Chương 13
Vì tôi hãy chết hết đi
Mục tiêu 32,000 từ đêm nay =))
Aresene chẳng rõ mình về đến nhà bằng cách nào. Chỉ biết lúc mở mắt ra, cậu đã thấy mình nằm sõng soài trên giường, đầu óc ong ong, còn hơi men thì vẫn lẩn khuất đâu đó, chưa tan hẳn. Không gian xung quanh có chút mơ hồ, nhưng rõ ràng là không có gia nhân nào phát hiện ra tình trạng say khướt của cậu mà lôi dậy từ sớm—một kỳ tích hiếm hoi!
Phòng ngủ của cậu rộng nhưng không quá trống trải. Ngay bên hông là một cánh cửa sổ lớn mở ra bên ngoài trời, song đã được kéo lại bằng ba lớp rèm từ dày đến mỏng. Tấm trong cùng là lụa trắng mỏng nhẹ, có thể lay động ngay cả khi có cơn gió khẽ lướt qua. Hai tấm còn lại dày hơn, một tấm bằng nhung màu xanh đậm, một tấm vải dệt thêu hoa văn tỉ mỉ, đủ để chắn gần như hoàn toàn ánh sáng từ bên ngoài, chỉ để lại một khoảng không gian tối mờ dễ chịu. Dưới ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn nến rải rác trong phòng, Aresene có thể thấy làn khói mỏng vờn quanh một chiếc lư hương nhỏ bên cạnh bàn ngủ. Mùi đinh trầm dìu dịu hòa cùng hương hoa khô thoang thoảng trong không khí, mang đến cảm giác thư thái lạ kỳ.
Cậu lười biếng vùi sâu đầu vào chiếc gối, cảm nhận chút mềm mại của vải lụa mát lạnh áp lên da mặt. Đầu óc nặng trịch khiến cậu chẳng muốn động đậy, chỉ muốn ngủ thêm chút nữa.
Nhưng đúng là đời không như mơ.
Bất thình lình, một sức nặng đột ngột đè xuống bụng khiến Aresene bật nảy lên. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một áp lực mạnh khác lại nhấn xuống, lần này còn kèm theo một tiếng cười khúc khích.
"Aha! Anh hai dậy đi nào!!"
Cậu há miệng nhưng chưa kịp phản ứng thì BỘP!—một cú nhảy tiếp theo khiến toàn bộ không khí trong bụng cậu như bị ép ra ngoài, suýt chút nữa rên lên một tiếng thảm thiết.
"Lại nữa à, Giana…?" Aresene thều thào, tay ôm bụng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Trên người cậu, cô em gái nhỏ bé với mái tóc xoăn màu hạt dẻ vẫn đang cười hớn hở, ngồi vắt vẻo như một nữ hoàng nhỏ đang chinh phục vương quốc của riêng mình—mà cụ thể hơn, vương quốc ấy chính là phần bụng tội nghiệp của cậu.
"Anh say rượu đúng không? Em biết mà!" Giana cười toe, tay còn búng nhẹ lên má cậu. "Lúc nào say rượu anh cũng lười dậy lắm, nhưng hôm nay thì không được đâu nha! Dậy ngay dậy ngay!"
Aresene rên rỉ, đưa tay lên xoa mặt, nhưng chẳng thể ngăn cô em tiếp tục nhún nhảy trên bụng mình. Mỗi lần cô bé nảy lên rồi đáp xuống, cậu cảm giác như ngũ tạng lục phủ của mình đều đang bị đảo lộn.
Ngay lúc cậu đang cân nhắc xem có nên "tạo phản" hay không thì cạch—cửa phòng lại bị đẩy ra.
Một gia nhân nam bước vào, không chút biểu cảm, trên tay kéo theo một tấm màn che dựng gần giá áo. Không cần nói cũng biết, đó là dấu hiệu báo rằng không còn đường trốn nữa.
"Lễ phục đã được chuẩn bị xong, thưa thiếu gia." Người gia nhân khẽ cúi đầu, không hề để tâm đến cảnh tượng hỗn loạn trên giường.
Aresene thở dài. Thôi vậy, xem ra cuộc vui của Giana cũng đến lúc kết thúc rồi…
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
