ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Cừu Nhiễm Nổi Giận

Cao Tuyết Đình quay đầu đi, nhỏ giọng thầm thì nói:

- Đã nhận sai với ngươi rồi còn muốn như thế nào nữa. Hèn gì một mực không tìm được song tu bạn lữ, đáng đời cả đời cô đơn đến chết!

- Ngươi nói cái gì? Gân xanh trên trán Cừu Nhiễm nhảy dựng lên.

- Không gì. Cao Tuyết Đình gương mặt lạnh lùng, trực diện cơn mưa rền gió dữ của Cừu Nhiễm, rất có đảm đương nói:

- Nhưng mà chuyện này vì ta mà xảy ra, sư huynh muốn trách phạt thì cứ trách phạt một mình ta đi, không liên quan đến chuyện của bọn họ.

Một lời nói ra, tất cả trưởng lão đều rối rít gật đầu.

Vưu Khôn nói: - Đúng vậy sư huynh, chuyện này đều là Cao sư muội trêu chọc gây ra, chúng ta đều là người bị hại, muốn phạt thì phạt một mình muội ấy, hơn nữa phải phạt thật nặng, không phạt không đủ dễ làm cho bình dân phẫn nộ lắm a.

Dương Khai trừng mắt nhìn hắn, dường như lần đầu tiên biết Vưu Khôn vậy.

Cừu Nhiễm cười lạnh không ngừng: - Còn có ai ép các ngươi uống rượu hay sao?

Địch Nhung gảy mặt nói: - Sư huynh mắt sáng như đuốc, đúng là như vậy a!

- Thúi lắm! Cừu Nhiễm giận dữ, - Chuyện hôm qua các ngươi không ai có thể chạy thoát!

Một đám người nghe vậy, mặt như cha mẹ chết, ủ rũ cúi đầu.

- Muốn phạt thì phạt, dài dòng cái gì. Cao Tuyết Đình nạt quát một tiếng, biểu tình vô cùng không kiên nhẫn.

- Ngươi ngươi ngươi... Quả thực không chút tôn ti nào. Cừu Nhiễm vừa vỗ bàn, nổi giận lên một trận, sau đó mới nói: - Chuyện hôm qua ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, nếu là các đệ tử biết trên làm dưới theo, Thần Điện ta đây còn có tiền đồ gì có thể nói. Liên quan đến chuyện này, bổn tọa phạt các ngươi: khấu trừ trưởng lão cống hiến ba ngàn điểm!

- A?

- Đừng có làm vậy a Cừu sư huynh... Ba ngàn điểm trưởng lão cống hiến a, huynh giết ta đi.

- Sư huynh nhẹ tay nương tình a.

Một đám trưởng lão lập tức hô hào suýt xoa, dường như bị Cừu Nhiễm cắt mấy tạ thịt vậy, Trần Thiến lại làm bộ đáng thương địa nhìn Cừu Nhiễm nói:

- Sư huynh... Không nên làm như vậy chứ...

Không ngờ lại là dùng sự ôn nhu phát động thế công, còn thiếu chút nũng nịu nữa mà thôi.

- Bớt làm mất mặt xấu hổ ở trước mặt bổn tọa đi. Bọn ngươi còn dám dài dòng một câu nữa, trừ thêm 2000 điểm.

Cừu Nhiễm lại với một bộ mặt đáng ghét thiết diện vô tư, nói ra như chặt sắt. Một câu nói, dường như bấm vào tử huyệt mọi người, tiếng kêu gào đột nhiên ngừng bặt.

- Hừ.

Cừu Nhiễm mắt lạnh lẽo quay lại nhìn về hướng Cao Tuyết Đình:

- Còn về ngươi, chính là đầu sỏ, khấu trừ ba ngàn điểm trưởng lão cống hiến, ngoài ra còn trừ nhiều hơn ngươi một ngàn điểm. Tổng cộng bốn ngàn điểm trưởng lão cống hiến, ngoài ra còn giam ba tháng, nếu lần sau tái phạm, nhất định nghiêm trị không tha!

Cao Tuyết Đình bĩu môi, hiển nhiên trong lòng không phục, nhưng cũng không nói nhiều gì.

Dương Khai ở một bên lòng đầy hoài cảm, dĩ vãng hắn thân là đệ tử ký danh của Thanh Dương Thần Điện, giao thiệp không nhiều lắm cùng những trưởng lão này. Cho dù thỉnh thoảng có qua lại, do thân phận địa vị cách biệt, cũng không nhìn thấy được tính tình thật của bọn họ.

Hôm nay hắn ngồi lên vị trí trưởng lão, sau khi ngồi ngang hàng cùng với bọn họ, lúc này mới coi là có một sự nhận thức toàn bộ phương diện đối với đám người tình cảm sâu đậm cao thượng này. Trong lúc nhất thời, Dương Khai cảm giác nhận tri của mình nảy sinh cái mới.

Một ánh mắt lanh lợi quét tới, Dương Khai nuốt nước bọt một cái, cười khan bước lên đón.

Cừu Nhiễm trầm ngâm một chút, nói: - Dương sư đệ, nể tình ngươi lần này là vi phạm lần đầu, bổn tọa tạm thời không tính toán cùng ngươi. Mọi sự trừng phạt có thể miễn.

Dương Khai nghe vậy, thần sắc vui mừng, vội nói: - Đa tạ Cừu sư huynh, sư huynh thật là người tốt độc nhất vô nhị.

Vừa dứt lời. 7, 8 đôi mắt cừu thị trừng mắt nhìn lại hắn...

- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, nếu có lần sau...

– Tuyệt không lần sau! Dương Khai ra dáng thành khẩn bảo đảm.

- Như thế tốt lắm. Cừu Nhiễm thở dài thật sâu, ân cần dặn dò:

- Dương sư đệ ngươi tuổi quá trẻ mà có như thành tựu này, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng, cho nên đừng vội hợp ô cùng đám người đồng lưu kia a. Nhất định phải giữ vững bản tâm mới được.

Một câu nói này khiến Dương Khai nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, lúng túng cực kỳ. Cũng may Cừu Nhiễm không nói thêm cái gì nữa, lại thoáng khiển trách mọi người mấy câu, liền phất tay quát lui bọn họ.

Một đám trưởng lão cũng như được đại xá, vội vàng cáo từ. Ra khỏi Linh Ngọc Phong, đám trưởng lão này đều ủ rũ cúi đầu, dẫn đầu là Cao Tuyết Đình lầm bầm trong miệng không ngừng, mơ hồ là đang nguyền rủa mắng mỏ cái gì, một thân hàn ý, làm người lạ chớ gần, quả thực nghe rợn cả người.

- Ai, hôm qua mới nói qua ba đại cấm kỵ của Thần Điện, không ngờ chỉ ngắn ngủi hai ngày, Dương sư đệ ngươi liền có may mắn gặp được hai dạng khác biệt trong số đó.

Vưu Khôn than thở một tiếng, vỗ vỗ bả vai Dương Khai, ân cần hỏi: - Sư đệ ngươi không bị dọa sợ chứ?

- Còn tạm được. Dương Khai gật gật đầu, hiếu kỳ hỏi: - Vì cái gì mọi người đều sợ Cừu sư huynh như thế?

Trần Thiến tiếp cận đến nhỏ giọng nói: - Cừu sư huynh chẳng những là Thần Điện phó điện chủ, còn là Hình đường trưởng lão, trên quản điện chủ trưởng lão, dưới quản các tầng đệ tử, Thần Điện hình pháp đều nắm trong tay, ai dám không sợ? Ngay cả điện chủ đều phải nễ mặt mấy phần đó.

- Thì ra là thế. Dương Khai như đã hiểu ra, lại hỏi: -Trưởng lão cống hiến là chuyện sao vậy?

Mới vừa rồi Cừu Nhiễm nói sẽ trừ của bọn họ ba ngàn điểm trưởng lão cống hiến, tất cả trưởng lão đều mặt như chết cha mẹ vậy, cho thấy điểm trưởng lão cống hiến này rõ ràng là đồ tốt a.

Vưu Khôn giải thích: - Dương sư đệ ngươi mới được làm Thần Điện trưởng lão không tới mấy ngày, cho nên không tiếp xúc đến thứ này.

Trưởng lão cống hiến ấy à, mỗi một đại tông môn đều có, giống như Thần Điện, các đệ tử có đệ tử cống hiến, các trưởng lão có trưởng lão cống hiến, dùng những điểm cống hiến này có thể đổi rất nhiều thứ tốt từ Thần Điện. Trực quan mà nói, một điểm trưởng lão cống hiến, sẽ tương đương với một ngàn khối nguyên tinh thượng phẩm!

- Đắt như thế? Dương Khai giật nảy mình, trong lòng lặng lẽ tính toán một chút, ba ngàn điểm trưởng lão cống hiến, chẳng phải là sẽ tương đượng với 3 triệu nguyên tinh thượng phẩm?

Bữa tiệc này uống sạch 3 triệu nguyên tinh thượng phẩm, chả trách những Thần Điện các trưởng lão này lại đau lòng vô cùng. 3 triệu nguyên tinh thượng phẩm đối với bọn họ mà nói cũng không phải số lượng nhỏ gì.

-Tuy nói điểm trưởng lão cống hiến có thể dùng nguyên tinh để đổi, nhưng hàng năm định mức đổi lấy đều có hạn, mỗi người hàng năm tối đa chỉ có thể đổi lấy 2000 điểm mà thôi. Muốn có điểm trưởng lão cống hiến, cũng chỉ có thể đi làm một chút chuyện tốt đối với Thần Điện, ví dụ như hoàn thành các loại các dạng trưởng lão nhiệm vụ.

- Nói như vậy, hàng năm chúng ta chỉ để dành được lại được 5,6 ngàn trưởng lão cống hiến điểm mà thôi.

- Không sai, trưởng lão cống hiến điểm đối với chúng ta có tác dụng rất lớn. Ví dụ một cái như, cái Thần Du Kính muốn đi vào, phải tiêu hao điểm trưởng lão cống hiến, tốn 2000 điểm trưởng lão cống hiến mới có thể vào một lần.

- Vào Thần Du Kính cần trưởng lão cống hiến điểm? Dương Khai thất kinh, chuyện này hắn còn thật sự không biết.

Vưu Khôn vỗ vỗ bả vai Dương Khai, ngữ trọng tâm trường nói: - Dương sư đệ, sau này mọi người cùng nhau nỗ lực vậy. Dương Khai thuận miệng lên tiếng vâng dạ, đã thấy Vưu Khôn tiếp cận lên, thần thần bí bí nói:

- Thấu lộ với ngươi một chút phong thanh, chưa tới ba tháng nữa là sinh nhật của điện chủ. Vào thời gian đó, có thể đi ra ngoài thì đi ra ngoài, muốn bế tử quan thì tuyệt đối không cần dễ dàng hiện thân.

Trần Thiến ở một bên mạnh gật đầu, một bộ dạng tràn đầy sự thông hiểu: - Đúng vậy Dương sư đệ, ba đại cấm kỵ của Thần Điện ngươi đã kiến thức qua hai dạng khác biệt rồi, tuyệt đối sẽ không còn muốn gặp được dạng thứ ba đâu.

Dương Khai sắc mặt trắng bệch hỏi: - So sánh với Cao sư tỷ uống rượu còn kinh khủng hơn?

Trần Thiến cẩn thận đánh giá một chút, nói: - Vậy cũng không đến nỗi, chỉ là... Dù sao không phải là cái chuyện tốt gì.

Vưu Khôn không khỏi rùng mình một cái: - Không nói không nói, ta phải trở về điều dưỡng cho tốt một chút, đau lòng quá đi mà, đau thật là đau...

- Ta cũng đi, sư đệ có rảnh rỗi đi đến chỗ Tiểu Tuyền Phong của ta ngồi một chút. Trần Thiến chuyển hướng, bay về phía bên kia.

Chỉ chốc lát sau, tất cả các trưởng lão đều tán ra hết, ai trở về núi của người đó, Cao Tuyết Đình đi trước một bước sớm đã không thấy bóng dáng đâu, đoán chừng là trở về Tử Trúc Phong rồi.

Cừu Nhiễm giam nàng ba tháng, khẳng định sẽ khiến cho nàng tức giận một trận. Dương Khai lần nữa quay trở về Linh Kiếm Phong của mình, nhìn trong Linh Kiếm Đường bình rượu hỗn loạn, một trận than thở. Đưa tay nhiếp các bình rượu lên, thuận tay vứt dưới chân núi. Đợi đến khi vứt mười mấy bình rượu, bỗng nhiên một cái bóng đen từ trong vò rượu bay vọt ra, lao thẳng tới hắn.

Dương Khai thấy biến không sợ hãi, đưa ra một lóng tay nhẹ nhàng điểm về phía bóng đen kia, lập tức liền nghe được một tiếng nấc nghẹn, bóng đen lập tức bắn trở về, rơi xuống trên mặt đất. Cúi đầu nhìn lại, Dương Khai lập tức có chút ngạc nhiên. Chỉ thấy trên mặt đất thêm một con thú nhỏ toàn thân đen như mực, ước chừng chỉ dài một bàn tay, chợt vừa thấy cũng giống như một con chó nhỏ vậy, phủ phục trên mặt đất, nhe răng trợn mắt về phía Dương Khai một trận, trong cổ họng phát ra tiếng kêu như thị uy vậy.

- Ở đâu ra con vật nhỏ này?

Dương Khai ngạc nhiên không thôi. Điều chủ yếu nhất chính là, trước đó hắn lại không phát hiện được dấu vết của con thú nhỏ này, tuy nói hắn không cố ý đi điều tra cái gì, nhưng một vật còn sống núp ở trong vò rượu như thế, không có đạo lý không phát hiện được. Nhưng trên thực tế, cho đến khi con thú nhỏ này đột nhiên làm khó dễ, Dương Khai mới có chút phát giác.

Thần niệm quét qua, phát hiện con thú nhỏ này dường như cũng không có chỗ nào đặc biệt, sở dĩ xuất hiện trong bình rượu tại Linh Kiếm Đường, đoán chừng cũng là bị mùi rượu hấp dẫn mà đến đây. Trong Linh Kiếm Phong có nhiều chim bay cá nhảy, con thú nhỏ này ắt là sinh sống tự nhiên trong Linh Kiếm Phong này.

Ngắm nhìn một lát, Dương Khai phì cười, đưa tay chụp tới con thú nhỏ đó, nhưng không ngờ là con thú nhỏ nhìn như bình thường ấy phát hiện nguy hiểm kéo tới, lại có ý đồ tránh né, kết quả vẫn bị Dương Khai bắt một cách chính xác, xách ở trên tay.

Trong nháy mắt bị bắt, con thú nhỏ lại lập tức thu liễm địch ý, cụp đầu lưỡi xuống, hắc xích hắc xích một trận về phía Dương Khai, giống như thật sự là một con chó nhỏ.

- Ngươi đúng là cũng hiểu biết xem xét thời thế. Dương Khai toét miệng cười, trên tay hơi dùng lực một chút, liền ném con thú nhỏ bay ra

ngoài. Xử lý xong này vị khách không hiểu lai lịch này, Dương Khai lúc này mới lấy ra Trưởng Lão Ngọc Điệp, mở ra cấm chế của Linh Kiếm Phong, dựa theo cách Cừu Nhiễm dạy, chuẩn bị luyện hóa địa mạch cùng Ngọc Điệp của Linh Kiếm Phong.

Chỉ có như vậy hắn mới có thể chân chính trở thành chủ nhân của Linh Kiếm Phong. Luyện hóa cũng không khó, bất quá là tiêu hao cực lớn đối thần niệm mà thôi, tìm đúng vị trí địa mạch, nắm chắc dao động của địa mạch, đối Dương Khai mà nói thì quá dễ dàng.

Như vậy luyện hóa vài ba ngày, trên Ngọc Điệp có một đạo lưu quang mịt mờ lóe lên, cùng lúc đó, trong lòng Dương Khai dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu, dường như Ngọc Điệp trên tay hòa hợp thành một thể cùng cả tòa Linh Kiếm Phong, không còn phân ra hai mà một nữa.

Ý niệm trong đầu vừa động, cả Linh Kiếm Phong đều như nằm trong lòng bàn tay của mình. Luyện hóa hoàn thành! Vừa mới thu hồi Ngọc Điệp, Dương Khai bỗng nhiên nhận ra có một cỗ lực lượng quen thuộc dao động xuất hiện ở ngoài cấm chế, mặt lộ vẻ kinh ngạc, mở cấm chế ra một cửa, cho người bên ngoài tiến vào. Chốc lát, một đạo lưu quang bay đáp xuống trước Linh Kiếm Đường tiền, lộ ra thân ảnh của Cao Tuyết Đình.

41

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.