ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Thả mồi câu

Thời giang một tháng trôi qua, dưới sự điều trị của Ma Pháp sư thuỷ hệ thương thế trên người Yểm Dạ cũng gần như khỏi hẳn. Trong thời giang một tháng này Yểm Dạ ngoài điều trị thương thế ra, còn thường xuyên lui tới khu vực nơi ở của Yểm Nhi chọc phá cho nàng đỏ mặt tía tai. Rồi lại đi lui đi tới trước cửa phòng nàng kể đủ thứ truyện cười...

Ngày hôm nay Yểm Dạ lại giống như vậy, đang định chạy qua biệt viện của Yểm Nhi trêu ghẹo nàng. Đây là cách mà kiếp trước hắn thường dùng để gây ấn tượng với nữ nhân, đầu tiên là chọc phá trêu tức các nàng rồi sau đó lại mặt dày kể truyện cười cũng không cần biết các nàng có nge hay không, cứ như vậy đứng ở vị trí gần các nàng nhất mà kể, cứ mỗi ngày bỏ ra một ít thời gian lặp đi lặp lại như vậy.

Trong một thời giang dài, dần dần nó cứ hình thành như một thói quen cho các nàng... Dù cho các nàng không có sinh ra tình cảm gì thì ít nhất ấn tượng để lại cũng không nhỏ, bởi vì một khi đã hình thành thói quen, cứ mỗi ngày đến giờ đó trong đầu các nàng sẽ nghĩ.." à sắp tới giờ hắn sắp đến rồi, phiền chết đi được.."... Nhưng mà hôm đó nếu vô tình ngươi không xuất hiện các nàng cũng sẽ cảm thấy một phần nào hụt hẩn nghỉ.... Tại sao hôm nay hắn không đến nhỉ.... Đây là cách mà hắn đoán định nắm bắt tâm lý qua nhiều lần thử nghiệm mà hình thành.

Hôm nay hắn vẫn định tiếp tục đánh sâu vào, nhưng mà vừa ra khỏ cửa, đã bị Phục Quản gia chặn lại...

--- Thiếu gia lão gia cho mời ngài...

--- A... Cha tìm ta sao, có việt gì thế..? Yểm Dạ a lên một tiếng hỏi...

-- Tiểu nhân không biết,... Phục quản gia dứt khoát trả lời...

--- Vậy để ta tới đó, ngươi đi làm việt của mình đi...! Yểm Dạ những ngày qua đã hoàn toàn dung hợp ký ức của chủ nhân trước kia, nên hiện tại cả cái gia Trang này mọi ngỏ ngách hắn thuộc như lòng bàn tay.

Hắn rảo bước nhàn nhã đi về phía đại sảnh lớn... Một lát sau Yểm Dạ bước vào trong sảnh nghị sự rộng lớn, Yểm gia chủ ngồi trên ghế chủ toạ, thấy Yểm Dạ đi vào lên tiếng nói.

--- Dạ nhi, ngồi đi...

--- Vâng... Thưa cha...! Yểm Dạ vâng một tiếng rồi ngồi xuống ghế...

--- Ngươi hiện tại đã sắp mười tám tuổi rồi, đợi hai tháng sau làm lễ trưởng thành cho ngươi xong ngươi hãy đi Gia Mã Học Viện học Ma pháp đi...! Yểm gia chủ vào thẳng chủ đề nói.

--- A... Cha người muốn con vượt đường xá xa xôi, đi đến đó sao. Con ở nhà vẫn có thể luyện ma pháp được mà...! Yểm Dạ a lên một tiếng nói, trong trí nhớ của hắn cái Học Viện đó nằm ở xa xôi trong đế quốc Mã Lai, đường đi quanh co cô tịch.

--- Không được, ngươi ở nhà cũng chỉ có thể luyện đạt đến một trình độ nhất định, chỉ có đến đó ngươi mới có thể đi xa hơn, mạnh mẽ hơn...! Yểm gia chủ lập tức bác bỏ nói.

-- Ngươi cầm lấy quyển Lôi Ảnh Bộ này về nghiên cứu mà tu luyện, ta khó khăn lắm mới đấu giá được nó đấy...

--- Được rồi ngươi trở về đi, ta chỉ nói vậy thôi, thời giang tới ngươi nên biết điều một chút, đừng có mà ra ngoài sinh sự nhảy nhót lung tung, nếu còn xảy ra chuyện đừng có mà trách ta....! Yểm gia chủ dừng một chút lại đanh mặt nói...

--- Vâng thưa cha,...! Yểm Dạ vâng một tiếng rồi mặt mày ủ dột trở về, biệt viện của mình.

Yểm Dạ ngồi trong phòng, hắn thật thật thà thà đem Lôi Ảnh Bộ mà cha hằn đưa cho lấy ra nghiên cứu. Đây là một môn kỷ năng tốc độ Lôi thuộc tính.

Yểm Dạ theo chỉ dẫn, bắt đầu nắm giữ quy trình vận hành của Lôi Ảnh Bộ đem dung nhập lại với Ma Pháp Lôi thuộc tính trong người hắn, từng tia điện nhè nhẹ phóng ra ngoài, chạy khắp thân thể Yểm Dạ, phóng ra ngoài rồi lại nhập vào da thịt hắn, thông qua máu thịt len lõi chen chúc vào các đường gân, xương cốt khắp toàn thân.

Ban đầu thì còn dễ chiệu, một lúc sau dần dần lượng tia điện càng lúc càng tăng lên, Yểm Dạ bắt đầu thấy cảm giác đau nhứt.... Qua một giờ... Một ngày... Hai ngày... Ba ngày... Yểm Dạ toàn thân toàn lỗ máu, máu chảy be bét da thịt bong nứt, khuôn mặt hắn lúc xanh lúc trắng, vẫn ngồi bất động ở đó.

Bỗng nhiên Yểm Dạ mở mắt, tia điện phóng ra loè loẹt, cả người hắn hoá thành một tia chớp bắn thẳng ra bên ngoài, tốc độ như điện phóng cực nhanh, ba ngày liền hắn gian nan đem từng tía điện nhồi nhét vào gân cốt, chiệu đau chiệu nhứt. Cuối cùng đem toàn bộ nhét đầy, đạt được tầng một của Lôi Ảnh Bộ.

Sau vài vòng thử nghiệm Lôi Ảnh Bộ tầng một, Yểm Dạ mới hài lòng, đi tẩy rửa thay y phục mới rồi chạy đến chổ Yểm Nhi, nhưng lúc hắn đi ngang một hành lang gần chổ Yểm Nhi. Hắn đột nhiên dừng lại nge có tiếng khóc la, hắn nhìn qua hành lang thấy mấy tên gia đinh đang cầm roi da quất lên người mấy cô gái đang bị trói tay.

Hắn nhíu mày lê chân rẽ qua hướng đó, đám hạ nhân thấy hắn đi tới vội vàng khom người chào...

-- Chào Thiếu gia, ngài vì sao lại qua đây...

--- Ta muốn hỏi các ngươi đang làm gì, vì sao lại trói các nàng rồi đánh đập...

Tên hạ nhân kỳ quái nhìn Yểm Dạ..-- thiếu gia hôm nay làm sao vậy nhỉ, thường ngày thiếu gia thích những chuyện như thế này lắm mà....! Hắn thầm nghỉ....

Yểm Dạ cũng quên, thân phận hắn hiền tại là ác danh vang xa, cho nên câu hỏi của hắn mói laàm cho đám người thấy kỳ quái...

--- Thiếu gia, nàng ta là tiểu thư Trần gia, là người đã hại thiếu gia xuýt chết. Hiện tại nàng ta đã nhận tội...! Tên hạ nhân chỉ vào Trần Lan Anh trả lời...

--- Ồ... Là nàng ta sao...? Các ngươi cởi trói, để nàng ở lại... Còn những người khác dẫn xuống... Không được đánh đập các nàng nữa...! Yếm Dạ lấy tay nâng mặt Lan Anh nhìn rồi phân phó đám hạ nhân...

--- Vâng thiếu gia...! Đám hạ nhân đáp một tiếng, cởi trói cho Lan Anh rồi dẫn những người khác lui xuống.

--- Đi theo ta...! Yểm Dạ không nhìn nàng chỉ nói một câu rồi xoay người đi trước.

--- Không... Ta không đi, ta thà chết cũng không để ngươi chạm đến thân thể ta...! Lan Anh cả kinh sợ hãi la lên...

--- Yên tâm ta sẽ không làm gì ngươi cả...! Nói rồi hắn lại tiếp tục đi về lại phía biệt viện của mình...

Lan Anh nge hắn nói vậy, dĩ nhiên là không tin, nhưng vẫn do dự chút ít rồi cũng cúi đầu đi theo phía sau hắn.... Hai người vừa đi được một đoạn, ở phía trước liền thấy bóng dáng Yểm Nhi đang đi từ bên ngoài vào, mặt mày hậm hực.

Nàng ngẩn đầu nhìn thấy Yểm Dạ thì lập tức vui mừng định kêu lên, nhưng khi thấy phía sau hắn còn có một nữ nhân đi theo thì lập tức xụ mặt lại. Nàng nhìn nữ nhân này trong lòng bất giác giấy lên một tia ghen ghét, bỗi vì nàng ta nhìn bề ngoài tóc tai bù xù dem dúa, nhưng dáng vóc và khuôn mặt lại cực kỳ xinh đẹp, không thua kém gì Yểm Nhi.

--- Hừ... Sắc lang... Vẫn là sắc lang...! Khi hai bên tới gần nhau, không đợi Yểm Dạ lên tiếng cô nàng đã hếch mặt nói...

--- Hắc hắc... Tỷ... Tỷ ghen sao....! Yểm Dạ ngửi được mùi chua, mở miệng nói thẳng một câu làm cho Yểm Nhi mặt đỏ bừng bừng...

--- Hừ... Ghen... Ghen cái gì..? Ngươi đừng có mà tưởng bở...! Công nàng như mèo bị dẫm phải đuôi, vội vàng hung hăn nói..

--- Haha... Lan Anh lại đây... Chúng ta đi... Mặt kệ nàng ta...! Yểm Dạ vẩy Lan Anh lại, giả vờ khoát tay lên vai nàng ta rồi, nghênh ngang đi qua mặt Yểm Nhi khiến nàng ta tức đến đỏ bừng cả mặt...

--- Ngươi... Ngươi.... Đồ vô lại.... Sắc lang ghê tởm...

Yểm Dạ mang Lan Anh về biệt viện của mình, rồi phân phó hạ nhân đi chuẩn bị cho nàng vài bộ quần áo, để nàng tắm rửa...

Hắn ngồi trong phòng, tựa lưng vào ghế nhằm mắt lại, một lúc sau. Lan Anh tắm rửa xong thay y phục mới, cả người thanh thoát xinh đẹp, bước ra đi tới trước mặt Yểm Dạ nhưng không có lên tiếng..

Mà lẳng lặng đứng đó nhìn hắn, đang nhắm mắt tựa lưng trên ghế, trong lòng giấy lên muôn vàng suy tư.... Tiếp những ngày sau đó Yểm Dạ để cho nàng ở lại trong biệt viện của mình, cho nàng từ do muốn làm gì thì làm hắn không nói một lời...

Trong thời giang này, cô nàng Yểm Nhi cũng không biết cắn lộn phải thuốc gì. Cứ suốt ngày chạy lui chạy tới biệt viện của Yểm Dạ nói cái gì mà phải ngăn cản không cho hắn làm bừa...

Yểm Dạ cũng chẳng thèm để ý, cứ mặc kệ nàng đối với nàng hắn đã thả mồi xuống rồi, hiện tại còn chưa đến lúc để rút dây...

Nhưng dù vậy trong lòng Lan Anh thì lại nóng như lữa đốt, nàng không hiểu rốt cuộc hắn đang muốn làm gì. Những ngày qua hắn không hề động chạm đến nàng, mà còn sai người chăm sóc nàng chu đáo nữa...

Hôm nay vẫn như vậy, Yểm Dạ ngồi trong phòng dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại... Lan Anh từ bên ngoài đi vào sắt mặc phức tạp, nàng nhìn nam nhân đang nhắm mắt ngồi trên ghế, trong lòng muôn vàng mâu thuẫn. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, thời giang qua ở cùng hắn nàng đã nhìn rỏ phần nào bản tính của hắn." đây là Tam thiếu gia của Yểm gia Trang tiếng xấu vang xa sao..?..

Nàng không biết vì cái gì mà hắn lại thay đổi lớn đến vậy, hay bản tính của hắn vốn là vậy. Hắn hiện tại và hắn trước lúc gặp nàng hoàn toàn là hai con người khác biệt, đáng lẽ với tính cách của hắn, phải bạo ngược hành hạ nàng mới phải.

Thế nhưng hiện tại nàng không hư hao chút lông tóc nào, ngược lại còn sống rất tốt. Bao ngày qua hắn cũng chưa một lần nào đề cập đến chuyện nàng đã ám hại hắn, cũng bởi vì nguyên nhân này mà nàng như đứng trên chảo dầu lo lắng.

--- Cha và mọi người không biết như thế nào rồi...! Lan Anh thầm nghỉ trong lòng. Trên mặt nàng lộ vẽ đăm chiêu do dự như đang quyết định chuyện gì đó. Cuối cùng nàng cắng răng quỳ rạp xuống đất, vẽ mặt khổ sở nói...

--- Thiếu gia Lanh Anh sai rồi, Lan Anh xin lỗi thiếu gia, đáng lẽ hôm đó Lan Anh không nên hành động ngu ngốc như vậy... Nếu thiếu gia muốn trách tội xin để một mình Lan Anh gánh chiệu, xin thiếu gia rộng lượng mà thả cha ta và mọi người ra...

--- Cuối cùng nàng đã nghỉ thông rồi sao.... Ta để cho nàng tự do lâu như, chính là muốn cho nàng thời giang suy nghỉ xem lỗi của nàng là ở chổ nào...! Yển Dạ vẫn nhắm mắt, không nhanh không chẫm nói, trong lòng hắn thầm nghỉ..." cuối cùng cũng cắn câu rồi, nếu không phải vì muốn nàng tự nguyện thì bản thiếu gia đã ăn nàng lâu rồi.."...

--- Vâng Lan Anh đã biết lỗi, xin thiếu gia khai ân....! Nàng có chút gấp gáp nói...

--- Được rồi, nếu nàng đã biết vậy thì bây giờ nói cho ta nge xem, nàng dựa vào cái gì kêu ta thả người...! Yểm Dạ hỏi lại...

--- Thiếu gia.... chỉ cần thiếu gia chiệu thả người.... Muốn... Muốn Lan Anh làm gì thì ta cũng sẽ làm cho thiếu gia...! Lan Anh có chút lúng túng, ngượng ngùng nói....

--- Vậy được, vậy ta nói thẳng thời giang qua như nàng cũng thấy rồi đấy, ở chổ ta hẻo lánh ít người, ngay cả một thị nữ tuỳ thân cũng không có....! Yểm Dạ nói tới đây thì dừng lại, hắn nghỉ có lẽ nói ít nhưng nàng hiểu nhiều...

--- Thiếu gia, nếu thiếu gia chiệu thu nhận Lan Anh nguyện làm thị nữ hầu hạ thiếu gia...! Lan Anh hiểu ý hắn nên nói rỏ...

--- Ta sẽ không ép buộc nàng, nên nàng hãy suy nghỉ cho kỷ...! Yểm Dạ lại buông nhẹ nói...

--- Không cần... Lan Anh đã suy nghỉ kỷ rồi...! Lần này nàng kiên định nói...

--- Vậy được, ta sẽ lập tức tha người. Kể từ hôm nay nàng sẽ chính thức làm thị nữ của ta...

125

5

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.