Chương 14
Lam Sơn chi chiến (hoàn)
Đêm thành Ung Châu được giải phóng, bầu trời vẫn còn vương chút khói lửa của cuộc chiến, nhưng quân đoàn Bão Tố không có thời gian để nghỉ ngơi. Ngay lập tức, các tiểu đội được phân công triển khai hệ thống phòng thủ. Những ụ súng máy phòng không được lắp đặt tại các điểm trọng yếu, cao điểm trong thành như tường thành, nóc phủ Thái thú, Xuân Hương Lâu và các chốt bảo vệ màn chắn năng lượng, sẵn sàng đối phó với bất kỳ cuộc phản công nào.
Tuy sự hiện diện dày đặc của quân đội kỳ lạ cùng cuộc hỗn chiến vừa rồi khiến người dân trong thành hoang mang, nhưng nhờ uy tín trước đây của Triệu Vân Tiêu cùng những biện pháp trấn an kịp thời, trật tự nhanh chóng được khôi phục.
Nhờ có vệ tinh trinh sát hoạt động từ trước, danh sách các tu sĩ đối địch đã được nắm rõ. Dù chúng có cải trang, trà trộn vào dân thường cũng không thể thoát khỏi sự đánh dấu của vệ tinh. Mọi tên trong danh sách bị tiêu diệt ngay lập tức, kết liễu mọi mối đe dọa trước khi chúng kịp gây ra tổn thất.
Cùng lúc đó, các võ sĩ từng là nghĩa quân ẩn nấp trong thành Ung Châu được Triệu Vân Tiêu triệu tập. Nhờ danh tiếng lẫy lừng của y trong quân khởi nghĩa, việc tập hợp lực lượng diễn ra nhanh chóng. Quân đoàn Cự Hổ chính thức được thành lập, nhưng để đảm bảo không có kẻ trà trộn, toàn bộ tân binh phải vượt qua một kỳ khảo hạch nghiêm ngặt.
Truyền tống trận được kích hoạt, đưa họ đến đỉnh Thái Sơn để kiểm tra trung thành. Công nghệ đen được áp dụng để truy xuất ký ức, lọc ra những kẻ từng nhúng tay vào máu tươi vô tội. Những người vượt qua khảo hạch được đưa vào ảo cảnh huấn luyện cấp tốc, nơi họ trải nghiệm hàng tháng trời huấn luyện chỉ trong vài giờ ngắn ngủi. Từng trận chiến, từng tình huống giả lập giúp họ quen thuộc với vũ khí, chiến thuật, và cách phối hợp tác chiến.
Chỉ sau một tiếng đồng hồ, quân đoàn Cự Hổ đã sẵn sàng. Thành Ung Châu được giao lại cho Triệu Vân Tiêu, còn quân đoàn Bão Tố tiếp tục lên đường, nhắm đến năm thành trì quan trọng: Lưu Thủy, Nam Cương, Ngọc Long, Thạch Lâm và Thiên Trụ. Những cứ điểm này trải dài từ miền Nam đến miền Tây của Đông Thương Châu, chiếm gần một phần ba lãnh thổ khu vực. Nếu thành công, đây sẽ là vùng thủ đô kháng chiến, và cũng sẽ là vùng căn cứ địa chiến lược đủ sức đối trọng Đại Võ ở phía Bắc và Thánh địa Thiên Sách Tông ở phía Tây, hình thành nên thế chân vạc ở Đông Thương Châu.
Đây cũng là lần đầu tiên chiến thuật chiến tranh chớp nhoáng được vận dụng hoàn hảo đến vậy. Tuy nhiên, để ổn định lâu dài, tránh biến cục diện thành chiến tranh toàn diện, cần phải có một kế hoạch vững chắc. Bất kỳ sự leo thang nào cũng sẽ khiến hậu cần trở thành điểm yếu chí mạng. Không chỉ vậy, dân chúng cũng sẽ hoang mang trước một cuộc tấn công quá nhanh chóng và quyết liệt. Và hơn hết, cách mạng chỉ thành công khi nó nhận được sự ủng hộ của quần chúng nhân dân.
Đến buổi chiều, một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập nhằm bàn bạc về việc ổn định cục diện hậu chiến. Những nhân vật quen thuộc trên đỉnh Thái Sơn đều có mặt, nhưng lần này còn có hai gương mặt mới: Thượng Quan Nguyệt Dao và Tần Kính Phong. Trước đây, họ từng là võ tướng dưới trướng Triệu Vân Tiêu trong nghĩa quân, giờ đây đảm nhận vai trò trung đội trưởng của quân đoàn Cự Hổ.
Cuộc họp nhanh chóng đi vào trọng tâm với các chính sách về kinh tế, chính trị, an ninh, và quân sự. Nhờ đã có cương lĩnh chính trị được xác lập trước chiến dịch Bão Nổi, mọi thảo luận diễn ra suôn sẻ, tập trung và hiệu quả, tránh được sự lan man dài dòng.
"Trước tiên, chúng ta cần đảm bảo an ninh trong thành," Triệu Vân Tiêu nghiêm giọng. Anh đã tận mắt chứng kiến hậu quả của những cuộc khởi nghĩa trước đây—khi quân cách mạng giành được thành trì, những kẻ cơ hội liền lao vào cướp bóc, nhưng khi thất bại, chúng lại tháo chạy cùng chiến lợi phẩm. Đứng dậy, anh dõng dạc đề xuất, sử dụng những thuật ngữ và cách diễn đạt mà anh đã học được trong thời gian ở Thái Sơn.
"Tôi đề nghị thành lập một lực lượng Công An Nhân Dân đặc biệt, tách biệt với quân đội, đảm nhận nhiệm vụ duy trì trật tự và bảo vệ dân chúng. Đồng thời, cần có một đội tình báo bí mật chuyên trách thu thập thông tin về gián điệp và phản loạn."
Trần Vi An gật đầu đồng ý, ánh mắt sắc lạnh.
"Cứ theo kế hoạch đó. Triệu Vân Tiêu, cậu sẽ phụ trách thiết lập hệ thống an ninh. Từ hôm nay, mọi hành vi trộm cắp, cướp bóc, và phản cách mạng đều bị nghiêm trị. Chúng ta không đấu tranh để thay thế kẻ áp bức cũ bằng một kẻ áp bức mới. Cách mạng là vì nhân dân!"
Anh dừng lại, ánh mắt quét qua cả hội trường. "Còn về mặt tuyên truyền, chúng ta cần cho dân chúng hiểu được lý do tại sao chúng ta chiến đấu. Nếu họ nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc chiến của võ giả, họ sẽ không tham gia. Chúng ta cần cho họ thấy, đây là cuộc chiến giành lại công bằng, tự do, và quyền làm chủ."
Tiểu Mễ xuất hiện dưới dạng một hình ảnh ba chiều, giọng nói vang lên: "Phân phối lại ruộng đất phải được thực hiện ngay lập tức. Chỉ khi đất đai thực sự nằm trong tay nông dân, cách mạng mới có ý nghĩa. Tôi đã lập danh sách hộ tịch thông qua hệ thống vệ tinh, việc cấp phát chứng minh nhân dân sẽ triển khai ngay trong tuần này."
Hình ảnh một chiếc thẻ xuất hiện trên màn hình—chứng minh nhân dân với lớp phủ nano, có thể cập nhật dữ liệu tức thời. "Đây sẽ là bước đầu tiên để thiết lập nền hành chính mới, nơi mọi công dân đều được công nhận và bảo vệ bởi chính quyền cách mạng."
"Ehem... Nếu tôi nhớ không nhầm, toàn bộ vũ khí chúng ta đang sử dụng đều xuất phát từ các nhà máy công nghiệp tối tân trên đỉnh Thái Sơn, đúng không?" Tần Kính Phong trầm tư, ánh mắt lóe lên sự sắc bén. "Vậy nếu muốn giữ vững lãnh thổ, đồng thời mở rộng chiến tuyến, chúng ta bắt buộc phải chủ động nguồn cung vũ khí. Tôi đề xuất xây dựng ngay các nhà máy sản xuất vũ khí và thiết bị quân sự tại các thành trì vừa giải phóng. Một nền công nghiệp quân sự vững chắc sẽ không chỉ đảm bảo hậu cần chiến tranh, mà còn tạo nền tảng cho nền kinh tế tự chủ. Nếu không nhanh chóng thực hiện, không chỉ lãnh thổ khó giữ mà cuộc chiến giải phóng Đại Võ cũng sẽ rơi vào bế tắc."
Trần Vi An khẽ nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự hứng thú. Anh hiểu rõ, một khi đã tận mắt chứng kiến sức mạnh áp đảo của khoa học kỹ thuật, không ai có thể quay lưng lại với nó. Nhưng quan trọng hơn, nếu muốn cách mạng thành công, phải xây dựng được một giai cấp công nhân làm nòng cốt, thúc đẩy quá trình công nghiệp hóa, biến sản xuất vũ khí từ chỗ phụ thuộc vào một khu vực thành một hệ thống có thể mở rộng. Khi nền công nghiệp vững mạnh, những cuộc cải tổ về chính trị, kinh tế, khoa học kỹ thuật và văn hóa sẽ bùng nổ, tạo ra nền móng vững chắc cho một trật tự mới. Nghĩ đến đây, anh mỉm cười, giọng nói mang theo sự tự tin không thể lay chuyển,
"Được, kế hoạch này sẽ được triển khai ngay khi chúng ta giải quyết xong vấn đề ruộng đất và ổn định an ninh lương thực. Nhưng trước hết, tôi muốn quân đoàn Cự Hổ tập trung vào việc xây dựng các nhà máy năng lượng. Một khi có nguồn năng lượng ổn định, không chỉ công nghiệp mà cả quân sự cũng sẽ có điều kiện để phát triển mạnh mẽ hơn. Chúng ta cần đảm bảo rằng mỗi thành phố được giải phóng không chỉ là một cứ điểm quân sự, mà còn là một trung tâm sản xuất có thể tự vận hành."
"Còn một vấn đề mà ít ai nhắc tới nhỉ, thương nhân thì sao? Trước kia gia tộc họ Từ cũng là phú thương, trước khi họ phát hiện ra thể chất của tôi" Từ Bách phát biểu. "Tuy nói đến thương nhân liền sẽ nghĩ đến gian thương, mưu mô, xảo quyệt, nhưng tôi đoán trong sáu thành ít nhất cũng chiếm ba phần. Nếu không có chính sách hợp lý để quản lý và định hướng, chắc chắn sẽ loạn mất...""
"Ừm... tôi cũng nghĩ như vậy, thương nhân có thể mưu mô nhưng là một phần quan trọng của nền kinh tế... nếu không có giao thương buôn bán, nông dân không thể tiêu thụ sản phẩm, các phường hội cũng đình trệ. Nếu không có sự kiểm soát hợp lý, họ có thể thao túng thị trường hoặc thậm chí gây bất ổn xã hội."" Thượng Quan Nguyệt Dao đồng tình.
Về vấn đề này, Trần Vi An suy ngẫm một lúc rồi quyết định cất giọng.
"Vậy ta đề nghị thế này... chúng ta hãy cho phép họ tiếp tục buôn bán, nhưng phải có sự giám sát của chính quyền cách mạng. Cần lập hệ thống đăng ký kinh doanh, thống kê sổ sách phải báo cáo tài chính định kỳ một cách rõ ràng để tránh buôn lậu trốn thuế và rửa tiền. Đồng thời, thiết lập các công ty thương mại để tạo điều kiện giao thương lành mạnh, tránh tình trạng đầu cơ lũng đoạn thị trường..."
"Một vấn đề quan trọng khác là quy hoạch đô thị," một đại đội phó quân đoàn Bão Tố lên tiếng. "Tường thành không còn giá trị trong thời đại mới, ngược lại, nó còn cản trở sự phát triển. Tôi đề nghị phá bỏ tường thành để mở rộng thành phố."
"Ừm... Cứ thực hiện theo lời đồng chí nói đi... Ngoài ra, về vấn đề quân sự, tôi đề xuất hợp nhất hai quân đoàn thành Quân đội Nhân dân Giải phóng," Trần Vi An đan hai bàn tay kê cằm. "Dù trên danh nghĩa là một, thực tế vẫn duy trì hai quân đoàn tác chiến độc lập nhưng phải thống nhất một cơ quan chỉ huy gọi là Bộ Quốc Phòng."
"Ngoài ra, chúng ta cũng phải xây dựng các cứ điểm phòng không dọc biên giới, đặc biệt là hướng về phía Thiên Sách Tông," một sĩ quan chỉ huy lên tiếng. "Chúng ta không thể để bị tập kích bất ngờ."
Cuộc họp kéo dài đến tối, từng vấn đề được đưa ra bàn bạc kỹ lưỡng. Một kế hoạch tổng thể dần hình thành, mở ra con đường mới cho Đông Thương Châu.
---
Địa giới Đông Thương Châu - Đại Võ + Thánh địa Thiên Sách Tông
- Hoàng thành Vĩnh Kinh - Miền Trung
- Miền Bắc (hàn đới)
Bắc Nguyên
Thiết Phong
Bạch Hà (một phần của thánh địa Thiên Sách Tông)
Hắc Vân
- Miền Trung (ôn đới - giáp vô tận hải và miền tây)
Kim Lăng (giáp phía tây - một phần của thánh địa Thiên Sách Tông)
Thái An
Đô Lương
Hồng Dương
- Miền Tây
Thiên Trụ
Thạch Lâm
Đại Mạc (một phần của thánh địa Thiên Sách Tông)
- Miền Nam
Ung Châu
Lưu Thủy
Nam Cương
Ngọc Long
26
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
