiến sự thật.
.
.
.
Buổi chiều, tại một làng chài ven sông, một chiến sĩ của quân đoàn Cự Hổ đứng trước đám đông, giọng dõng dạc, mạnh mẽ:
"Cách mạng không phải để trả thù! Cách mạng là để thay đổi! Đất đai sẽ thuộc về những người thực sự canh tác! Không còn bóc lột, không còn cảnh kẻ giàu sống trên mồ hôi và nước mắt của người nghèo nữa! Đây không phải sự bố thí, mà là công lý!"
Giữa đám đông, một người đàn ông trung niên từ từ đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy, nhưng ánh mắt chứa đầy hy vọng:
"Vậy nếu tôi từng làm tá điền cho địa chủ, giờ có được chia ruộng không?"
Chiến sĩ nhìn thẳng vào mắt ông, gật đầu chắc chắn:
"Bất kể quá khứ thế nào, nếu ông thực sự là người làm ruộng, thì ông sẽ có ruộng! Đây là quyền lợi, là công bằng thực sự! Nhưng hãy nhớ, ai muốn giữ đất đai thì phải biết bảo vệ nó! Chúng ta không chỉ nhận mà còn phải cùng nhau xây dựng một xã hội mới! Không còn kẻ bóc lột, không còn ai phải cúi đầu nộp những thứ thuế vô lý cho những kẻ không hề đổ một giọt mồ hôi nào! Lương thực làm ra bao nhiêu, nhân dân hưởng bấy nhiêu, không ai có quyền tước đoạt!"
Cả đám đông bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang dội. Một luồng sinh khí mới lan tỏa, không chỉ là sự phấn khởi, mà còn là niềm tin vào một tương lai khác, một tương lai do chính họ làm chủ.
.
.
.
Trên khắp các đồng ruộng tại vùng giải phóng, đoàn người vác cuốc, vác cày, cùng với những chiến sĩ áo đen mang theo các cột mốc phát sáng, tiến đến từng thửa ruộng. Theo danh sách được Tiểu Mễ tổng hợp thông qua tính toán và giám sát từ vệ tinh, các cột mốc được cắm vào vị trí đã được quy hoạch một cách khoa học.
"Người tiếp theo, Trương Tam..." Một đồng chí công an cầm máy tính bảng xem danh sách, giọng nói vang lên dõng dạc.
"Tôi đây, tôi đây..."
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt mừng rỡ, phấn khích chen qua đám đông, bước lên trước.
"Nào... đưa thẻ chứng minh đây."
Người đàn ông run run đưa ra một tấm thẻ cứng, nắm chặt trong tay như sợ nó biến mất. Vị đồng chí công an cầm lấy, quẹt thẻ vào máy tính bảng. Ngay lập tức, hình ảnh chi tiết về thửa ruộng rộng một hecta hiện lên trên màn hình, kèm theo vị trí chính xác của các cột mốc phân giới.
"Các đồng chí, cắm mốc."
Những chiến sĩ lập tức tiến lên, cắm xuống những cột mốc đánh dấu ranh giới. Vị đồng chí công an trả lại thẻ chứng minh, nắm lấy tay Trương Tam, ánh mắt đầy chân thành và trang trọng.
"Đây là thửa ruộng của lão. Cố gắng chăm chỉ canh tác, vì một tương lai tự do và thịnh vượng."
Sau đó, vị đồng chí công an đứng nghiêm, hành lễ một cách chỉnh tề, rồi tiếp tục tiến đến hộ kế tiếp.
Ở một góc khác, một tấm biển lớn với dòng chữ "Công Điền An Hoa" được dựng lên, sừng sững giữa vùng đất mới khai hoang. Đối diện là những cỗ máy cày tự động đang miệt mài cày xới, những luống đất phẳng lỳ trải dài dưới ánh mặt trời, chuẩn bị cho mùa gieo trồng mới.
Chính sách cải cách ruộng đất không chỉ dừng lại ở việc phân chia đất cho dân, mà còn thiết lập các công điền hợp tác, thúc đẩy sản xuất quy mô lớn, tổ chức lao động theo phương thức khoa học, điều phối thuế má hợp lý và mở rộng thị trường tiêu thụ sản phẩm. Đây không chỉ là một bước đột phá trong nông nghiệp, mà còn là dấu hiệu rõ ràng cho thấy công nghệ hiện đại từ Thái Sơn đang từng bước thay đổi bộ mặt của xã hội nông nghiệp vốn lạc hậu tại vùng giải phóng. Những cánh đồng không còn là những mảnh ruộng riêng lẻ, mà trở thành một hệ thống vận hành bài bản, thúc đẩy sự phát triển bền vững và ổn định lâu dài.
15
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
