ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Lời mời đến thế giới mới

Trường Trung Học Bến Tắm đã xây dựng được vài chục năm, đây là một ngôi trường tốt ở một nơi vùng quê.

Trong một căn phòng trống phía sau sân bóng, một bóng người cao lớn khoảng 1m86, thân hình không quá to, cơ bắp cũng chẳng quá rõ nét nhưng vóc dáng rất gọn gàng lại làm cho ta cảm nhận được sức mạnh trong đó. Bóng hình đó đang tập đi tập lại một bài tập đơn giản chính là đi quyền và cước. Cứ lặp đi lặp lại nhưng tốc độ không hề suy giảm. Mỗi khi ra đòn tiếng hét vang lên cho sức mạnh tăng tiến.

- ya ya ya

Bỗng tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra với bóng người bước vào, một cậu học sinh thân hình khá nhỏ bé cất tiếng nói.

- Xin chào, anh có phải Trần Việt không ạ.

- Đúng vậy, có chuyện gì sao.

Đã một năm trôi qua kể từ ngày hắn tỉnh dậy. Hắn đã tự mình tìm tòi những môn võ học trên mạng hay trong sách vở. Còn đây chính là phòng luyện tập của hắn, hắn mượn của trường với mục đích để mở câu lạc bộ võ thuật với hắn là thành viên duy nhất đến bây giờ.

- Mình đến với mục đích đọc thông báo của ủy ban trường rằng: Câu lạc bộ của bạn không đủ điều kiện là từ 2 thành viên trở lên, cũng không có thành tích gì trong thời gian gần đây. Nên nó sẽ được chuyển giao cho câu lạc bộ khác.

Nói dứt lời tên học sinh quay mặt đi mất.

Trần Việt nhìn xung quanh, câu lạc bộ này cũng không có món đồ gì cả, chỉ có một cái giá treo quần áo với một bao cát cỡ vừa. Hắn nhận ra cũng sắp được một năm mở nơi này, nhiều người cũng đã từng nghé qua bởi câu lạc bộ Võ Thuật luôn là một thứ rất gây tò mò đám con trai nhưng khi đến chúng cũng lập tức rời đi.

Lau mồ hôi trên trán, mặc lại quần áo. Hắn rời đi ngay sau đó.

Trở lại căn phòng của mình, ở trên bàn học không phải là sách giáo khoa, hay tác phẩm văn học mà là những quyển sách mang tiêu đề Dịch Cân Kinh, Luyện Thể, Triệt quyền đạo...

Với mùi mồ hôi ướt đẫm, hắn tắm rửa rồi ngồi vào bàn học. Cầm quyển sách trong tay, Trần Việt thở dài.

- Tất cả đều là sự thật, nhưng tất cả đều là bí mật ư?

- Đã một năm kể từ ngày đó. Có lẽ đúng là để luyện nội công cần có Khẩu Quyết.

Trần Việt đã nghĩ đến điều này rất nhiều, hắn cũng đã tìm kiếm rất nhiều, nhưng kết cục vẫn chỉ là vô vọng.

- Xuống ăn cơm!

Tiếng mẹ của Trần Việt từ dưới nhà vang lên.

Trong mâm cơm là những món ăn quen thuộc, ngồi quanh đó là người nhà của hắn Bố, mẹ, bà nội, em trai và em gái hắn. Cả nhà nói những chuyện rất vui vẻ thì mẹ hắn hỏi.

- Chẳng phải con sắp thi tốt nghiệp rồi sao? Đừng quá chú tâm vào mấy thứ linh tinh nữa mà hãy học đi!

Trần Việt chỉ biết Dạ dạ.

Tối hôm đó, trước khi ngủ hắn chỉ nghĩ đến việc có nên từ bỏ hay không. Có lẽ kiếp này hắn vĩnh viễn cũng chỉ là một người bình thường.

...

Sáng ngày hôm sau, khởi động một ngày mới bằng một bài thể dục. Việc này đã thành thói quen của hắn. Hắn cắp sách đến trường đúng như công việc của một tên học sinh. Một giờ học đối với hắn như cả ngày trời. Trong tiết học lịch sử, hắn đang chán nản thậm chí đến mức ngủ gật thì hắn thấy phía bên ngoài, một bóng người đi ngang qua hành lang.

Một người con gái với mái tóc dài xoã thiết tha khiến hắn giật mình, bỗng một hình ảnh hiện ra trong đầu hắn. Hình ảnh mà hắn đã quên mất, một người con gái xinh đẹp đang bối rối, chính là người con gái trong bệnh viện ngày đó.

Hắn liền bàng hoàng đứng dậy định đuổi theo.

- Em định làm gì? Ngồi xuống.

Cô giáo môn lịch sử liền ngăn cản hắn lại nhưng không được, khi hắn chạm vào người con gái đấy thì ra là một người khác.

Hơi cảm thấy hụt hẫng cộng thêm ngại ngùng, bởi vì ít khi nào hắn kích động như vậy.

- Cậu là ai?

Người còn gái đó hỏi Trần Việt.

- Xin lỗi tớ nhận nhầm người.

Nghe vậy thiếu nữ lấy tay che miệng nhẹ cười duyên. Chắc hẳn nàng nghĩ thời nào rồi mà còn có chuyện nhận lầm như thế, đâu phải trong phim ngôn tình.

- À giỏi lắm! Tán gái mà bỏ lớp học của tôi à! Anh không còn coi tôi là giáo viên của mình nữa đúng không!

Giọng gằn gọc phát ra từ phía sau của cô giáo Lịch sử khiến hắn giật cả mình. Ngay lập tức hắn bị véo tai dắt vào lớp trước mặt thiếu nữ.

Tuy bị phạt đứng ở một góc nhưng hắn chẳng quan tâm là mấy, trí não lúc này hầu như là người con gái bí ẩn hôm đó và người con gái lúc nãy.

Ngày hôm đó hắn chỉ nhìn một bên mặt, biết đâu được chính cùng một người.

Đây có thể là tấm vé đưa hắn đến gần với Võ Thuật chân chính.

Giờ ra chơi, Trần Việt lại gần một người bạn trong lớp. Tên này là Bách Khoa Toàn Thư của trường này về khoản thông tin lý lịch.

- Quyền! Cho tao hỏi cái này được không?

- Sao hả Việt?

Tên Quyền này giáng người gầy gò mà lại cao, trông như một cây sào. Tuy hắn hơi chậm tiêu nhưng lại như Forrest Gump vậy. Chơi với hắn sẽ cảm thấy hắn rất tốt, luôn lạc quan và tốt bụng.

- Cái người con gái lúc nãy ấy.

Quyền nghiêng đầu tỏ ra hơi khó hiểu.

- Hả

- Người con gái lúc nãy ấy! Lúc nãy tao chạy ra ngoài gặp ấy.

- À Phạm Thương.

Trần Việt mặt hớn hở.

- Thế Facebook là gì mày biết không?

- Sao tao biết được hehe. Lấy tên mà tra!

- Được rồi!

Trần Việt định quay về chỗ thì nhận ra hắn còn chia hỏi địa chỉ "lớp học".

Đứng trong bãi xe, hắn nhìn về hướng có ghi 12/C. Đó chính là nơi mà Quyền chỉ hắn.

Đợi chờ đến lúc gần như tất cả mọi người đều đã về hết, cuối cùng người con gái đó cũng đã xuất hiện. Hắn định bước đến thì thấy có vẻ mình quá hớ hênh nên đành nhìn cô ta dắt xe đi mất. Lúc nhìn phía bóng lưng cô ta, hắn lại thấy không phải quá giống với trí nhớ của hắn.

Trần Việt đạp xe trở về, trong lúc đó đầu óc hắn lại bắt đầu nghi ngờ mọi thứ. Bỗng hắn nhìn thấy ở phía bên kia đường là chiếc xe của Thương, hắn liền đi sang nhìn thử.

Đằng sau dãy nhờ những tiếng động mạnh mẽ phát ra khiến cho nhịp tim của hắn đập thình thịch, từng bước từng bước hắn đi lại đó là cả những mong chờ. Đúng sau đó, Thương đang đánh nhau cùng 3 người nữa. Nhưng Trần Việt hắn vẫn thất vọng vì họ đánh nhau chỉ bằng những ngón đòn bình thường.

Không vì thế mà hắn đứng thẫn thờ một chỗ, hắn chạy lại với ý định giúp đỡ thì từ đâu đó lại nhảy ra một người con gái. Dáng người khoảng 1m70 nhưng thân hình không thon thả mà còn cơ bắp hơn Trần Việt cả trăm lần.

- Các người mau dừng lại thôi, nếu không ta sẽ phải can thiệp.

- Hoặc ta báo cảnh sát đấy.

3 người đang đánh với Phạm Thương vẫn không ngừng lại họ còn mỉm cười, kẻ đứng trước mặt Trần Việt còn nói với giọng điệu khinh bỉ.

- Ra ngươi cùng phe với con bé đó, vậy chúng ta thử giao lưu vài đường xem sao.

Cô ta bắt đầu một cách bất ngờ, khoảng cách hai bên tuy là 2m nhưng cô ta tiếp cận rất nhanh, không nhưng ra cú đấm khiến những người có nghề nhìn thấy rất nể phục, đúng như Trần Việt luôn muốn đạt tới.

Thả lỏng nhưng rắn chắc, có điều do cơ bắp cô ta quá nhiều nên kỹ thuật có phần kém hơn Trần Việt.

Cơ thể Trần Việt đã luyện tập rất nhiều lần nhưng hắn ít khi có cơ hội thực chiến. May mắn thay do những bài tập của hắn rất đặc biệt nên chúng giúp hắn né được đòn đầu tiên trong gang tấc. Tuy vậy nắm đấm xẹt qua khiến má của hắn xuất hiện vết bị thương.

Nhận ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng, Trần Việt vội vàng lùi về sau một khoảng cách an toàn.

Tuy đối phương là con gái nhưng hắn lại không có lý do gì để thả lỏng, kinh nghiệm ít khiến hắn không biết làm như nào. Thấy hắn không ra đòn, đối thủ không ngần ngại lao về phía hắn.

Ngay lập tức Trần Việt dùng một quỹ tích đơn giản né sang trái rồi dùng một cú đá vào dưới cẳng tay cô ta. Không dừng lại, hắn nghĩ thế liền chưa đủ. Một cú đá vòng cầu vào sau gáy khiến cho cô ta bị trọng lực kéo xuống mặt đất.

Nhóm phía Phạm Thương thấy vậy giật mình, nhưng vẻ mặt 3 tên kia không hề hoảng hốt.

- Chúng ta nên dừng lại ở đây. Cậu ta chỉ là người bình thường!

- Bình thường ư? Một tên thiếu niên mà có sức mạnh khá như vậy chắc chắn không bình thường.

- Huống hồ hắn xen vào chuyện này thì cố mà quên chữ bình thường đi!

Cả ba đồng thanh nói, nghe tiếng nói như vậy, Trần Việt tim đập nhanh hơn. Định qua giúp Phạm Thương thì thấy cô ta hét về phía hắn.

- Cẩn thận! Ả ta chưa gục đâu!

- Hả!

Trần Việt quay mặt lại thấy ả cơ bắp đã đứng dậy từ lúc nào. Cô ta vào thế tấn rồi thét lớn.

- Đại lực kim cương quyền!

Một cú đấm về phía Trần Việt nhưng nó không còn đơn giản. Tuy nó không còn nhanh và linh hoạt như trước đó nhưng nó lại như một chiếc xe tải, một ngọn núi lớn. Trần Việt định né sang bên nhưng áp lực kinh khủng bỗng khiến hắn có phần run sợ làm cho chân không kịp né.

Một cú thúc cực mạnh vào ngực khiến cho Trần Việt văng xa 4 mét trực tiếp ngã gục xuống đất.

Phạm Thương thấy thế liền ra tuyệt kỹ của mình, cô ta lui lại về phía sau. Thân mình uyển chuyển như hạc khiến cho đối thủ hụt hẫng.

- Các ngươi đã làm gì rồi! Hắn ta chỉ là một người bình thường.

Rút từ xe một cây gậy sắt nhỏ.

- Toái!

Một người cẩm gậy lao đến, thân mình nhẹ nhàng lẻn giữa 3 người. Một chân đạp 1 người, một tay gõ một người. Nội lực truyền qua khiến 2 kẻ đó hộc máu bất tỉnh.

Tên nữ nhân cường tráng định lao vào giúp đồng đội thì bỗng bóng người Trần Việt bật dạy. Lau ít máu gỉ trên môi, hắn nghĩ:

- Cũng may mình tự ngược đãi cơ thể bằng cách làm bao cát, tuy nhiên đòn của cô ta có chút kỳ diệu. Đó chính là nội công!

- Ta không ngờ ngươi vẫn còn sống! Vậy mà ả ta nói người chỉ là người bình thường.

Trần Việt cười khổ, hắn đúng bình thường, nhưng hắn không muốn bình thường nữa.

- Đỡ đòn của ta đây!

Lần này Trần Việt ra chiêu, hắn dự định dùng thứ gọi là Thiết sa chưởng.

Hắn học được qua một cuốn sách, hằng ngày lấy tay đâm vào chảo cát nóng mà thành.

Tay của hắn mới đầu còn phồng dộp nhưng giờ còn bình thường hơn tay con gái. Lý do hắn dùng chưởng này vì hắn nhớ thứ này có khả năng sát thương vào nội thể, với lại là thứ hắn tâm huyết nhất.

- Bặc

Tiếng vang lớn xuất hiện, bàn tay của hắn đập thẳng giữa ngực của ả ta.

- Hừ! Mạnh đấy nhưng không có nội lực thì đừng mong chuyện tốt xảy đến!

Trần Việt ánh mắt nham hiểm, nhân lúc cô ta nói chuyện hắn bồi thêm liên tiếp 5 chưởng tiếp chỉ trong 1s.

Tay hắn chính là chưởng, không cần ra thế, chỉ cần ra đòn.

Ả cơ bắp giật mình ngã ngửa ra sau. Lúc này Trần Việt đã lùi lại, ả cơ bắp định đứng dậy thì phụt một tiếng, ả nôn ra ngụm máu tươi như trong phim rồi ngất xỉu. Chắc hẳn đã bị nội thương.

Trong lúc này, Phạm Thương vẫn còn giao đấu với ả cuối cùng, nhưng do thấy Trần Việt ra chiêu hốt hoảng mà sơ hở liền bị một đòn vào dưới lách trọng thương.

Phạm Thương ra đòn cuối cùng, khi tất cả phe kia đều đã nằm dưới đất.

Phạm Thương tiến lại gần Trần Việt:

- Ta cứ nghĩ cậu là một người bình thường chứ?

- Thì đúng vậy, nhưng câu này ta nói mới đúng.

Nhìn quang cảnh xung quanh, Phạm Thương liền nhìn Trần Việt.

- Cậu đã bước vào một thế dưới khác, cậu còn muốn tiếp tục chứ?

...

4

1

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.