ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
The Dragonborn Comes (Part 2)

Hành trình lên High Hrothgar, được biết đến với tên gọi “7.000 Bước,” là một thử thách khắc nghiệt. Con đường dốc và quanh co, được phủ đầy tuyết trắng và băng giá, dẫn lên đỉnh núi cao nhất Skyrim. Những tấm bia khắc trên đường ghi lại lịch sử của loài rồng và Dragonborn, khiến Quin cảm thấy mình như đang bước vào một câu chuyện cổ tích sống động.

Gió lạnh buốt da thịt, khiến mỗi bước đi của anh trở nên nặng nề hơn. Đôi khi, Quin phải dừng lại để chống chọi với những cơn gió mạnh như muốn xô ngã anh xuống vực thẳm.

Dọc đường, Quin đối mặt với nhiều nguy hiểm. Một bầy sói băng giá xuất hiện, hàm răng sắc nhọn của chúng lóe lên trong ánh sáng mờ nhạt. Quin rút kiếm, chiến đấu dũng cảm. Bằng kỹ năng và sự khéo léo, anh đã hạ gục chúng, nhưng không tránh khỏi một vài vết thương nhỏ.

Xa hơn, anh gặp một con troll băng, sinh vật khổng lồ với sức mạnh vượt trội. Troll lao đến với tiếng gầm vang trời, đôi tay đầy cơ bắp giáng những đòn mạnh mẽ xuống mặt đất, tạo ra những rung chuyển dữ dội. Quin sử dụng sự nhanh nhẹn để né tránh, tận dụng những đòn tấn công bất ngờ vào những điểm yếu của nó. Trận chiến kéo dài, nhưng cuối cùng, Quin đã chiến thắng, dù kiệt sức.

Cuối cùng, sau nhiều giờ vật lộn với thời tiết khắc nghiệt và những nguy hiểm trên đường đi, Quin cũng đến được cửa ngõ High Hrothgar. Ngôi đền cổ kính sừng sững giữa những đỉnh núi tuyết, như một pháo đài thời gian thách thức sự khắc nghiệt của thiên nhiên.

Quin đứng trước cánh cửa gỗ khổng lồ, cảm nhận một luồng không khí thiêng liêng bao trùm xung quanh. Anh đẩy mạnh cửa và bước vào bên trong.

Không gian bên trong High Hrothgar yên tĩnh đến kỳ lạ, ánh sáng từ những ngọn đuốc mờ nhạt hắt lên những bức tường đá lạnh lẽo. Tiếng bước chân của Quin vang vọng khắp hành lang. Những người Greybeards, bốn nhà sư già mặc áo choàng xám, xuất hiện từ bóng tối.

Arngeir, thủ lĩnh của họ, bước tới, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Quin. “Ngươi đã đến, Dragonborn. Ta là Arngeir, một trong những người bảo vệ bí mật của Thu'um. Ngươi đã nghe thấy tiếng gọi của chúng ta. Hãy chứng minh rằng ngươi thực sự là người được chọn.”

Arngeir yêu cầu Quin sử dụng tiếng hét “Unrelenting Force” để chứng minh sức mạnh Dragonborn của mình. Quin tập trung, rồi hét lớn: “Fus Ro Dah!” Một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ bắn ra, làm rung chuyển những ngọn đuốc và đẩy lùi mọi vật xung quanh.

Greybeards gật đầu hài lòng. “Ngươi thực sự là Dovahkiin – Dragonborn. Số phận của Tamriel giờ đây phụ thuộc vào ngươi".

Arngeir và các Greybeards bắt đầu dạy Quin về Thu'um – ngôn ngữ cổ của loài rồng. Họ giải thích rằng mỗi từ trong Thu'um chứa đựng sức mạnh vô song, và chỉ những Dragonborn mới có thể sử dụng chúng mà không cần trải qua nhiều năm khổ luyện.

Quin học thêm các từ mới của tiếng hét “Unrelenting Force” và được phép luyện tập trong sân của High Hrothgar. Greybeards cũng tiết lộ về Alduin, con rồng hủy diệt được tiên tri sẽ trở lại để tiêu diệt thế giới. Họ tin rằng Quin, với tư cách là Dragonborn, là người duy nhất có thể ngăn chặn thảm họa này.

Quin rời High Hrothgar với trái tim nặng trĩu và quyết tâm cháy bỏng. Anh biết rằng những thử thách phía trước sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều, nhưng cũng không kém phần quan trọng. Tamriel đang cần một anh hùng, và số phận đã chọn anh.

Quin, một chiến binh dũng mãnh được biết đến với danh hiệu Dragonborn, vừa rời khỏi High Hrothgar sau khi hoàn thành khóa huấn luyện từ các Greybeards. Anh quyết tâm bảo vệ Tamriel khỏi Alduin, kẻ hủy diệt thế giới. Khi tiến gần đến Whiterun, một cổng thành lớn tại trung tâm Skyrim, Quin nhận ra một khung cảnh hỗn loạn.

Ở vùng ngoại ô, một nhóm dân làng đang tuyệt vọng chiến đấu với một cặp troll khổng lồ. Những sinh vật này cao lớn, da dày, và sở hữu sức mạnh kinh hoàng. Các chiến binh địa phương dù đã trang bị cung tên và kiếm vẫn không thể chống cự lại được. Những người bảo vệ yếu dần, và tình thế ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.

Không chút do dự, Quin rút kiếm ra và lao đến hiện trường. "Fus Ro Dah!" – anh hét lên, kích hoạt một trong những Thu'um mà Greybeards đã dạy. Làn sóng xung lực từ tiếng hét khiến một con troll bị hất lùi, ngã xuống đất. Nhờ cú phản công này, những người dân làng có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.

Quin dẫn đầu cuộc phản công, thanh kiếm của anh như vũ điệu ánh sáng khi nó đâm xuyên qua lớp da dày của con troll. Sau một trận chiến căng thẳng, cả hai sinh vật khổng lồ đều bị hạ gục. Tiếng reo hò vang lên từ những người bảo vệ, nhưng họ không thể che giấu sự mệt mỏi.

Một người đàn ông to lớn, râu rậm, với vẻ ngoài đầy uy nghi tiến lại gần Quin. "Đó là một trận chiến tuyệt vời," ông nói, vỗ nhẹ lên vai anh. "Tôi là Farkas, thành viên của Companions. Chúng tôi cần những chiến binh như cậu."

Quin, vẫn thở gấp, đáp lại: "Tôi là Quin, Dragonborn. Tôi vừa từ High Hrothgar trở về."

Mắt Farkas mở lớn, sự ngạc nhiên hiện rõ. "Dragonborn? Chúng tôi đã nghe nói về cậu. Nếu cậu thực sự là người được lựa chọn, tôi khuyên cậu nên đến Jorrvaskr, đại bản doanh của Companions ở Whiterun. Hội của chúng tôi luôn tìm kiếm những chiến binh danh dự và mạnh mẽ."

Quin cân nhắc trong giây lát. Anh biết rằng Companions có danh tiếng rộng khắp Skyrim, những chiến binh này có thể trở thành đồng minh quan trọng trong hành trình của anh.

"Được, tôi sẽ đến đó," Quin trả lời, nở một nụ cười biết ơn. "Cảm ơn lời mời của anh, Farkas."

Farkas gật đầu, dẫn Quin vào Whiterun. Trên đường đi, anh kể thêm về hội Companions, lịch sử của họ, và những nguyên tắc danh dự mà họ tuân thủ. Quin không khỏi cảm thấy một niềm hy vọng mới lóe lên. Chương tiếp theo trong cuộc hành trình của anh dường như đã được định sẵn.

Khi cánh cổng lớn của Whiterun mở ra, Quin và Farkas bước vào một thành phố nhộn nhịp. Tiếng người bán hàng rao vang khắp các con phố đá lát, trẻ em cười đùa, và những lính gác đứng canh với vẻ nghiêm nghị nhưng cảnh giác. Whiterun là một thành phố hòa hợp giữa sự trật tự và năng lượng sống động, một trung tâm của giao thương và văn hóa.

Quin không khỏi chú ý đến ánh mắt tò mò và những lời thì thầm từ người dân khi họ nhận ra Dragonborn đang đi qua. Sự xuất hiện của Farkas, một chiến binh nổi tiếng của Companions, càng khiến đám đông thêm ngưỡng mộ.

"Tòa nhà lớn kia chính là Jorrvaskr," Farkas chỉ tay về phía một công trình nằm trên một ngọn đồi nhỏ phía trước. Được xây dựng theo hình dáng của một con tàu lật úp, Jorrvaskr mang nét kiến trúc cổ kính, những thanh gỗ chạm khắc tinh xảo và bức tường đá chắc chắn. "Đó là ngôi nhà của các Companions, nơi chúng tôi rèn luyện, chiến đấu, và cùng nhau chia sẻ những câu chuyện."

Khi cả hai bước đến cánh cửa lớn của Jorrvaskr, Farkas đẩy cánh cửa gỗ nặng nề. Bên trong là một khung cảnh hoàn toàn khác. Không khí ấm áp và sống động với tiếng cười, tiếng kể chuyện, và tiếng va chạm của những chiếc cốc bia mật ong. Những chiến binh trong trang phục đa dạng đang tụ tập xung quanh các bàn gỗ dài, một số đang ăn uống, trong khi những người khác mài kiếm hoặc đang luyện tập giao đấu bên cạnh.

"Chào mừng đến với Jorrvaskr," Farkas nói, đưa tay ra hiệu mời Quin bước vào. "Tôi sẽ đưa cậu đến gặp Kodlak Whitemane, trưởng lão của chúng tôi. Ông ấy sẽ muốn gặp một chiến binh như cậu."

Quin bước theo Farkas, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Các bức tường được trang trí bằng chiến lợi phẩm từ các trận chiến, từ đầu của những con quái vật đến vũ khí cổ xưa. Từng góc của Jorrvaskr đều toát lên sức mạnh, lịch sử, và lòng tự hào của các Companions.

Farkas dẫn Quin qua một hành lang dài, nơi ánh sáng từ những ngọn đuốc nhảy múa trên các bức tường đá. Họ dừng lại trước một căn phòng rộng lớn, nơi một người đàn ông già ngồi ở trung tâm, xung quanh là các chiến binh. Ông có mái tóc bạc và đôi mắt sắc bén, biểu thị sự khôn ngoan và kinh nghiệm từ những năm tháng chinh chiến.

"Kodlak," Farkas nói, cúi đầu tôn trọng. "Đây là Quin, Dragonborn. Cậu ấy đã giúp chúng ta hạ gục bọn troll bên ngoài thành phố. Tôi nghĩ cậu ấy có thể trở thành một phần quan trọng của hội."

Kodlak Whitemane ngẩng đầu lên, ánh mắt ông sáng lên sự tò mò và hứng thú. "Dragonborn? Vậy là lời đồn đại là thật. Cậu hãy tiến lại đây, Quin."

Quin bước lên phía trước, cúi đầu trước Kodlak. "Thật vinh dự khi được gặp ngài, Kodlak. Tôi đã nghe nhiều về những chiến tích của các Companions, và tôi muốn chứng minh bản thân mình xứng đáng để gia nhập hội."

Kodlak nở một nụ cười mỉm. "Lời nói không chứng minh được gì cả, Quin. Chúng tôi là những người tin vào hành động. Nhưng tôi đã nghe về chiến công của cậu. Một người không chỉ biết cầm kiếm mà còn biết cách sử dụng sức mạnh như Thu'um xứng đáng được thử thách."

Quin gật đầu, ánh mắt anh ánh lên vẻ quyết tâm. "Tôi đã sẵn sàng cho bất kỳ thử thách nào."

Kodlak ra hiệu cho một người khác trong phòng – Vilkas, một người đàn ông cao lớn với mái tóc sẫm và ánh mắt sắc lạnh, rõ ràng là anh em của Farkas. "Vilkas sẽ là người kiểm tra kỹ năng chiến đấu của cậu. Nếu cậu vượt qua được anh ta, chúng tôi sẽ nói về bước tiếp theo."

Vilkas cười nhạt, bước tới, một tay đặt lên chuôi kiếm của mình. "Chúng ta sẽ xem cậu có thực sự xứng đáng với danh hiệu Dragonborn không."

Quin và Vilkas bước ra sân đấu phía sau Jorrvaskr, nơi những Companions khác tụ tập để xem trận đấu. Quin rút kiếm của mình, giữ thế phòng thủ. Vilkas tấn công trước, những đòn tấn công nhanh, mạnh và dứt khoát khiến Quin phải lùi bước. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại thế cân bằng, phản công bằng sự chính xác và khéo léo.

Hai người giao chiến như hai chiến binh lão luyện, từng đường kiếm đều là một bài kiểm tra thực sự. Quin sử dụng không chỉ sức mạnh mà còn cả trí tuệ chiến đấu, tận dụng khoảng trống trong các đòn tấn công của Vilkas. Cuối cùng, bằng một cú đánh khéo léo, Quin đánh bật thanh kiếm khỏi tay Vilkas, kết thúc trận đấu.

Những tiếng reo hò vang lên từ đám đông. Vilkas đứng dậy, mỉm cười tôn trọng. "Tôi thừa nhận, cậu giỏi hơn tôi nghĩ. Cậu có thể có một chỗ trong hội này."

Kodlak bước ra, ánh mắt ông tỏ vẻ hài lòng. "Quin, cậu đã chứng minh được sức mạnh và kỹ năng của mình. Nhưng sức mạnh không phải là tất cả. Gia nhập hội của chúng tôi không chỉ là chiến đấu, mà còn là sự trung thành, lòng danh dự, và ý chí bảo vệ người vô tội. Nếu cậu chấp nhận những giá trị đó, chúng tôi sẽ chào đón cậu như một thành viên."

Quin cúi đầu kính trọng. "Tôi hiểu, và tôi chấp nhận. Tôi sẽ chiến đấu không chỉ vì bản thân, mà còn vì Tamriel."

Kodlak gật đầu, đưa tay ra. "Vậy thì, chào mừng đến với gia đình của chúng tôi, Quin."

Jorrvaskr bùng nổ trong tiếng hò reo và vỗ tay, đón chào Quin như một thành viên mới của các Companions. Nhưng trong lòng Quin, anh biết đây chỉ là khởi đầu. Những thử thách lớn hơn đang chờ đợi anh và những đồng minh mới của mình là nhiệm vụ đầu tiên: khám phá ngôi mộ Dustman's Cairn.

Khi Quin và Farkas tiến sâu vào Dustman’s Cairn, không khí lạnh lẽo và âm u của khu mộ cổ bao phủ họ. Những bóng tối rình rập dường như luôn có mặt ở mỗi góc khuất, và chỉ có tiếng bước chân của họ là phá vỡ sự tĩnh lặng. Tuy nhiên, không phải tất cả những gì họ nghe thấy đều là những âm thanh tự nhiên của một nơi bỏ hoang.

“Cẩn thận,” Quin nói, đôi mắt của anh chuyển động xung quanh, quan sát từng bước đi. “Có ai đó đang theo dõi chúng ta.”

Chưa kịp dứt lời, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau họ. Một nhóm cướp, những kẻ thuộc Silver Hand, bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối, vây kín hai người. Quin nhanh chóng rút thanh kiếm của mình, chuẩn bị cho một cuộc chiến. Farkas đứng thẳng, nhưng không hề lo lắng, đôi mắt của anh ta dường như đã quen với những cuộc đối đầu như vậy.

“Chúng ta không thể để bọn chúng vượt qua,” Quin nói.

Farkas gật đầu, nhưng trước khi anh có thể phản ứng, những tên cướp đã lao vào tấn công. Quin phản xạ nhanh chóng, tránh được cú vung kiếm của kẻ đầu tiên, rồi đâm thẳng vào ngực hắn. Máu phun ra, nhưng Quin không kịp dừng lại để nhìn, vì một tên khác đã lao tới. Anh nhanh chóng chém một nhát mạnh, đánh gục kẻ đó, rồi quay lại bảo vệ Farkas.

Nhưng trong lúc Quin và Farkas đang hạ gục những tên cướp còn lại, một bất ngờ xảy ra. Quin cảm thấy một sự thay đổi trong không khí, như thể có một cái gì đó đang đến gần. Farkas nhìn anh, gật đầu, rồi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ thay đổi.

“Bọn chúng sẽ không dừng lại,” Farkas nói, giọng anh ta lạ lẫm. "Hãy đứng yên."

Quin vừa kịp hiểu ra thì cơ thể Farkas bắt đầu thay đổi một cách kỳ lạ. Lông mọc dày đặc, cơ thể anh mở rộng ra như thể đang biến hình thành một con thú hoang dã. Quin không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy người bạn chiến đấu của mình biến thành một con sói khổng lồ, với đôi mắt vàng rực như ánh lửa, răng nanh dài sắc nhọn và cơ thể mạnh mẽ, cường tráng.

Con sói gầm lên một tiếng dữ dội, khiến không gian trong khu mộ như vỡ vụn. Trong một loáng, Farkas đã lao vào nhóm Silver Hand còn lại, xé tan họ chỉ trong vài giây. Những tên cướp không kịp phản ứng, và tất cả đều bị tàn sát trong sự tàn bạo của con sói.

Khi cuộc chiến kết thúc, chỉ còn lại những xác chết nằm la liệt trên mặt đất. Farkas, với bộ lông dày đặc phủ đầy máu, từ từ quay lại. Cơ thể anh bắt đầu thu nhỏ lại, lông rụng đi và dáng vẻ con sói biến mất. Chỉ trong vài giây, anh lại trở thành Farkas bình thường, mặc dù còn thở hổn hển vì vừa trải qua một sự biến hình mạnh mẽ.

Quin đứng sững sờ, không thể nói được lời nào. Anh vừa chứng kiến một điều mà mình chưa bao giờ tưởng tượng: Farkas, người bạn đồng hành, người chiến binh mạnh mẽ, hóa ra lại là một người sói. Một người sói không phải vì bị nguyền rủa, mà vì một lý do khác.

Farkas nhìn Quin, vẻ mặt anh ta thoáng buồn nhưng cũng đầy kiên quyết. “Bí mật của hội Companions đã lộ. Chúng ta là người sói, nhưng không phải vì bị nguyền rủa mà vì sức mạnh để bảo vệ người vô tội.”

Quin vẫn chưa hoàn hồn. Những gì anh chứng kiến quá lớn, quá khó tin. Nhưng anh hiểu rằng Farkas không phải là kẻ xấu, và cũng không phải là một con quái vật đáng sợ. Anh không biết hội Companions đã mang trong mình bí mật này từ khi nào, nhưng Farkas chắc chắn đã có lý do để giữ nó kín.

"Người sói... để bảo vệ người vô tội?" Quin lặp lại, ngạc nhiên. "Nhưng sao anh không nói với tôi trước đây?"

Farkas thở dài, ánh mắt anh trầm tư. "Không phải vì tôi không tin cậu. Nhưng đó là một gánh nặng mà chúng tôi phải mang. Sức mạnh này là một phần trong cuộc sống của chúng tôi, nhưng cũng là một lời nguyền trong chính nó. Mỗi lần biến hóa như vậy, chúng tôi phải kiểm soát bản thân thật chặt, hoặc chúng tôi sẽ trở thành những con thú mà không còn gì là con người nữa."

Quin im lặng, đầu óc quay cuồng vì những thông tin mới. Anh hiểu rằng Farkas không phải là một người sói bình thường, mà là một chiến binh mang sức mạnh này để chiến đấu với những kẻ xấu, để bảo vệ những người yếu đuối, và để thực hiện nhiệm vụ mà ít ai biết đến.

“Thì ra là vậy,” Quin nói, giọng anh đầy sự cảm thông. "Anh làm mọi thứ để bảo vệ những người khác, đúng không?"

Farkas gật đầu. "Đúng. Nhưng dù có mạnh mẽ thế nào, chúng tôi không thể làm tất cả. Vì vậy, tôi cần cậu, Quin. Chúng ta phải tìm cách giải quyết những nguy hiểm lớn hơn, những kẻ thù mà không thể chỉ dùng sức mạnh của người sói."

Quin nhìn vào mắt Farkas, và trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy sự gắn kết sâu sắc hơn bao giờ hết. Những bí mật đã được hé lộ, và dù có nhiều thử thách phía trước, họ vẫn phải chiến đấu bên nhau.

"Vậy thì, chúng ta tiếp tục. Cùng nhau, Farkas," Quin nói, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Farkas cười khẽ, rồi gật đầu. "Cảm ơn cậu. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả."

Cùng nhau, họ bước vào bóng tối sâu thẳm của Dustman’s Cairn, nơi mà những bí mật chưa được hé lộ đang chờ đợi họ.

Khi Quin và Farkas cuối cùng thu hồi vật báu từ Dustman’s Cairn, cả hai trở lại Jorrvaskr, nơi mà mọi thứ vẫn bình lặng như thường lệ. Tuy nhiên, trong lòng Quin, một sự thay đổi lớn đang diễn ra. Anh không chỉ là một chiến binh của Companions, mà giờ đây, anh đã biết được những bí mật của Farkas và hội Companions, cũng như sức mạnh khủng khiếp mà họ mang trong mình. Nhưng một điều quan trọng hơn vẫn chờ đợi anh.

Khi họ bước vào Jorrvaskr, không khí trong phòng ăn và hội trường trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Đám Companions đang ngồi quanh những bàn gỗ lớn, trao đổi những câu chuyện chiến đấu và chiến thắng, nhưng tất cả họ đều im lặng khi nhìn thấy Quin bước vào. Trong số đó, một người đàn ông cao lớn, tóc bạc phơ, mắt sáng như thép – Kodlak Whitemane, thủ lĩnh của Companions, đứng lên và tiến đến gần Quin.

“Quin,” Kodlak lên tiếng, giọng ông trầm và đầy uy quyền. “Hãy theo ta. Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

Quin gật đầu, và theo sau Kodlak ra khỏi căn phòng chính, nơi các chiến binh đang tụ họp. Cả hai men theo con đường uốn lượn dưới lòng Jorrvaskr, và cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa lớn, dẫn vào một căn phòng bí mật mà không ai ngoài những thành viên chính thức của Companions mới được phép vào. Đây là nơi gọi là Underforge, nơi mà các nghi lễ biến đổi thành người sói diễn ra.

Kodlak đứng im, nhìn Quin một cách đầy nghiêm túc. “Nơi này không chỉ dành cho những người mang sức mạnh của sói. Đó là nơi chúng ta thể hiện lòng trung thành và sức mạnh thực sự của mình. Nhưng hôm nay, ngươi sẽ chứng kiến một điều khác.”

Quin có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Mọi thứ đã thay đổi kể từ khi anh biết được bí mật của Farkas và những thành viên khác trong hội. Anh không thể tưởng tượng được điều gì đang chờ đợi anh phía trước.

Khi họ bước vào Underforge, một bệ đá lớn ở giữa căn phòng thu hút sự chú ý của Quin ngay lập tức. Trên đó, một chất lỏng lấp lánh, xanh biếc như nước biển phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đuốc xung quanh. Nó tỏa ra một sức mạnh kỳ lạ, như thể nó là nguồn gốc của mọi phép thuật và sức mạnh.

“Đây là Blood of the Beast, một phần của nghi lễ biến đổi mà chúng ta đã trải qua,” Kodlak giải thích. “Nó là món quà mà các Companions mang đến cho ngươi. Chỉ khi ngươi chứng minh được lòng dũng cảm và sự kiên cường, ngươi mới có thể tiếp nhận sức mạnh này.”

Quin đứng im, lòng anh chợt dâng lên cảm giác bất an. Anh đã là một phần của Companions, nhưng việc trở thành người sói, dù cho nó có thể giúp anh trở nên mạnh mẽ hơn, lại là một gánh nặng mà anh không chắc chắn liệu mình có thể mang nổi. Tuy nhiên, anh biết rằng cuộc chiến chống lại Alduin, con rồng cổ đại đang đe dọa Tamriel, cần phải có những sức mạnh phi thường.

Kodlak tiếp tục, ánh mắt của ông đầy kiên quyết. “Quin, ngươi đã chứng minh lòng dũng cảm của mình. Bây giờ, chính ngươi phải chọn lựa. Món quà này có thể là sức mạnh mà ngươi cần để đối mặt với Alduin. Nhưng nó cũng có thể mang đến những hậu quả không thể lường trước.”

Quin nhìn vào chất lỏng lấp lánh trong bệ đá, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Anh không thể chần chừ nữa. Anh biết rằng mình phải chọn, và không có cách nào quay lại.

Anh hít một hơi thật sâu, rồi uống chất lỏng. Cảm giác nóng bừng lập tức tràn vào cơ thể, như thể dòng máu của anh đang bốc cháy từ bên trong. Mỗi cơ bắp trong cơ thể anh căng lên, những tia nhiệt bỏng rát lướt qua da thịt anh, khiến anh cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt trong một ngọn lửa thiêng liêng. Nhưng điều kỳ lạ là, thay vì cảm giác biến hình thành một con sói, như những gì anh tưởng tượng, một sức mạnh khác dâng trào.

Cơ thể Quin bắt đầu thay đổi theo một cách hoàn toàn khác. Những chiếc vảy rồng, bóng loáng và sắc bén như thép, xuất hiện trên da anh, phủ kín từ cổ xuống đến bàn tay. Một cảm giác kỳ lạ, huyền bí như thể một phần sức mạnh cổ đại đang thức tỉnh trong anh. Đôi cánh khổng lồ, đen kịt và vương giả, vươn ra từ lưng anh, xé toạc lớp áo giáp nặng nề và vươn lên cao. Anh cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp dâng lên trong cơ thể, như thể anh đang trở thành một con rồng thực sự.

Một tiếng gầm mạnh mẽ vang lên, làm rung chuyển cả Underforge. Quả cầu lửa sáng rực của sức mạnh bùng phát ra từ cơ thể Quin, khiến bầu không khí trở nên nặng nề và đen tối, như thể bầu trời đã bị bao phủ bởi sự hiện diện của một con quái vật huyền thoại. Các Companions đứng im, mắt họ mở to đầy sửng sốt và sợ hãi. Kodlak cũng không ngoại lệ. Mọi ánh mắt đều dồn vào Quin, và họ không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Khi tiếng gầm của Quin dần lắng xuống, cơ thể anh trở lại bình thường. Nhưng điều khiến tất cả những người chứng kiến kinh ngạc không phải là sự trở lại của một chiến binh, mà là sự nhận ra rằng Quin không chỉ đơn giản là Dragonborn. Anh không chỉ mang trong mình sức mạnh của những người có khả năng chiến đấu với rồng. Anh mang trong mình dòng máu của chính rồng.

Kodlak đứng sững sờ, không nói được lời nào. Cuối cùng, ông thì thầm: “Ngươi không chỉ là Dragonborn...” Giọng ông như nghẹn lại vì sự kinh ngạc. “Ngươi mang trong mình dòng máu rồng thực sự.”

Một khoảng lặng kéo dài trong Underforge. Quin nhìn lại Kodlak và những thành viên Companions xung quanh, những người đang nhìn anh với sự ngưỡng mộ và kinh ngạc. Anh hiểu rằng cuộc sống của mình đã thay đổi mãi mãi. Không chỉ là một chiến binh, không chỉ là một thành viên của Companions – anh là một con rồng, mang trong mình sức mạnh huyền thoại của những sinh vật vĩ đại đã từng thống trị bầu trời.

Quin đứng giữa Underforge, hơi thở còn vương lại trong không khí, cơ thể anh dần trở lại hình dạng con người. Tuy nhiên, trong ánh mắt anh, một sự thay đổi rõ rệt đã diễn ra. Đôi mắt không còn chỉ là đôi mắt của một chiến binh bình thường nữa. Chúng giờ đây sâu thẳm và huyền bí, chứa đựng sức mạnh của một sinh vật cổ xưa, sức mạnh của những con rồng đã cai trị bầu trời trong hàng nghìn năm. Cảm giác này không chỉ làm anh sững sờ mà còn khiến anh nhận thức rõ ràng về điều mà anh vừa trải qua – anh không chỉ là một Dragonborn thông thường, anh là một phần của dòng máu rồng, một sinh vật huyền thoại.

Mặc dù cơ thể đã trở lại bình thường, nhưng sức mạnh anh cảm nhận được từ bên trong vẫn chưa nguôi ngoai. Lòng ngực anh vẫn đập mạnh mẽ như thể những ngọn lửa cổ xưa đang cháy trong đó, và mỗi hơi thở như gợi nhắc anh về trách nhiệm và sức mạnh mà anh vừa nhận. Anh có thể cảm nhận được sự tôn kính, sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của những Companions đang đứng xung quanh. Họ đã chứng kiến sức mạnh kỳ lạ mà anh đã thể hiện, và giờ đây, họ biết rằng Quin không chỉ là một chiến binh bình thường của hội, mà là một anh hùng thực sự.

Nhưng Quin không để mình chìm trong cảm giác tự hào ấy quá lâu. Anh hiểu rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Sức mạnh này không phải là thứ để anh có thể thảnh thơi tận hưởng. Đúng như Kodlak đã nói, anh mang trong mình một sức mạnh vĩ đại, và nó sẽ chỉ có ý nghĩa nếu anh sử dụng nó để bảo vệ Skyrim khỏi mối đe dọa sắp tới – Alduin.

Một không gian tĩnh lặng trôi qua, cho đến khi Kodlak, thủ lĩnh của Companions, bước lên phía trước. Mái tóc bạc phơ của ông lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ của Underforge, và ánh mắt ông sáng rực với sự kiên quyết. Ông nhìn Quin, rồi quay sang các thành viên của hội, trước khi cất lời, giọng ông đầy uy nghiêm và trầm ấm.

“Các chiến binh của Companions, hãy lắng nghe,” Kodlak tuyên bố. “Chúng ta đã chứng kiến một sự thay đổi, một biến cố lớn trong định mệnh của một trong những người anh em của chúng ta. Quin, không chỉ là Dragonborn, mà còn mang trong mình dòng máu của rồng thực sự. Hãy hoan nghênh Quin, người anh em của chúng ta, người sẽ cùng chúng ta chiến đấu để bảo vệ Skyrim khỏi sự hủy diệt.”

Khi lời nói của Kodlak vang vọng trong không gian, những thành viên trong hội Companions bắt đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay như sấm dội vang khắp Underforge, đầy mạnh mẽ và dồn dập. Mỗi tiếng vỗ tay là một dấu hiệu của sự kính trọng, sự ngưỡng mộ và cả sự thừa nhận sức mạnh mà Quin vừa nhận. Quin có thể cảm nhận được sức mạnh của tình đồng chí trong không khí, và mặc dù nó khiến trái tim anh ấm lòng, anh cũng không thể tránh khỏi cảm giác áp lực đè nặng lên vai mình. Anh không chỉ mang trong mình sức mạnh của một người sói hay một Dragonborn. Anh mang trong mình trọng trách bảo vệ Skyrim, một trách nhiệm mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Các Companions tiếp tục hô vang, chào mừng Quin, người anh hùng mới, như thể anh là một phần không thể thiếu trong hành trình sắp tới. Nhưng trong lòng Quin, anh không thể để sự vinh quang này chiếm lấy tâm trí mình. Con đường phía trước vẫn còn dài, và nguy hiểm đang rình rập từ mọi phía. Alduin, con rồng cổ đại và đáng sợ, vẫn đang đe dọa toàn bộ Skyrim. Điều này, đối với Quin, là một lời nhắc nhở rằng mọi chiến thắng hôm nay chỉ là tạm thời. Để bảo vệ Skyrim, anh cần phải mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn và sẵn sàng hy sinh tất cả.

Bước ra khỏi Underforge, Quin nhận thấy bầu trời ngoài kia tối dần. Nhưng không phải vì màn đêm đã buông xuống, mà là vì bóng dáng của một hiểm họa lớn hơn đang vươn lên trong bóng tối. Dòng máu rồng trong anh thúc giục anh, thôi thúc anh không chỉ tìm kiếm sự trả thù cho cái chết của những người vô tội mà còn phải chuẩn bị cho trận chiến lớn nhất của đời mình.

Trong khi anh bước đi, cảm giác sức mạnh từ đôi cánh rồng vẫn vương vấn trong người, như một lời nhắc nhở về cuộc chiến không khoan nhượng sắp tới. Anh không còn là Quin đơn thuần nữa. Anh là một phần của một định mệnh lớn lao hơn. Anh là Dragonborn, và định mệnh của Skyrim giờ đây gắn liền với anh. Sự thật này khiến anh không thể quay lại cuộc sống trước đây. Anh đã trở thành một chiến binh huyền thoại, và chỉ có một con đường duy nhất phía trước – đối mặt với Alduin và bảo vệ mọi thứ anh yêu quý.

Quin quay lại nhìn những Companions, những người bạn đồng hành, những người anh em đã cùng anh chiến đấu từ những ngày đầu. Họ không chỉ là những chiến binh mạnh mẽ. Họ là gia đình của anh. Và với sự giúp đỡ của họ, Quin biết rằng mình sẽ không bao giờ đơn độc trong trận chiến này.

“Đây mới chỉ là bắt đầu,” Quin thì thầm với chính mình, nhưng câu nói ấy lại vang lên mạnh mẽ trong lòng anh. Định mệnh mới của anh đã bắt đầu, và không gì có thể ngừng lại được nữa.

Khi anh bước vào bóng tối của đêm, cảm giác sẵn sàng, mạnh mẽ và kiên cường tràn ngập trong lòng anh. Cuộc chiến với Alduin đang đến gần. Và với sức mạnh của dòng máu rồng, Quin không chỉ là một Dragonborn – anh là một người anh hùng thực sự của Skyrim.

2

1

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.