ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Bái Sư

Đã qua hai ngày Dương Hạo cuối cùng cũng mở mắt ra, một cơn nhức đầu ập tới, cậu loạng choạng ngồi dậy, cảm giác toàn thân nhức nhối, cúi xuống nhìn thì thấy cơ thể đầy những chỗ phải băng bó, có thể nói cậu lúc này như một cái xác ướp ai cập, tiếp đến quan sát cảnh vật xung quanh, cậu lúc này đang nằm trên một cái giường rộng nằm giữa một căn phòng lớn, tường của phòng hình như được làm bằng vật liệu cách âm, còn có kính chịu lực nữa, cách bày trí đồ vật khá giản dị.

“Hửm đây là đâu, mình còn sống” Dương Hạo lắc đầu cố nhớ lại sự việc bữa trước, sau vài giây cậu cắn răng, khuôn mặt sát khí.

“Khốn kiếp!!! thằng khốn Mãng Xà éo biết nương tay à, gãy hết xương của ông” Dương Hạo nằm xuống lại chửi rủa lên trần nhà, đây là lần đầu tiên sau khi tái sinh cậu bị hành te tua như thế này, nhưng cũng nhờ vậy những tự tin hay nói đúng hơn một chút kiêu ngạo bên trong cậu đã được giảm bớt, hãy bình tĩnh và xử lí bằng cái đầu lạnh là tốt nhất.

“Hừ ai kêu ngươi yếu quá”

“lại bị một thằng oắt con đánh ra thế này hắc hắc”

Đang lúc suy nghĩ bên trong đầu Dương Hạo xuất hiện hai giọng nói lạ, một có vẻ chính trực cương quyết, còn hai có vẻ tà đạo hung ác ơn.

“Ai!!” Cậu ngồi dậy quan sát xung quanh, đôi mắt cảnh giác.

“Nhóc chưa có tư cách để biết bọn ta”

“Đưa đây mỹ nữ rồi ta nói”

“Lão Hắc, ngươi không ngờ lại rẻ như vậy”

“Lão tử thích đó, tiểu Bạch Kiểm ngươi quản được sao”

“Ngươi muốn chết”

“Đến đây ai sợ ai….”

“……….” Hai giọng nói bắt đầu cải nhau bên trong đầu của Dương Hạo, cậu nhức hết cả đầu, muốn dừng hai cái tên này lại nhưng cơ thể đột nhiên mất hết sức lực, lúc đó máu bên trong cơ thể cậu như sôi lên muốn thoát ra ngoài, huyết mạch của cậu có cảm ứng.

“Này lão Hắc!! thằng nhóc này có huyết mạch giống ngươi kìa” Giọng chính cảm nhận được điều gì đó xảy ra với Dương Hạo, hắn dừng cuộc tranh luận.

“Hửm!! đúng thật, lâu lắm rồi mới thấy được Hắc Long huyết mạch” Giọng tà có phần ngạc nhiên.

“Chết tiệt đây là gì??” Dương Hạo run rẫy chống tay ngồi dậy, cậu phát hiện trong túi có hai vật cứng cứng, sau khi lấy ra mới biết rằng chính là hai miếng ngọc hôm trước mình nhặt được, trên hết mỗi lần miếng màu đen mấp mấy một ánh sáng quỷ dị thì nhịp tim cậu cũng đập theo, rốt cục cậu cũng biết mấy tiếng nói từ đâu ra.

“Là huyết mạch cảm ứng” Giọng chính lên tiếng phát ra từ miếng ngọc trắng.

“Máu của ngươi cảm ứng với ta” Giọng tà trong miếng ngọc đen lúc này không còn đùa giỡn nữa.

“Vậy là sao??” Dương Hạo nghi hoặc.

“Ngươi là người Dương gia” Giọng tà hỏi.

“Đúng thì sao”

“Vậy ngươi có bao giờ nghe kể về Dương Tu Tà chưa” Giọng tà im lặng một chút rồi hỏi.

“À chưa….mà hắn là ai” Dương Hạo vặn óc suy nghĩ, quả thật cái tên đó cậu không biết hay cũng chưa từng có ấn tượng nào.

“Khụ!! Hahaha….lão Hắc xem ra ngươi đã bị hậu thế lãng quên rồi” Giọng chính bắt đầu cười mỉa, ngược lại giọng tà lúc này hổ báo hét lên với lỗ tai của Dương Hạo.

“Thằng nhóc khốn kiếp!! ngươi có phải mang họ Dương không hả, làm sao ngay cả ông tổ của mình cũng éo biết hay vậy”

“Woaaaa!!! Điếc tai rồi….có gì từ từ nói mà nói ông tổ là sao” Dương Hạo vừa che lỗ tai vừa khó hiểu.

“Hà!!! Chuyện gia đình ngươi ta không xen vào, cứ tự nhiên đi” Giọng chính thờ ơ nói, tiếp đó giọng tà mất kiên nhẫn.

“Ta tên là Dương Tu Tà là một trong ba người lập ra Dương Gia cũng là ông tổ của ngươi đó thủng chưa, đến điều cơ bản nhất cũng không biết thật là….”

“Dù ông có nói thể nhưng từ nhỏ ta đã không được Dương gia bồi dưỡng, với cả đã bị trục xuất đi hơn một năm rồi” Dương Hạo thở dài, gương mặt cười khổ, trong lòng cậu luôn phải chịu đựng cái dấu ấn này đến hết cuộc đời.

“Cái!! Nhóc bị đuổi….tại sao vậy, bọn chúng không biết Hắc Long huyết mạch mạnh cỡ nào sao” Giọng Dương Tu Tà kinh ngạc.

“Mạnh gì chứ!! Từ nhỏ tới lớn không thể tu khí luyện võ được thì chỉ là đồ bỏ, với cả Dương gia chỉ có Hoàng Kim Long thôi làm gì nhắc tới Hắc Long đâu” Dương Hạo ngồi trên giường đầu cúi gầm xuống.

“Chẳng lẻ hậu thế sao này lại ngu tới vậy à!!! Ôi định mệnh” Giọng Dương Tu Tà có phần chán nản.

“Ý ông là sao”

“Cái Hoàng Kim long đó vứt đi được rồi đó, Hắc Long mới là nhất……lí do ư hazz phải nói về lúc bọn ta thành lập Dương gia, vốn dĩ mỗi người đều mang huyết mạch Long Thần” Dương Tu Tà bắt đầu chìm vào quá khứ.

“Long Thần??”

“Ừ!” Dương Tu Tà tiếp tục: “Ngươi cũng biết lúc đó bọn ta rất gần thế kỷ trống, ma thú có ở khắp nơi, cũng chả có cách gì khác nên chúng ta lựa chọn chiến đấu, mới đầu còn bị chúng hành cho ra bã, từ từ bọn ta mạnh dần tiếp đó đã phát huy được toàn bộ huyết mạch và dành được chiến thắng, mấy thứ chiến tranh bây giờ của các ngươi chả đáng trò trẻ con ở thời bọn ta, lúc trận chiến kết thúc thì huyết mạch một số người gia tộc bị biến đổi, nói đúng hơn là bị nguyền rủa, Hắc Long là tên gọi chung của bọn ta, còn lại những người khác thì tự nhận là Hoàng Kim Long, cái Hoàng Kim Long chỉ được cái mã chứ méo làm được gì, bọn chúng cứ to mồm rằng sức mạnh của chính nghĩa gì gì đó…., còn lúc chúng chìm đắm trong danh tiếng thì từng người trong Hắc Long huyết mạch bọn ta phải chiến đấu để mạnh hơn, bọn ta đã ngộ ra nhiều kỹ năng mới, HẤP THỤ và TÀN PHÁ.

“Ực!!” Như hòa mình vào câu chuyện, Dương Hạo chăm chú.

“Với bộ kỹ năng này bọn ta cứ chiến đấu liên tục mà không sợ mệt mỏi, cứ đánh xong rồi lại hấp thụ….vòng lặp đó cứ diễn ra, từng người trong số đó đã mạnh lên rất nhiều, chính tay ta đã khắc lên bia đá mọi thứ chúng ta biết kết đúc chúng để truyền lại cho hậu thế sau này, không lâu sau đó do e sợ sức mạnh của bọn ta các tộc khác liền hợp lực tấn công, tất nhiên với cuộc tấn công đó lũ Hoàng Kim Long kia làm sao đủ sức chọi lại, cũng là một tay bọn ta chống đỡ, trận chiến nổ ra nhiều ngày đến lúc cuối cùng chỉ còn lại mình ta còn sống”

“Vậy tại sao ông lại ở trong miếng ngọc như bây giờ” Dương Hạo nói.

“Bi kịch mới ở phía sau” Dương Tu Tà thở dài: “Trận chiến đó đã làm toàn bộ các tinh anh của mấy gia tộc kia thiệt hại nặng nề, nhưng lũ Hoàng Kim Long của Dương Gia lại chẳng có bao nhiêu tổn thất, bởi vì tất cả đều nhờ Hắc Long bọn ta, thế là Dương Gia trở thành gia tộc mạnh nhất thời điểm đó, tất cả sự hi sinh của đồng đội có lẻ đã không vô ích hoặc chỉ ta đã nghĩ vậy, vì củng cố danh vọng, lũ Hoàng Kim Long vinh danh những người đã khuất, điều khiến ta không thể ngờ là không có ai trong số Hắc Long bọn ta được nêu tên, mà tên những kẻ được nêu toàn là những tên Hoàng Kim Long yếu nhớt trong lúc phòng thủ bị chết mà thôi, ta đã đến trước anh ta cũng như gia chủ để hỏi cho ra lẻ, ngươi có biết bọn hắn nói gì không?” Dương Tu Tà giọng điệu giận dữ nói: “Để tăng uy tín cho gia tộc, nhưng trong tim chúng ta sẽ mãi nhớ về họ,…….. ta phỉ!! cái gì mà nhớ chứ, thử nghĩ bọn ta hy sinh cho gia tộc bao nhiêu để rồi người khác nhận hết công lao của sự hi sinh đó, trong lúc tức giận ta hủy luôn phân nữa Dương Gia, phế luôn cánh tay của tên gia chủ, thế là trong sự thất vọng ta rời gia tộc đi ngao du rồi gặp tên kia, bọn ta đánh nhau cho tới lúc tắt thở, ai biết được khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị đưa vào trong hai viên đá kỳ lạ này chứ”

“Đánh gì mà ghê vậy hai thánh” Dương Hạo cạn lời, mấy lão này rốt cục thuộc dạng quái vật nào đây.

“Vậy nếu là ông tổ liệu có cách gì thức tỉnh huyết mạch Hắc Long không” Dương Hạo không nghĩ những điều Dương Tu Tà kể là dối trá, làm gì có ai rảnh rỗi bày ra câu chuyện chi tiết như vậy.

“Ta đã kể là ghi chép điều đó vào trong phiến đá của gia tộc rồi mà, cái lũ đó vứt nó ở cái xó nào rồi” Dương Tu Tà buồn bực.

“Đã nói điều đó ta không biết rồi mà”

“Nhóc đang có tính toán gì à” Giọng chính bấy giờ mới lên tiếng.

“Hả!! làm gì có, nếu ổng tự nhận làm ông tổ thì phải biết thức tỉnh huyết mạch của tôi chứ” Hạo lẩn tránh sau đó khích một câu.

“Hừ!! khích ta….được…được lắm, nghe đây muốn thức tỉnh điều đầu tiên phải mở rộng đi đan điền, sau đó tập luyện theo cách ta dạy để thức tỉnh huyết mạch, tiếp theo khi đã khôi phục và thức tỉnh thì có thể tập luyện theo Hắc Long võ kỹ của ta, bảo đảm qua mấy năm nữa một mình người có thể cân luôn cả cái gia tộc hiện giờ” Dương Tu Tà nói bằng giọng tự hào, nhưng đã bị Dương Hạo cắt ngang.

“À đan điền của tôi từng bị phế nhưng đã lành lại và to hơn, coi như hoàn thành bước một rồi nhỉ” Dương Hạo không nói dối, sau khi được hệ thống chữa trị bằng điểm thì cậu cảm giác đan điền của mình rộng ra gấp 3 4 lần rồi.

“Hả!!! mi đùa à, không thể nào…..” Giọng Dương Tu Tà bất ngờ hơn cả dự tính của Dương Hạo.

“Không!! Thằng nhóc nói thật….đan điền của nó có vẻ rộng hơn người bình thường và cũng còn khá non, đúng thật là mới được hồi phục” Giọng chính bình tĩnh phân tích.

“Đừng có đùa!!...để ta coi” Dương Tu Tà nhao nháo lên.

“HỰ!! để ta xem, méo tin được cuộc đời này lắm mấy thằng gian manh” Nói rồi, Dương Tu Tà dò xét Dương Hạo, vài giây im lặng ông ta cuối cùng cũng lên tiếng.

“S-sao……sao có thể, thằng nhóc mi dùng cách gì thế, ta phải mất hơn 8 năm để nới rộng cái đan điền này, quên luôn cả việc gái gú nhân sinh, đến lúc chết ta vẫn………, thế mà ngươi…..ngươi aaaaa ta chết đây” Ông ta bắt đầu khóc thảm thiết.

“Đệt có chuyện gì với lão ta vậy” Dương Hạo nghe tiếng khóc thét của Dương Tu Tà mà đổ mồ hôi.

“Ta hiểu cảm giác của hắn mà, tự nhiên một thằng nhóc xuất hiện đạp đổ niềm tự hào của mình, ai mà không có cảm giác chứ, hắn ta phải mất rất lâu mới có thể nới rỗng được đan điền, chưa kể với tốc độ đó được cho là nhanh rồi đấy, người bình thường cho dù cả đời cũng chưa chắc làm được. thế thằng nhóc như ngươi dùng cách gì vậy có thể chỉ ta không” Giọng chính khúc đầu có hơi giải thích, cho đến tận cuối ông ta mới hỏi.

“Thật ra tôi cũng không biết, chỉ nhớ lúc đói đã lỡ ăn một quả dại màu đỏ gì đó, thành ra đau bụng suốt cả ngày, đến hôm sau tôi mới biết đan điền của mình hồi phục và trở nên to hơn có thể hấp thụ khí nhiều hơn” Dương Hạo thản nhiên trả lời, nhìn cũng biết là cậu nói láo, trong lòng thầm tự khâm phục cái tài diễn xuất của chính mình.

“Quả màu đỏ!! Lạ nha ta rất tự tin mình hiểu biết rất nhiều, nhưng cũng chưa nghe nói có quả nào công dụng như vậy cả” Giọng chính có chút không thể tin được.

“Đi!!! Mau đi tìm cái quả ngươi nói về đây, lão tử muốn xem nó ra thế nào” Dương Tu Tà vẫn cứ cay cú.

“Oi Oi!! bảo tôi đi tìm, tôi chỉ may mắn vô tình ăn phải thôi mà……sao mà biết nó đâu mà tìm” Dương Hạo bên trong đang toát cả mồ hôi nghĩ cách, để làm hai lão già quên đi cái chủ đề ảo lòi này.

“À phải rồi, nếu ông ta là Dương Tu Tà còn ông thì sao, thân phận ông là gì” Dương Hạo nói với giọng chính.

“Tên của ta sao!! Haha Cũng lâu rồi nhỉ……..tên thật ta là Bạch Vô Lệ, Vô trong hư vô lệ trong lệ sầu” Lão già Bạch Vô Lệ nói bằng giọng bi ai, lão cứ một mình tiếp tục cái không khí đó

“Ngươi cứ kệ hắn!! từ lúc hắn bị vợ bỏ thì thành ra thế đấy” Dương Tu Tà hết khóc nói với Dương Hạo.

“Rốt cục hai người xảy ra chuyện gì vậy” Dương Hạo lắc đầu, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ việc nhặt được hai miếng ngọc, lại có hai người từ mấy trăm năm trước còn tồn tại, mấy câu chuyện lịch sử nữa chứ, đang bị thương mà còn bị làm cho đau đầu nữa chứ.

“OK quyết định rồi!! Nhóc ngươi sẽ là truyền nhân của Dương Tu Tà ta”

“Ding!! Ký chủ được Dương Tu Tà nhận làm đồ đệ”

“Hả!! cái gì cơ” Dương Hạo giật mình trước một tin nhắn của hệ thống, khuôn mặt cậu như đang như không tin vào tai mình, Dương Tu Tà thấy biểu hiện của cậu tưởng là từ chối bèn tức giận.

“Khốn kiếp, được ta truyền dạy là may mắn của ngươi đó biết không, có người muốn còn không được kìa”

Chưa hết: “Này nhóc tên Dương Hạo phải không, ngươi cũng bị đuổi khỏi nhà giống ta cũng xem là người có duyên, hôm nay làm truyền nhân của ta, ta dạy ngươi Bạch Long võ kỹ” Bạch Vô Lệ từ trong tưởng tượng trở về.

“Ding!! Kí chủ được Bạch Vô Lệ nhận làm đồ đệ”

“Phụt!!” lần này Dương Hạo lần nữa muốn té khỏi giường.

“Này tiểu bạch kiểm, không phải Bạch Long võ kỹ của ngươi chỉ có ai mang Bạch Long huyết mạch mới luyện được mà phải không, vậy ngươi cút cút ra đê!!” Dương Tu Tà móc thẳng vào Bạch Vô Lệ.

“Hừ!! không có huyết mạch thì cải tạo, trích một tí tinh huyết của ta là được cần gì phải xoắn” Ông già kia không thua liền phản bác lại.

Dương Hạo đứng ngoài cuộc im lặng, cậu éo thể nói gì được nữa, đột nhiên bị nhận làm đồ đệ lại còn bị giành giật mới đau chứ, ý kiến của cậu còn chả được hỏi.

“À!! ừ….mấy người nghe tôi nói được không”

“Chuyện gì??”

“Sao vậy đồ đệ”

“Đồ mã cha ngươi, nó là đồ đệ ta” Dương Tu Tà nghe được tiếng ‘đồ đệ’ của Bạch vô Lệ liền tức giận.

“Hừ chưa biết à….Bạch Long ta mạnh hơn ngươi đi!!!” Trái ngược thái độ của Dương Tu Tà, Bạch Vô Lệ chỉ đơn giả từ tốn.

“Ngươi nói cái giề??”

“Đủ rồi đó, nghe tôi nói đây mệt quá” Dương Hạo trán nổi gân gằng lên một cái, vài giây sau: “Ui!! Đau quá, vết thương lại vỡ rồi” cậu liền xít xoa.

“Hệ Thống có thể chữa lành vết thương không” Dương Hạo trong đầu hỏi hệ thống, dù sao chuyện đó đối với nó cũng đơn giản, chỉ quan trọng là tốn bao nhiêu điểm thôi.

“Ding!! Tình trạng cơ thể: 62%, chữa trị hết tốn 3800, kí chủ chỉ còn 3000 điểm có muốn xác nhận hay không” Giọng nói vô cảm của hệ thống vang lên.

“Chữa hết 3000 điểm đi, à mà có thể kéo dài thời gian được không, chừng ba bốn ngày á” Mục đích Dương Hạo làm như vậy để người khác không nghi ngờ, với vết thương của cậu cho dù con người ở đây có đặc biệt cũng phải mất hơn nữa tháng mới lành được, tự nhiên mới hôm bữa bị đập gần chết mà hôm nay lại khỏi liền ai mà tin cho được.

“Ding!! Quá trình chữa trị sẽ kéo dài trong 3 ngày, bắt đầu” Khi giọng nói của hệ thống tắt thì cơ thể Dương Hạo như nhẹ ra, khuôn mặt đỡ xanh xao hơn, vậy là đã tiến hành chữa trị rồi, nghĩ vậy cậu lên tiếng nói với hai lão già kia.

“Nhận làm đồ đệ thì tôi không ý kiến, tôi cũng không phải kiểu dài dòng lê thê, cơ mà nếu được hai người dạy thì tôi sau này thế nào phải nói rõ chứ”

“Chậc !! tưởng gì??” Dương Tu Tà chậc lưỡi: “Người có Hắc Long huyết mạch thì khỏi nói rồi, chỉ cần ta dạy cách thức tỉnh nữa là được, sau đó là luyện nguyên bộ Hắc Long võ kỹ bao gồm: Hắc Long Trảo, Ảnh Long Bộ, Long Hống,…….và cao nhất là Long Cấp, mà chắc ngươi không học được cái cuối đâu nên khỏi mong haha, ngoài ra nếu hoàn thành hết cái đám này, mi éo bá nữa ta cũng thua”.

“Ừm…..ừm, Hắc Long Trảo, Long Hống,……có triển vọng, độ ngầu thì khỏi chê!!” Dương Hạo tròn mắt trong lòng, cậu sắp được luyện những môn võ thuật bên ngoài hệ thống, thật không thể kìm lòng được, với cả nghe tên thôi cũng ngầu rồi.

“Đấy thấy chưa ta biết ngươi sẽ ham mà kakaka!!” Dương Tu Tà cười lớn.

“Nhóc muốn ngầu chứ gì!! Dễ thôi làm đồ đệ của ta là được mà, tuy vẫn đề huyết mạch khá đau đầu nhưng ta sẽ vắt một giọt tinh huyết ra cho ngươi, này nhá đối với những người sở hữu huyết mạch thì họ chỉ có vọn vẹn có ba giọt thôi đấy không có hơn đâu, lúc đầu có thể huyết mạch hơi yếu nhưng sau này luyện Bạch Long võ kỹ thì sẽ trở nên mạnh hơn, à bộ võ kỹ đó cũng không hào nhoáng như ai kia: Bạch Long Quyền, Bạch Di(Kỹ năng khuếch đại khí trong một thời gian), Bạch Long Trảm,……đẳng cấp cuối cũng giống với của tên kia Long Cấp. Sau khi học xong thì chắc chắn phải mạnh hơn tên kia rồi haha” Bạch Vô Lệ giải thích chậm rãi, cũng không quên đá xoáy Dương Tà Tu một tiếng.

“Đệt!! ngay cả ông cũng ngầu không kém gì!!” Dương Hạo tròn mắt, điều này khá thú vị rồi đây, cậu suy nghĩ một hồi liền ra quyết định.

“OK!! Tôi sẽ học hết, bái cả hai người làm thầy”

“Ngươi nói sao??”

“Người giỡn à??”

Cả hai người trong miếng ngọc khi nghe câu trả lời của Dương Hạo đều tỏ ra khá thú vị.

“Thì cứ coi như đây là cuộc thi của hai ông đi, ai dạy tôi thành công thì chiến thắng, đơn giản mà” Dương Hạo bĩu môi.

“Ừm!! ý này khá hay bây giờ không đánh nhau được thì dùng cách này thay, ta đồng ý!” Đương Tà Tu đương nhiên đồng ý trước, tính cách ông ta theo Dương Hạo thấy thì khá là bộp chộp.

“Hửm cũng có lý!! nếu như lão đen thui kia đồng ý thì ta cũng vậy, nhưng hàiiii!! Sao ta cứ có cảm giác mình bị lừa thế nào ấy” Khác với lão già kia Bạch Vô Lệ lúc nào cũng bình tĩnh, là con người khá quyết đoán trong mọi tình huống, nhưng cuối cùng lại bị Dương Hạo mẹo lừa một phen nhỏ.

“Cốc Cốc!!......Két!!” Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một cô hầu gái bước vào khiến Dương Hạo ngạc nhiên.

“Cậu đã tỉnh lại…..tốt nhất là nên nằm nghĩ đi, vết thương rất nặng đó” Cô nàng đi tới đặt một chén thuốc lên bàn.

“Là cô đã cứu ta” Dương Hạo hỏi.

“Là tiểu thư của ta…..thôi ngươi nghỉ tiếp đi” Nói xong cô gái quay đi, Dương Hạo cũng không quên phân tích nàng.

“Ding!!

Tên: Diệp Y

Tuổi: 17

Sức mạnh: 2140

Võ kỹ: Ám Khí, Diệp Bộ

Trang bị: Độc Châm

Huyết mạch: Thanh Ưng(Tốc độ võ kỹ, cơ thể tăng 40%)

Tình trạng cơ thể: 100%”.

Dương Hạo cau mày, chỉ mới một người hầu mà đã có sức mạnh như vậy, không biết chủ nhân của cổ có thân phận ra sao, tự nhiên cậu cảm nhận được mùi rắc rối quen thuộc.

175

3

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.