Chương 5
Back from the Death
Sự ra đời của vũ trụ là một sự kiện huy hoàng, một vụ nổ vũ trụ đã sinh ra vô số thiên hà, ngôi sao và hành tinh. Tuy nhiên, ngay cả trước tia sáng đầu tiên của sự sáng tạo, đã có hai vị thần: The King, hiện thân của sự sáng tạo và Artrius, điềm báo của sự hủy diệt.
The King, với sức mạnh thần thánh của mình, đã định hình thế giới và lấp đầy chúng bằng sự sống. Ngược lại, Artrius sở hữu sức mạnh để hủy diệt tất cả những gì The King đã tạo ra. Đó là một điệu nhảy vũ trụ, một chu kỳ vĩnh cửu của sinh và tử, sáng tạo và hủy diệt.
Tuy nhiên, sự cân bằng quyền lực không bình đẳng. Trong khi The King được mọi người tôn kính và thờ phụng, Artrius lại bị sợ hãi và xa lánh. Những người phàm trần, không biết mục đích thực sự của ông, không thể hiểu được sự cần thiết của sự hủy diệt. Họ chỉ thấy vẻ đẹp của sự sáng tạo, sự phong phú của cuộc sống.
Artrius, bị đố kỵ và oán giận, ngày càng trở nên thất vọng. Ông đặt câu hỏi về ý nghĩa tồn tại của mình, mục đích của sức mạnh hủy diệt của mình.
"Anh trai," ông đối mặt với The King, giọng nói đầy cay đắng, "sáng tạo và hủy diệt có ý nghĩa gì? Tại sao không phá hủy tất cả và bắt đầu lại, một thế giới nơi chúng ta được tôn thờ và có quyền làm bất cứ điều gì chúng ta muốn?"
The King, luôn kiên nhẫn, trả lời, "Em trai, nếu em ghét sự hủy diệt đến vậy, anh có thể nhận vác gánh nặng của em. Và bên cạnh đó, chúng ta không có quyền quyết định số phận của vũ trụ. Mỗi thế giới, mỗi sinh vật, đều có quyền lựa chọn số phận của riêng mình."
Nhưng Artrius không bị lay chuyển. Cơn giận của ông ta tăng lên, một sức mạnh đen tối, hủy diệt đe dọa nhấn chìm ông ta. Ông ta nổi giận, giải phóng sức mạnh hủy diệt của mình lên vũ trụ. The King, buộc phải hành động, đã trục xuất linh hồn Artrius đến một vương quốc hoang vắng, một nhà tù do chính ông tạo ra. The King cũng đã phân tán những phần cơ thể của Artrius và giao chúng cho những cõi giới mạnh mẽ nhất để bảo vệ - Thiên Đình giam giữ đầu của Artrius, Olympus là cánh tay trái, Greater Will giữ tay phải của vị Thần Hủy Diệt, Limbo giam giữ cơ thể để không một ai có thể biết được nó ở đó, Asgard giữ lấy đôi chân của Artrius và Địa Ngục nắm giữ phần quan trọng nhất - trái tim của Thần Hủy Diệt Artrius.
Tuy nhiên, ngay cả khi bị giam cầm, ảnh hưởng của Artrius vẫn còn đó. Từ sâu thẳm sự giam cầm của mình, ông ta đã nuôi dưỡng một sức mạnh đen tối, một thế lực độc ác được gọi là Bóng tối sâu thẳm. Thực thể xảo quyệt này tìm cách phá hoại và tiêu thụ, để mang lại đêm đen vĩnh cửu.
Khi Deep Dark tiếp tục lan rộng, số phận của vũ trụ bị treo lơ lửng. Những nhà vô địch của Thần, với sức mạnh thần thánh và lòng dũng cảm của người phàm, sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng chống lại màn đêm vĩnh cửu. Nhưng sự tàn phá của Bóng Tối sâu thẳm là vô tận, và có lẽ Metrolous là một ví dụ điển hình.
Hành tinh Metrolous, từng là ngọn hải đăng lung linh thể hiện sự khéo léo của con người, đã trở thành cái vỏ trấu của chính nó trước đây. Bầu trời từng có màu xanh rực rỡ giờ đây là một màu xám xịt vĩnh viễn. Những thành phố kiêu hãnh một thời bị khói bụi bóp nghẹt, những công trình cao chót vót bị mưa ăn mòn làm hoen ố. Trong khung cảnh hoang tàn này, Neddie là một người sống sót, một hồn ma ám ảnh tàn tích của một nền văn minh đã qua. Anh là sản phẩm của thế giới độc hại này, một bằng chứng kỳ cục cho sự theo đuổi tiến bộ một cách liều lĩnh của hành tinh. Cơn bão vũ trụ đã tàn phá Metrolous đã để lại dấu ấn trong lòng Neddie theo cách khó có thể hiểu được. Da anh là một mảng chắp vá có màu sắc không tự nhiên, những vết sẹo dường như quằn quại và dịch chuyển như những sinh vật sống. Đôi mắt của anh, từng có màu nâu bình thường, giờ là một màu đen sâu thẳm, không phản chiếu thế giới xung quanh mà là một thứ gì đó nham hiểm hơn nhiều. Cơ thể anh luôn nhức nhối, một bản giao hưởng của nỗi đau mà anh đã học được cách phớt lờ. Tuy nhiên, bên trong nỗi đau khổ này là một sức mạnh, một sức mạnh thô sơ, chưa được chế ngự đang chảy trong huyết quản anh như dung nham nóng chảy. Đó là một sức mạnh khiến anh sợ hãi cũng như tò mò. Neddie sống trong một thế giới bóng tối, tìm kiếm những mảnh vụn để sinh tồn. Anh học cách định hướng trong tàn tích mê cung, tìm thức ăn và nước uống ở những nơi khó ngờ nhất. Anh trở thành bậc thầy tàng hình, di chuyển khắp thành phố hoang vắng như một bóng ma. Các giác quan đột biến của anh mang lại cho anh nhận thức kỳ lạ về môi trường xung quanh, cho phép anh thấy nguy hiểm trước khi nó ập đến. Cô đơn là người bạn đồng hành thường xuyên. Anh không còn ký ức về cuộc sống trước cơn bão, không có gia đình để khao khát. Anh chỉ có một mình, một nhân vật cô độc trong một thế giới đang hấp hối. Ấy vậy mà trong anh vẫn có một sự kiên cường kỳ lạ, một quyết tâm sinh tồn cháy bỏng mãnh liệt như ánh mặt trời độc hại chiếu xuống thành phố đổ nát. Nhiều năm trôi qua thành một thập kỷ, những đột biến của Neddie ngày càng phát triển.
Cơ thể anh ngày càng khỏe mạnh hơn, các giác quan của anh nhạy bén hơn. Nỗi đau từng gặm nhấm anh bắt đầu lắng xuống, thay vào đó là cảm giác tách biệt, thờ ơ với thế giới xung quanh. Anh trở thành kẻ săn mồi, săn lùng một số sinh vật đã thích nghi với môi trường bị nhiễm độc. Anh phát hiện ra mình có thể điều khiển đồ vật bằng tâm trí, một sức mạnh ngày càng mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Anh có thể cảm nhận được dòng điện chạy qua tàn tích của thành phố và học cách khai thác chúng. Anh thậm chí có thể cảm nhận được những rung động địa chấn của chính hành tinh này. Thế giới bên ngoài là một môi trường khắc nghiệt. Neddie biết rõ điều này. Mỗi bình minh là một cuộc chiến chống lại các yếu tố, một cuộc thi sinh tồn chống lại một hành tinh đang có ý định hủy diệt chính nó. Thành phố quen thuộc một thời giờ đây là mê cung của bóng tối, một địa hình hiểm trở, nơi luật duy nhất là sống sót. Ký ức về cơn bão đã khắc sâu vào tâm trí anh với sự rõ ràng của một vết thương. Bầu trời bùng lên một màu sắc tím cuồng nộ chói mắt, một vũ điệu hủy diệt. Và sau đó là nỗi đau. Một nỗi thống khổ thiêu đốt đã thiêu rụi toàn bộ anh, làn da bị bong tróc, để lộ ra những thớ cơ và đường gân trong cơ thể, một phần vỏ não bị bóc, làm hiện ra một phần của bộ não, một ngọn lửa rực cháy đe dọa thiêu rụi chính tâm hồn anh. Khi cơn bão đi qua, anh chỉ còn là cái vỏ của chính mình trước đây, một sự chắp vá giữa con người và máy móc. Cánh tay phải của anh, minh chứng cho sự khéo léo của thời kỳ trước cơn bão, là một tuyệt tác của kỹ thuật. Kiểu dáng đẹp và chết chóc, nó chứa nhiều loại vũ khí, từ máy cắt plasma đến súng bắn la ze. Nó không chỉ là một bộ phận giả; nó là một phần mở rộng của chính anh, một công cụ để sinh tồn. Chân trái của anh, một sự thay thế thô sơ hơn, luôn là nguồn gốc của sự khó chịu, một lời nhắc nhở về những hạn chế của cơ thể mới của anh. Mắt trái của anh, được thay thế bằng cấy ghép cơ sinh học, giúp anh tăng cường thị lực, cho phép anh nhìn xuyên qua sương mù và phát hiện chuyển động trong ánh sáng mờ nhất. Hàm của anh, một sự kết hợp kỳ cục giữa kim loại và thịt, là nguồn gốc thường xuyên của sự khó chịu, một lời nhắc nhở đau đớn về sự bạo lực đã hình thành nên anh. Các dị nhân là một mối đe dọa thường xuyên. Một số là những sinh vật gớm ghiếc, cơ thể của chúng bị vặn xoắn và biến dạng bởi bức xạ của cơn bão. Những người khác có vẻ bình thường, nhưng đôi mắt của họ lại mang một tia sáng săn mồi phản bội bản chất thật của họ. Họ cũng là những kẻ sống sót giống anh, nhưng có bản năng man rợ hơn nhiều. Neddie đã chiến đấu với họ một cách hiệu quả lạnh lùng, một quyết tâm nghiệt ngã trái ngược với vẻ ngoài tàn tạ của anh. Anh là một bóng ma trong cỗ máy, một kẻ săn mồi thầm lặng rình rập trong đống đổ nát của một thế giới đang hấp hối. Chưa hết, bên dưới vẻ ngoài cứng rắn đó còn có một chút nhân tính, khao khát một điều gì đó không chỉ đơn thuần là sự sống còn.
Siêu thị chỉ còn là một bộ xương của vinh quang trước đây. Ánh nắng xuyên qua những khung cửa sổ vỡ, vẽ nên những hạt bụi. Những chiếc kệ dồi dào một thời giờ đây trống rỗng, tiếng vang của chúng tương phản đầy ám ảnh với thế giới bên ngoài. Neddie, một cái bóng trong không gian tối tăm, di chuyển một cách thận trọng. Và sau đó, một âm thanh. Một tiếng thút thít nhẹ nhàng lạc vào bản giao hưởng của sự im lặng. Nó kéo anh đến một góc, nơi có một thân hình nhỏ bé đang co ro trước một màn hình đổ nát. Một cô gái chưa đầy mười tuổi, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và suy dinh dưỡng. Bên cạnh cô là một người đàn ông lớn tuổi, vẻ ngoài trái ngược hoàn toàn với sự yếu đuối của cô gái. Ông ta là người bình thường, gần như không có gì nổi bật trong thế giới đột biến này. Cuộc chạm trán của họ diễn ra ngắn ngủi và bạo lực. Ông già, với tốc độ trái ngược với vẻ ngoài của mình, đã rút ra một vũ khí, một món đồ được chế tạo thô sơ từ tàn tích của thành phố. Neddie phản ứng theo bản năng, một luồng huyết tương bắn ra từ cánh tay giả của anh khiến người đàn ông bị tước vũ khí. Ông già hạ vũ khí xuống, vẻ sợ hãi và cam chịu hiện rõ trên khuôn mặt ông. Có điều gì đó trong mắt ông già đã ngăn cản bàn tay Neddie. Ở đó có một chiều sâu, một sự kiên cường phản ánh chính anh ấy. Đó là một hiệp ước thầm lặng, một sự thừa nhận sự sống còn chung. Họ không phải là kẻ thù, chỉ là hai người sống sót trong một thế giới đã quay lưng lại với họ. Cô gái tên là Anya là lời thì thầm hy vọng trong thế giới hoang vắng này. Cô bám chặt lấy ông già, bàn tay nhỏ bé của cô tìm được sự an ủi trong bàn tay dãi nắng của ông. Giữa họ có một mối liên kết, một ngôn ngữ thầm lặng của sự sinh tồn vượt qua lời nói. Khi ngày biến thành tuần, một liên minh mong manh được hình thành. Neddie, với sức mạnh và hiệu quả chết người của mình, đã trở thành người bảo vệ họ. Ông già, với sự hiểu biết về những nguồn tài nguyên tiềm ẩn của thành phố, đã trở thành người dẫn đường cho họ. Và Anya, với tinh thần kiên định của mình, đã trở thành lý do của họ. Chính trong một chuyến thám hiểm nhặt rác của họ, sự thật về ông già đã lộ ra. Một ngăn ẩn trong nơi trú ẩn tạm bợ của họ đã tiết lộ một bí mật kinh hoàng. Cơ thể của người đàn ông, bên dưới vẻ ngoài có vẻ giống con người, là một mạng lưới dây và bánh răng phức tạp, một kiệt tác sinh tồn kỳ cục. Ông đã hy sinh da thịt của mình cho cháu gái để cô bé không chết đói, biến mình thành một cỗ máy để bảo vệ cô bé. Với mỗi lần róc thịt là một lần như chết đi sống lại trong sự đau đớn. Cho tới khi mà cánh tay, đôi chân đã là máy móc, ông già đã quyết định thay thế toàn bộ cơ thể với khung xương kim loại, để lại mỗi chiếc đầu còn nhận thức. Anya vẫn không biết gì về sự biến đổi này, thế giới của cô vẫn sơn màu ngây thơ. Ông già, với sự dịu dàng trái ngược với trái tim máy móc của mình, vẫn tiếp tục là ông nội cô, người bảo vệ cô, là toàn bộ thế giới của cô. Neddie nhìn họ với vẻ vừa ngưỡng mộ vừa buồn bã. Sự hy sinh của ông lão là minh chứng cho sức mạnh bền bỉ của tình yêu, ngọn hải đăng của nhân loại trong một thế giới bị bóng tối nuốt chửng. Và Anya, với niềm tin vững chắc vào thế giới, là biểu tượng của hy vọng, là lời nhắc nhở rằng ngay cả trong thời điểm đen tối nhất, tinh thần con người vẫn có thể chiến thắng.
Đoàn cướp là một bức tranh biếm họa kỳ cục về loài người, cơ thể của chúng bị biến đổi bởi không khí bị nhiễm độc của hành tinh. Thủ lĩnh của chúng, một con quái vật to lớn với những đặc điểm chắp vá của con người và động vật, là một nhân vật đáng sợ. Neddie và ông già chiến đấu với sự tuyệt vọng sinh tồn. Ông già, mặc dù có trái tim máy móc nhưng vẫn chiến đấu với sự hung dữ trái ngược với vẻ ngoài yếu ớt của mình. Anya, ẩn sâu trong tàn tích mê cung của siêu thị, là nhân chứng thầm lặng cho sự hỗn loạn đang diễn ra. Thế giới bên ngoài luôn là một mối đe dọa xa vời, nhưng giờ đây nó là một nỗi kinh hoàng hữu hình. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt nền bê tông lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp vì sợ hãi. Trận chiến là một cảnh bạo lực mờ mịt, một vở ballet hỗn loạn của chết chóc. Bọn cướp với số lượng vượt trội bắt đầu chiếm thế thượng phong. Ông già, cơ thể máy móc của ông bị đẩy đến giới hạn, bị choáng ngợp. Trong một hành động tuyệt vọng cuối cùng, ông ta ném mình vào thủ lĩnh băng cướp, mua cho Neddie những giây phút quý giá. Và sau đó, nó đã xảy ra. Một vết nứt xuất hiện trên bầu trời, một vết thương lởm chởm trên tấm vải của hiện thực. Một bóng tối, sâu thẳm và sâu thẳm hơn bất cứ thứ gì Neddie từng thấy, tràn ra. Cứ như thể bản chất của hư vô đã được giải phóng trên thế giới. Những tên cướp bị cuốn vào vòng xoáy vũ trụ đã bị tiêu diệt ngay lập tức. Tiếng hét của chúng bị nuốt chửng bởi khoảng không. Neddie, bị vướng vào làn đạn, bị ném xuống đất, cơ thể bầm dập. Khi bóng tối bao trùm thành phố, một nỗi kinh hoàng mới xuất hiện. Những sinh vật, không giống bất cứ thứ gì Neddie từng thấy, bắt đầu tràn ra từ khe nứt. Chúng là những sinh vật của Bóng Tối Sâu Thẳm, hình dạng của chúng luôn thay đổi. Đôi mắt của chúng rực lên ánh sáng tà ác, chuyển động của uyển chuyển và chết chóc. Đầu của ông già, vẫn còn dính trên cây gậy, dường như đang phát sáng một thứ ánh sáng kỳ lạ. Tin nhắn cuối cùng, một lời thì thầm bay theo gió: "Cứu Anya." Ý thức của ông, một tia sáng le lói trong ngọn lửa tàn của sự tồn tại của anh, đã biến mất. Neddie, bị thúc đẩy bởi bản năng sinh tồn nguyên thủy, đã bò về phía cái giếng nơi Anya đang ẩn náu.
Thế giới bên ngoài là một địa ngục cuồng nộ, một chiến trường giữa thiên đường và địa ngục. Anh cô đơn, một nhân vật đơn độc trong một thế giới đang hấp hối, mang trên vai những tàn tích cuối cùng của nhân loại. Cái giếng từng là nơi tôn nghiêm giờ đây trở thành một cảnh tượng kinh hoàng không thể diễn tả được. Anya, hiện thân của sự ngây thơ, giờ chỉ là một cái vỏ rỗng. Cơ thể nhỏ bé của cô, bị đục khoét và đang bị ngấu nghiến từng phần bởi đám quỷ, phần rách ở bụng để lộ ra phần ruột bị đứt đoạn và có vết cắn dở, bên cạnh là miếng gan chỉ còn một nửa và trái tim cô bé đã không còn nguyên vẹn. Đầu của cô bé đã mất đi hai con mắt, một cái vỏ rỗng không có sự sống, là một chiến tích rùng rợn, bị ném sang một bên một cách bất cẩn. Một cơn thịnh nộ nguyên thủy và mãnh liệt bùng lên trong Neddie. Thế giới xung quanh anh mờ đi trong một làn sương mù màu đỏ thẫm. Những con quỷ, từng là kẻ săn mồi đáng sợ, nay trở thành chướng ngại vật, mục tiêu cho cơn thịnh nộ của anh. Với một tốc độ khó tin, anh di chuyển qua cuộc tàn sát, cánh tay giả của anh tạo ra hiệu quả chết người. Lũ quỷ ngã xuống trước mặt anh, cơ thể chúng bị xé nát bởi sự tấn công không ngừng nghỉ của anh. Mặt đất trơn trượt vì máu của chúng, không khí đặc quánh mùi hôi thối của cái chết. Tuy nhiên, Neddie không cảm thấy gì cả, mặc cho những vết thương ngày càng dày đặc trên cơ thể. Chỉ có cơn giận dữ lạnh lùng và đầy tính toán đã đẩy anh về phía trước. Với mỗi con quỷ anh giết, một phần trong anh cũng chết theo. Anh là một con ma trong cỗ máy, một cái vỏ rỗng được điều khiển bởi một mục đích duy nhất. Thế giới xung quanh anh thật mờ mịt, một bức tranh vô nghĩa cho sự bạo lực của anh. Khi con quỷ cuối cùng ngã xuống, sự im lặng bao trùm thành phố đổ nát. Sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gió hú buồn bã. Neddie đứng một mình, cô đơn trong một thế giới đã trở thành tro bụi. Trong giây phút tuyệt vọng tột độ, anh nhìn lên bầu trời, nhìn vết thương đang há hốc của vũ trụ. Với một tiếng hét của sự tuyệt vọng và nguồn năng lượng nguyên thủy dâng trào, anh ta tập trung toàn bộ sức mạnh của mình và đập xuống đất với một lực làm lay động cả hành tinh. Mặt đất rung chuyển, rồi vỡ tan. Lực va chạm lớn đến mức gây ra phản ứng dây chuyền, làm lõi hành tinh sụp đổ. Metrolous, một thế giới từng tràn ngập sự sống, giờ đã trở thành một đống mảnh vụn xoáy tròn. Bản thân hành tinh này đã trở thành một tấm khiên, một rào cản tạm thời chống lại Bóng Tối Sâu Thẳm đang lăm le xâm chiếm. Khi tàn dư cuối cùng của Metrolous bị hút vào khoảng không vũ trụ, Neddie bị ném vào màn đêm của không gian. Cơ thể của anh, vốn đã bị bầm dập và gãy vụn, phải chịu cái lạnh không thể tha thứ của vũ trụ. Anh cô đơn, trôi dạt trong khoảng không vô tận, một hạt cát ý thức đơn độc trong sự bao la của vũ trụ. Và rồi, một ánh sáng xuất hiện. Một bóng người hiện ra từ bóng tối, một người phụ nữ có vẻ đẹp thanh tao và sức mạnh đáng sợ. Đó là Morrigan, Nữ thần của cái chết, bị lôi kéo đến hành tinh này bởi sự kiện thảm khốc. Cô nhìn thấy ở Neddie một tiềm năng, một sức mạnh thô sơ có thể khai thác cho những mục đích lớn lao hơn. Bằng một cái chạm nhẹ nhàng, cô đã kéo Neddie ra khỏi bờ vực của sự lãng quên. Cô cho anh một sự lựa chọn: lãng quên hoặc một khởi đầu mới. Neddie, không còn gì để mất, đã chấp nhận lời đề nghị của cô. Anh đã có một cơ thể mới khi chấp nhận trở thành nhà vô địch của cô, một chiến binh chống lại bóng tối đang đe dọa tiêu diệt vũ trụ. Neddie, người sống sót của một thế giới tan vỡ, đã tìm thấy mục đích mới. Không còn là kẻ lang thang đơn độc, giờ đây anh là một phần của trận chiến vũ trụ lớn hơn.
13
2
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
