ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Mở ra thế giới

Trong một bệnh viện, tại phòng họp chính, một nhóm hơn 10 người đang bàn tán một cách rất sôi động. Bởi vì họ vừa nhận một trường hợp rất đặc biệt.

- Theo tôi chúng ta lên chuyển cậu ta lên trung ưng hay thậm chí là ra nước ngoài. Chuyện này không nằm trong khả năng của chúng ta.

Một vị bác sĩ trẻ, khuôn mặt tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân cũng phải ngậm ngùi chấp nhận, đây quá khả năng của họ, hắn rất muốn thử nhưng mạng người không phải đồ chơi.

- Ta lại không nghĩ vậy, thử nghĩ xem. Trên thế giới này có được mấy trường hợp còn sống để mà thử chứ? Nếu chúng ta thành công, chúng ta cũng sẽ nhận được danh tiếng, nếu thất bại thì mọi người cũng coi đó là hiển nhiên. Rằng chúng ta đã làm hết sức mình rồi.

Một trung niên mặt vuông, tai lớn lên tiếng phản đối. Nhìn tướng mặt có thể khiến người khác không tin tưởng như là nhân vật phản diện chính trong phim.

Lúc này Viện Trưởng vẫn im lặng lắng nghe mà suy nghĩ, viện trưởng là một bác sĩ già, ông mất cả cuộc đời nhờ tài năng và thực lực của mình để leo lên vị trí này. Theo vốn hiểu biết của mình, ông ta biết đâu là việc nên làm.

Đập nhẹ một tay lên bàn.

- Ta quyết định rồi, chuyển cậu ta lên Trung Ương đi. Gia đình cậu ta cũng đến rồi, nói cả với họ.

Ông ta nhìn sang tên Bác sĩ Trung niên nói.

- Làm bác sĩ là phải có cái tâm, hơn nữa thế sự không đơn giản như ông nói đâu bác sĩ Lý à.

Tên Trung Niên nghe vậy im bặt. Tiếng bộ đàm vang lên khắp phòng.

- Thông báo: bệnh nhân ở phòng đặc biệt xuất hiện nhiều triệu chứng nguy cấp.

Tất cả bác sĩ nghe vậy đều đứng dậy.

- Xem ra chúng ta phải làm phẫu thuật gấp rồi.

Tên Bác sĩ Lý nghe vậy mỉm cười trong lòng.

...

Trong căn phòng cấp cứu các bác sĩ đang chuẩn bị cho một cuộc đại phẫu thuật. Bệnh nhân ra thịt đã cháy đen lại phần nào.

Nằm trên đó hấp hối theo bản năng, não cũng đã chết tạm thời chính là Trần Việt. Bác sĩ đã cấp cứu cho hắn một lần nhưng không biết làm gì thêm. Giờ họ chỉ biết cố gắng hết sức.

Hắn là một tên học sinh cấp 3, khi đang đi chơi cùng với một đám bạn, hắn bỗng buồn đi dải nên chui vào rừng cây. Hắn nhìn thấy phía trên trời có hai đốm đen kỳ lạ di chuyển với tốc độ cực nhanh qua lại va vào nhau, hắn liền tò mò bước theo nhìn. Hắn chạy theo đến một đồng cỏ thì thấy một đốm đen rơi xuống lên chạy lại gần.

Một người nam nhân khá trẻ đang nằm trong một hố tạo ra do chấn động mạnh. Lúc đó hắn thật sự rất bị sốc, nhưng hắn không bị ngu, hắn thấy mọi chuyện hơi sai liền định quay đầu chạy đi. Bỗng gã thanh niên mở trừng mắt ra.

" Cẩn thận " tên đó hét lên rồi thoắt biến mất. Hắn lập tức xuất hiện sau người Trần Việt. Ra tên còn lại đang trên trời phóng ra một thứ như Ánh sáng xuống chỗ hắn.

Tên thanh niên chặn thứ năng lượng đó lại nhưng do bị thương không thể chặn được toàn bộ, phần còn sót lại bắn vào người của Trần Việt.

- Nạn nhân bị thương dự đoán do bị sét đánh.

- Trước tiên kích thích lại não bộ, nhanh lên.

Lúc các vị bác sĩ còn tất bật bận rộn, cánh cửa bỗng mở ra.

- Ai cho ngươi vào đây. Cẩn thận không nhiễm khuẩn tử hoại.

Một Thiếu Nữ đẹp nhẹ nhàng nhưng kiêu xa, mái tóc dài xoã mượt mà như mây, bước đi nhẹ nhàng như gió tiến vào.

8 vị bác sĩ đang định nói thêm thì cảm thấy áp lực khắp cơ thể. Không thể cử động dù chỉ ngón tay rồi ngã quỵ xuống ngất xỉu.

Thiếu nữ bước lại gần cơ thể đã cháy đen thùi lùi.

- Ta đã bảo với mọi người mà. Không lên làm liên lụy đến người bình thường. Nhưng mà bị nặng thế này không biết thuốc của mình có đủ sức chữa cho hắn không.

Thiếu nữ lầm bẩm, tự cắn nhẹ vào môi.

- Đây là thuốc của ta, cứu được không ta cũng không biết nhưng ta đã toàn lực rồi.

- Khoan đã, hắn ta cắn nuốt như thế nào?

Cô ta lại nghĩ đến mấy cảnh trong phim, khi mà nữ chính tự cắn rồi truyền cho nam chính thì đỏ mặt.

- Không, không nghĩ bậy.

Thiếu nữ đổ viên đan dược đường kính tầm 3 cm ra rồi dùng nội lực ép nát nó thành bột.

Cô ta đổ vào miệng Trần Việt, chỉ sau vài giây, lớp cháy xén bên ngoài da thịt đã rơi ra. Để nộ máu thịt đỏ tươi, điện đồ não phía bên cạnh bắt đầu chạy. Thấy vậy thiếu nữ định rời đi liền quay đầu lại bước vội.

- Khoan đã, trong phim thường phải phá camera.

Cô ra dơ tay lên về phía camera, một chút nội lực vô hình ngay lập tức phá vỡ nó.

Tiếng động vỡ khiến cho Trần Việt mở mắt ra. Nhưng cơ thể hắn còn bao nhiêu là đau đớn, hắn nhìn ra phía cửa là một bóng hình hắn mãi không bao giờ quên. Khi cô ra bước ngã rẽ, hắn đã nhìn thấy được một bên mặt.

Nhưng ngay sau đó hắn lại ngất xỉu.

Đám bác sĩ ngay sau khi bị bị mất lực áp lại bắt đầu tỉnh dậy. Thấy những dấu hiệu kỳ lạ trên người cả Trần Việt mà choáng váng, bọn họ không biết cụ thể ra sao nhưng não cũng đã hồi học rồi.

Chưa kịp đập tay ăn mừng, cửa lại mở toang ra.

- Khơ mi phò phò.

Một lão tăng bước vào, phát ra tiếng nói Trung quốc đại lục. Tất cả bác sĩ cùng tiếp tục lặp lại một lần nữa mọi chuyện đã xảy ra trước đó. Họ lại bất động rồi ngã xỉu.

Tên Tăng Nhân tiến đến lại gần Trần Việt, lúc này vẫn còn đang bất tỉnh.

"Thương thế không quá nặng? Trong cơ thể còn có dấu hiệu của đan dược. Chẳng lẽ đây cũng là người thuộc thế lực nào đó?" Tên Tăng Nhân tự nghĩ trong đầu, nhưng thấy cơ thể này không hề có dấu vết của Nội Lực, cũng không có cao thủ bảo vệ hắn tự lắc đầu lẩm bẩm không phải.

- Khụ

Trần Việt bỗng khụ một tiếng, máu tươi từ bên trong miệng trào ra.

"Không phải là đan dược trị liệu!"

Tên Tăng Nhân liền dùng nội lực truyền vào trong người Trần Việt, muốn tìm ra nguyên do của tất cả.

" Là Tẩy Tủy Đan! Ai lại cho một người bị thương uống thứ này chứ? Rõ ràng là muốn giết người!"

Hắn không biết thực ra người cho viên thuốc có ý tốt, nhưng lại không hiểu rõ cách dùng, cứ nghĩ đồ bổ là tốt.

Tên Tăng Nhân nghĩ trong lòng rằng đằng nào hắn cũng đến cứu người này, giúp người phải giúp đến Tây Thiên.

Một dòng nội lực đậm đặc, trắng xoá như hình thành thực thể từ lòng bàn tay hắn truyền sang. Đây là thứ nội lực đã tinh lọc, mang tính êm dịu lên không làm cho người bị thương.

Chí mất một phút đồng hồ, tên Tăng Nhân đã đẩy hoàn toàn số dược lực của Tẩy Tủy Đan vào một chỗ, vì đây là thứ đan dược khá quý hiếm coi như là cơ duyên của người thường như Trần Việt nên hắn để lại, sẽ có ngày có tác dụng.

Sau đó hắn lấy từ trên người một viên linh đan khác, Trần Việt não đã hoạt động trở lại lên chỉ đơn giản đút vào mồm cho hắn là được.

Trong lớp da cháy đen vừa mới móc ra lúc nãy dừng lại, giờ lại tiếp tục. Như loài rắn phải lột da. Cơ thể hắn thoáng chốc tạo ra được một lớp tế bào mới. Chỉ một thời gian nữa, Trần Việt hắn có lẽ cũng sẽ trở lại như bình thường.

Tên Tăng Nhân thấy vậy, biết mọi chuyện đã ổn, thân thể thoáng chốc biến mất vào hư không.

...

Đã 3 ngày sau cuộc phẫu thuật của Trần Việt. Cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn mọi chức năng và hắn cũng đã tỉnh dậy. Lúc này hắn đang đứng trước cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.

Lúc này trong phòng họp, vài bác sĩ chức vụ cao đang ngồi trò chuyện với nhau.

- Chuyện này chúng ta phải dữ bí mật, đó là thanh danh của cả bệnh viện.

Viện Trưởng nghe vậy cũng gật đầu, đồng thời ông sai người xoá hết đoạn băng kỳ lạ đó đi.

Ông phải bảo vệ tâm huyết cả đời của bản thân, dù gì cũng không ai bị thiệt hại gì lớn.

- Ta nghĩ lên cho nhà báo vào phỏng vấn bệnh nhân đó sau một thời gian nữa. Chính miệng hắn nói thì thanh danh càng lan rộng.

Chỉ biết gật cái đầu, viện trưởng nghĩ lại lúc ông được thông báo chuyện này. Mới nghe cảm giác như đang bị lừa gạt nhưng camera vẫn còn đó.

Phía bên ngoài công bệnh viện, nhiều hãng truyền thông lớn của báo chí đang đứng chen lấn xô đẩy, họ săn được tin một con người bị sét đánh đến cháy da thịt đã được cứu chữa lành lặn như người thường bởi một bệnh viện nơi vùng quê. Tin nghe có vẻ giả tạo như lại là sự thật ai ở đây cũng biết.

Trần Việt tỉnh dậy, người nhà ở bên cạnh hắn, họ không có hỏi lý do và nguyên nhân như thế nào, hắn cũng định nói nhưng sợ lại bị coi là kẻ điên.

Hắn quyết định sẽ kể một câu chuyện khác, một câu chuyện đơn giản mà chân thật.

- Trần Việt, có người đến thăm.

Hắn đang ở trong một căn phòng hạng VIP của bệnh viện. Lý do thì hắn cũng đoán được.

Tiếng gõ cửa vang lên và mấy người bạn của hắn bước vào.

- Bọn tao cứ tưởng mày chết luôn rồi chứ. Sao mày lành lặn lại được như thế. Bọn tao không tin công nghệ hiện đại thời nay làm được điều này đâu.

Trần Việt cười trừ nói.

- Tại tao là chúa tể Vũ trụ mà haha.

- Có cái củ.

Tên bạn khoác vai hắn. Nhưng một tên khác ngăn lại.

- Nó vừa mới hồi phục, mày bị ngu à.

- Được rồi tao ổn.

Cả lũ trò chuyện về việc của hắn rằng khắp nơi ai cũng biết, trường còn định tổ chức đến thăm trong vài ngày nữa, lớp bọn hắn sẽ đến một buổi khác.

Trần Việt mặt mày vui hẳn lên, vì có một số gương mặt hắn muốn nhìn thấy. Đặc biệt sau khi trải qua sinh tử.

Cuối cùng đám bạn ép hắn kể lại chuyện của mình.

- Tao nói bọn mày không tin đâu, tao gặp mấy người như Goku ấy. Bọn nó bay rồi đánh nhau, tao bị chúng bắn chưởng vào người, chắc chúng nhìn ra tao là chân nhân bất lộ tướng.

- Thôi đi, mày làm như bọn tao tin đấy.

Sau vài phút kể không thể thuyết phục. Hắn đành kể rằng hắn đi đái tình cờ bị sét đánh, các bác sĩ đã ghép da hoàn toàn cho hắn. Dòng điện may mắn không đánh nổ các bộ phận trong cơ thể.

Nhưng khi kể chúng, hắn lại nhớ lại cảnh tượng vĩnh viễn không thể quên được đó.

13

0

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.