Chương 20
Trận chiến đầu tiên
Lam Phong và Lâm Hân cùng Lang Ngọc đang trên đường đi tới học viện Diêm La , sau khi gần tới nơi , Lang Ngọc dừng lại , quay người lại cung kính mà nói với Lam Phong :
- Thiếu chủ , trước khi vào học viện , thuộc hạ cần nói rõ với thiếu chủ và tiểu phu nhân vài việc
Lam Phong gật đầu :
- Lang Ngọc tiền bối cứ nói
Lang Ngọc không chần chừ liền lấy trong người ra một tấm thẻ bài , đưa trước mặt Lam Phong và nói:
- Thiếu chủ , người hãy cầm lấy tấm lệnh bài này , khi nào ngài gặp khó khăn , không thể giải quyết thì ngày chỉ cần đưa linh lực vào bên trong tấm lệnh bài này , thuộc hạ sẽ lập tức có mặt để giúp đỡ cho thiếu chủ
Lam Phong nhận lấy tấm lệnh bài quan sát một chút rồi cất nó vào bên trong người :
- Đạ tạ Lang Ngọc tiền bối , tiền bối còn căn dặn thêm vấn đề gì nữa không ?
Lang Ngọc trầm tư một lát lâu mới lên tiếng nói:
- Thiếu chủ , người đã suy nghĩ kỹ về vấn đề thân phận của ngài chưa , ngài vẫn nhất quyết làm như vậy sao ?
Lam Phong trả lời:
-Đúng vậy, ta đã quyết định như thế rồi, sẽ không thay đổi, sau khi vào học viện Lang Ngọc tiền bối cứ xưng hô như bình thường không cần sợ xúc phạm đến ta
Lam Phong nói nhưng vẫn giữ nét mặt cương quyết như vậy, Lang Ngọc cũng đành bất lực nghe theo, không nói thêm gì nữa
Cả ba người từ từ hướng về học viện Diêm La........
Đến nơi , từ bên ngoài đã thấy đựơc sự hoành tráng, to lớn, đồ sộ của cả tòa học viện, chỉ có một con đường duy nhất để vào đựơc bên trong, hai bên đều luôn có người canh gác của học viện, luôn thay phiên nhau tuần tra và bảo vệ học viện
Những người gác cổng từ xa thấy Lang Huyết Ngọc đi tới liền lập tức đứng lại thành 2 đường thẳng hai bên mà cung kính chào
-Kính chào viện trưởng trở về
Ngay sau đó cánh cổng học viện đựơc mở ra, mọi thứ bên trong dần hiện ra trước mặt Lam Phong và Lâm Hân
Bên trong học viện hiện tại rất đông người qua lại, hầu như chủ yếu là học viên trạc tuổi Lam Phong và Lâm Hân có một số người thì có thể lớn hơn một chút
Sau khi cả ba người tiến vào học viện, từ đằng xa thấp thoáng có vài vị độ chừng ngoài ba mươi đã đứng sẳn đó chờ đợi
Thấy Lang Ngọc đi tới, những người đó cũng tranh thủ tiến tới để chào hỏi
-Viện trưởng, người đã về
Lang Ngọc chỉ gật đầu, quay qua nhìn Lam Phong và Lâm Hân rồi lên tiếng:
-Đây là hai người mà trước đó ta đã nói với các ngươi , đã biết nên làm gì rồi chứ?
Cả đám người cùng đồng thanh đáp:
-Chúng ta đã hiểu thưa viện trưởng
Cả đám người quay sang nhìn Lam Phong và Lâm Hân
Lam Phong đoán chừng là viện trưởng trước đó đã nói ra thân thế của mình cho đám người này biết , nên cũng không hỏi gì, thấy vậy Lang Ngọc lên tiếng:
-Để ta giới thiệu : bốn người này lần lượt từ phải sang là Khống Viên, Tiêu Hoa, Ngụy Hiên , Tiêu Sinh và Hồng Liên, bọn họ đều là trưởng lão của học viện Diêm La, sau này sẽ phụ trách huấn luyện cho hai người
Nghe Lang Ngọc nói vậy, cả Lam Phong và Lâm Hân quay sang chấp hai tay lại rồi lên tiếng chào hỏi:
-Lam Phong / Lâm Hân xin bái kiến chư vị trưởng lão, sau này nhờ chư vị chiếu cố cho chúng ta
Cả năm người sau khi nghe Lam Phong và Lâm Hân lên tiếng chào hỏi, bỗng chợt có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng , mặc dù biết đây là ý của thiếu chủ nhưng mọi người vẫn không thể nào không cảm thấy e dè và sợ hãi , lỡ có gì thì Ma Tôn sẽ nổi giận
Suy cho cùng học viện Diêm La mặc dù có quy tắc không cho người bên ngoài đi vào , nhưng người sáng lập vẫn là Xích Lãng Ma Tôn đại nhân , thì đương nhiên Ma Tôn vẫn có quyền ra vào tự do
Với lại học viên đang nằm ở trong Hàn Lâm Thành dưới sự cai quản của Ma Tôn , thì hỏi làm sao bọn họ không sợ , lỡ thiếu chủ chỉ cần bị thương nhẹ thôi cũng đủ để cho Ma Tôn nổi giận mà lật tung cả nơi này lên rồi
Năm người thấy vậy cũng chỉ dám ậm ừ , gật đầu tỏ vẻ như đang đồng ý với câu nói của Lam Phong và Lâm Hân , bọn họ vẫn còn chưa kịp thích nghi với chuyện này
Thế là sau vài câu nói chuyện giao tiếp qua lại , viện trưởng Lang Ngọc đã sắp xếp một nơi thích hợp cho Lam Phong và Lâm Hân cùng ở , nơi đó là một đình viện cách trung tâm học viện vài trăm mét
Sau khi sắp xếp ổn thỏa , Lang Ngọc ra hiệu với Lam Phong rằng bản thân còn có việc nên sẽ đi trước , việc còn lại sẽ nhờ năm vị trưởng lão hướng dẫn và hộ tống hai người đến nơi
Lang Ngọc vừa rời đi thì Hồng Liên là người lên tiếng trước tiên :
- Thiếu…… à không , học viên Lam Phong và học viên Lâm Hân , hai người hãy đi theo chúng ta , năm người bọn ta sẽ hướng dẫn và giới thiệu một chút về học viện Diêm La này cho hai người, để hai người có thể nắm rõ sau này sẽ thuận lợi cho việc di chuyển và khi tu luyện
Học Viện Diêm La : Nằm ở phía tây của tòa Ma thành , học viện trải dài gần 1/5 diện tích của Hàn Lâm Thành , xung quanh được bao phủ bởi một khu rừng rộng lớn , cách biệt với trung tâm của Hàn Lâm Thành , từ học viện muốn vào trung tâm mất khoảng 30p đi bộ , băng qua con đường duy nhất nối liền giữa học viện và Hàn Lâm Thành- Học viện được chia làm 8 khu chính :
Khu nhà ở ( khu này hầu như trải dài ở khắp học viện , thường được bố trí ngoài rìa học viện)
Khu tu luyện ( gồm 4 khu , đông , tây , nam , bắc , mỗi khu đều sẽ có các vị trưởng lão canh chừng, tránh trường hợp bản năng của Ma tộc trổi dậy và làm loạn)
Tàng bảo các ( nơi này tập trung nhiều loại vũ khí dành cho hệ chiến đấu , như kiếm, đao ,thương , giáp , mũ ……. Chỉ cần có linh thạch thì có thể mua và sử dụng)
Khu Bí Các ( khu này dành cho hệ pháp sư , học viên sau khi có thành tựu nhất định sẽ được phép vào lấy một bí pháp mà bản thân phù hợp để tu luyện)
Khu Thú Nguyên Các ( dành cho hệ triệu hồi sư , nơi đây thường dùng để cho triệu hồi sư và thú sư cùng bồi dưỡng tu vi cho nhau, có thể tìm kiếm hồn hoàn cho thú sư )
*Hồn hoàn : được coi là sức mạnh của Ma thú để lại sao khi chết, tùy theo mức độ tu vi mà Ma thú sẽ để lại có thể giúp cho thú sư của triệu hồi sư có thể thăng cấp, đựơc thêm một kỹ năng và có thể tiến hóa, nếu Hồn hoàn đó phù hợp các yếu tố thuộc tính của thú sư)
Đấu trường ( thường dành để tổ chức trận đấu giao lưu , thi đấu , tranh tài hoặc khiêu chiến)
Khu trung tâm , là nơi mà viện trưởng, viện phó và các vị trưởng lão sinh hoạt và dạy học )
Khu đình viện ( dành cho khách tham quan của học viện hoặc một số quý tộc lớn của Hàn Lâm Thành ghé thăm)
- Trong học viện hiện tại đang có gần 5000 học viên với nhiều mức độ tu vi khác nhau , các vị trưởng lão trong đây thấp nhất cũng là Kim Viên Thánh tam trọng
- Đứng đầu là viện trưởng Lang Huyết Ngọc , tu vi cảnh giới đang ở Địa Viên Thánh bát trọng
- Theo sao đó là phó viện trưởng U Dạ Linh tu vi Địa Viên Thánh Lục trọng, chỉ kém viện trưởng hai trọng cảnh, người này thường rất bí ẩn, ít người có thể gặp mặt, chỉ có viện trưởng mới có khả năng triệu tập bất cứ lúc nào
- Trưởng lão ở đây bào gồm có mười người , hiện tại năm người còn lại đang bận huấn luyện cho các học viên , nếu không họ cũng sẽ đến đây để đón tiếp
Hồng Liên vừa đi vừa giới thiệu và giải thích cho Lam Phong và Lâm Hân nghe về học viện Diêm La
Về quy tắc khi ở đây, không cho phép tự ý động thủ với đối phương, nếu muốn khiêu chíên hãy đến đấu trường, vì nơi đó có kết giới bảo hộ
Nếu ai làm trái với nội quy lập tức bị đuổi ra học viện và đưa ra khỏi Hàn Lâm Thành, còn nếu gây ra tổn thất cho học viện quá nặng thì sẽ giết tại chỗ
Trong học viện cũng không có cấm việc trai gái quen và ở chung nhưng đừng vì thế mà không biết điểm dừng , đi quá giới hạn thì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi học viện
Vừa đi vừa nói , một lúc sau Lam Phong , Lâm Hân và năm vị trưởng lão cuối cùng cũng đã đến được nơi ở của cả hai người , đây là một đình viện , xung quanh được bao phủ một hồ nước tuyệt đẹp
Mặt trời chiếu rọi xuống làm khung cảnh bên trong đình viện nhìn như đang ở tiên giới , phía bên trong có một ngôi nhà khá lớn , nằm giữa trung tâm đình viện , các vị trưởng lão dẫn hai người vào bên trong để chiêm ngưỡng ngôi nhà mà họ sắp ở
Nhìn quanh một vòng Lam Phong mới lên tiếng:
- Có điều tò mò ta muốn hỏi mấy vị trưởng lão rằng tại sao hai chúng ta lại được ở trong đình viện mà không phải là nhà ở bình thường như bao học viên khác vậy ?
Cả năm người nhìn nhau không biết nên trả lời như thế nào , bọn họ chỉ nhận lệnh của viện trưởng Lang Ngọc mà sắp xếp cho thiếu chủ và tiểu phu nhân ở đây thôi , ngoài ra năm người không biết gì cả
Thấy lúc lâu không ai đáp lại , Lam Phong cũng đã ngầm hiểu đựơc lý do , định không muốn làm bọn họ khó xử nữa thì lúc này vị trưởng lão tên Tiêu Sinh lên tiếng :
- Bọn ta chỉ nhận lệnh rằng sẽ sắp xếp cho hai người ở đây , vì…………vì…….. vì viện trưởng nói là người mới……mới vào học viện sẽ được đặt cách ở….ở đây một thời gian , rồi sau đó khi quen dần mới được về lại khu nhà ở bình thường
Tiêu Sinh vừa nói vừa ấp úng , vừa bị vấp chữ , khiến bốn người còn lại cũng suýt bật cười , đúng là người đứng trước mặt bọn họ chính là thiếu chủ , con trai của Ma Tôn
Nhưng qua cách nói chuyện cũng khiến cả bốn người cảm thấy yên tâm về Lam Phong, hắn không hề ỷ lại thân phận của mình mà lên mặt hống hách , ngược lại rất lịch sự và lễ phép
Sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy thì năm vị trưởng lão cũng lấy lý do mình bận có việc mà lần lượt rời đi , để lại Lam Phong và Lâm Hân ở lại đình viện
Lúc này cả hai đã bắt đầu chia phòng cho nhau rồi sắp xếp vật dụng cần thiết của bản thân lại , phòng Lam Phong sẽ đối diện phòng của Lâm Hân , đi ra ngoài một chút bên phải sẽ là sảnh lớn phòng khách , bên trái sẽ là phòng bếp
Còn nếu về bên trái sẽ là phòng tắm , phòng kho và hướng ra sân sau , mọi thứ sau khi đã ổn thỏa , cả hai tập trung lại ở phòng khách và cùng nhau thảo luận về lịch trình sắp tới
Lúc này Tinh xà đã đi ra bên ngoài , do ở trong đình viện ngoài các vị trưởng lão và viện trưởng ra, không ai có quyền đi vào nếu như chưa cho phép , nên Lam Phong mới an tâm mà để nó tự do đi lại trong nhà
Lâm Hân ngồi đối diện với hắn lên tiếng hỏi :
- Phong huynh , sắp tới huynh có dự định gì không ?
Lam Phong trầm tư suy nghĩ một lát rồi lên tiếng :
- Trước mắt chúng ta cứ làm quen và hiểu nơi này trước cái đã , sau đó mới tính tới đường tu luyện , bây giờ chúng ta mới tới , chưa biết gì nhiều , nếu bắt đầu tu luyện thì sẽ hơi khó khăn , ý muội như thế nào ?
Lâm Hân nghe hắn nói vậy cũng gật gù:
- Huynh nói cũng có lý , ta thì không có ý kiến gì , mọi chuyện cứ nghe theo huynh đi!
Hai người đang bàn bạc với nhau về chuyện sắp tới thì Tinh Xà bên cạnh chạy đi đến gần Lam Phong mà thủ thỉ nói nhỏ:
-Đại ca, ta đói rồi, ngươi có thể cho ta ăn một ít được không?
Lam Phong đang nói chuyện , nghe Tinh Xà lên tiếng thì quay qua liếc nó một cái , bất lực đành như mọi khi mà lấy ra Hắc Hỏa Ma Viêm đưa cho Tinh Xà rồi tiếp tục thảo luận với Lâm Hân
-Bây giờ còn khá sớm, muội và ta hãy đi dạo quanh một vòng học viện xem sao, để biết thêm về nơi này, dù sao ở lại đây cũng không làm gì
Lâm Hân nghe thấy hắn nói thế cũng gật đầu đứng dậy đi cùng, hắn định mang theo Tinh Xà cho nó tham quan một chút nhưng nó lại bảo;
-Thôi, lão tử ở nhà ngủ một giấc, hai người đi đi, dịp khác ta sẽ đi sau
Tinh Xà nói xong liền cuộn tròn người lại mà ngủ, Lam Phong với Lâm Hân nhìn nhau chỉ biết lắc đầu, còn Lâm Hân thì bụm miệng lại mà bật cười:
-Hết nói với cái tên làm biếng này, vậy huynh với muội sẽ đi với nhau
Thế là cả hai đi ra khỏi ngôi nhà của mình , đứng trước đình viện Lam Phong vẫn còn đang phân vân chưa biết nên đi hướng nào thì từ xa có một đám thanh thiếu niên và thiếu nữ đi tới
Vừa thấy Lam Phong và Lâm Hân, cả bọn liền tiến lại gần với vẻ mặt trêu ghẹo,thanh niên đi đầu lên tiếng trước:
-Ô các ngươi là mới đến à, trông có vẻ cũng không đựơc sang trọng cho mấy, hèn gì từ xa ta đã nghe có mùi hôi thối bốc lên , chỉ biết đứng đây mà ngắm nhìn nơi ở của người khác thôi à, đúng là đám hèn mọn nghèo kiết xác không biết thân biết phận
Lam Phong nghe tên đi đầu nói thế cũng khá tức giận, định lên tiếng đáp trả nhưng bị Lâm Hân bên cạnh kéo tay lại ra vẻ đừng gây sự, thấy vậy hắn đành nhịn cho qua chuyện
Thấy Lam Phong đứng im không trả lời, chỉ thấy biểu cảm trên khuôn mặt ra vẻ tức giận, tên kia tuởng bản thân mình đã dọa được hắn sợ không dám lên tiếng phản kháng liền tiếp tục
-Sao nào, không phục à? muốn đánh ta sao? ngươi nghĩ bản thân mình là ai mà dám hống hách trước mặt bổn thiếu gia ta đây, chỉ cần ta muốn trong tích tắc sẽ khiến ngươi sống không bằng chết đấy
Thấy Lam Phong vẫn tiếp tục nhẫn nhịn không đáp trả, những người đứng phía sau sau tên cầm đầu cũng lên tiếng mà phụ họa theo
-Đúng vậy Hồ thiếu gia, mấy tên dân đen đói khỗ này mới vào, làm sao biết tới Hồ thiếu gia người cao quý và uy quyền mức nào
Cô gái đang ôm dính chặt cánh tay của tên được gọi là Hồ thiếu gia cũng lên tiếng:
-Phải rồi Hồ thiếu gia, những con sâu cái kiến này sao mà xứng đáng để đứng ngang hàng mà nói chuyện với người đựơc, thật ô nhiễm cái mũi của ta quá đi thôi
Lam Phong càng nghe càng tức và cũng không kém phần bất ngờ, đúng là đây mới là mục đích của việc không để lộ thân phận
Nhờ vậy mới biết, bên ngoài vẻ cao quý, luôn cung phụng, tôn thờ Ma Tôn và Viêm Long, mặt tối bên trong bọn họ cũng sẽ lộ ra những chuyện như này
Tuy đã lường trước nhưng vẫn không ngờ nó lại đến sớm với mình như vậy, Lam Phong lẩm bẩm
-Hồ thiếu gia? Hắn họ Hồ ư? Không lẽ là Hồ tộc trong 10 gia tộc lớn của Hàn Lâm Thành?
Lam Phong suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
-Cho hỏi vị thiếu gia này quý danh là gì? Mà sao lại lớn lối lên mặt gây sự với ta?
Cả đám nghe vậy liền bật cười thành tiếng, tên đứng bên cạnh Hồ thiếu gia lên tiếng mỉa mai:
-Đúng là đám dân đen hèn mọn, nhưng cũng không trách các ngươi, các ngươi thân phận thấp hèn làm sao mà biết tới thiếu gia đang đứng trước mặt là ai, sẳn đây để ta mở mang tầm mắt cho biết, vị này là Hồ Ngọc, con trai của tiền bối Hồ Thiên , em trai của Hồ Kinh , chủa nhân của gia tộc họ Hồ, một trong 10 đại gia tộc phụng sự Ma Tôn đại nhân ở Hàn Lâm Thành này, biết chưa hả?
Nói xong cả đám lại cười rộ lên như đang trêu đùa về sự thiếu hiểu biết của Lam Phong và Lâm Hân
Lam Phong lúc này tâm tình bình thản nhưng khuôn mặt đã lạnh như băng, nhìn đám người Hồ Ngọc như đang nhìn lũ ngốc, nhưng Lam Phong biết mình không thể vì phút giây tức giận này mà làm lộ thân phận
Lam Phong đang dự tính sẽ nhượng bộ một bước để mọi chuyện có thể êm xui nhưng Hiền Triết ở bên trong thần thức lên tiếng với hắn:
-Chủ nhân, theo ta cảm nhận tên họ Hồ này tu vi không cao, cũng chỉ là Tiên Linh cảnh tam trọng , với thực lực của ngài bây giờ vẫn có khả năng đánh một trận, không những thế, đây còn là cơ hội giúp ngài có thể thực chiến và tích lũy kinh nghiệm chiến đấu
Nghe Hiền Triết nói đây là cơ hội giúp mình tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu, đôi mắt Lam Phong sáng rực lên, quay mặt hướng về phía đám người Hồ Ngọc mà lên tiếng thách thức:
-Cho hỏi nếu các ngươi đã khi dễ, đánh giá thấp ta như thế, vậy thử hỏi Hồ thiếu gia dám chấp nhận lời thách đấu với ta không?
Cả đám Hồ Ngọc đang cười bỗng im bặt mà quay sang liếc nhìn Lam Phong, cả bọn không ngờ Lam Phong còn có thể dám nói ra những lời như vậy với Hồ Ngọc
Còn Hồ Ngọc nghe Lam Phong thách thức, cộng với xung quanh đang có nhiều nữ nhân đi theo bên cạnh, không muốn mất mặt trước Lam Phong liền nghiêm mặt mà chấp nhận :
-Được, ta chấp nhận lời thách thức, nhưng ta có điều kiện
Lam Phong hỏi lại :
-Điều kiện gì?
Hồ Ngọc ánh mắt gian xảo nhìn qua Lâm Hân, không kiềm đươc ánh mắt thèm thuồng lên tiếng:
-Nếu ngươi thua, ngươi hãy giao nữ nhân bên cạnh ngươi cho bổn thiếu gia chơi đùa vài hôm, khi nào chán ta sẽ trả lại
Nghe tới đây, Lam Phong vô cùng tức giận, nên biết hắn có thể chịu đựng người khác sỉ nhục, lăng mạ, đánh đập nhưng tuyệt nhiên đừng bao giờ đụng vào người bên cạnh mà hắn yêu quý, Lâm Hân chính là một trong những giới hạn của hắn
Lam Phong trong lúc tức giận vô tình mất kiểm soát khiến cho Hắc Hỏa Ma Viêm bùng nổ dưới chân mình, Lâm Hân bên cạnh thấy vậy lên tiếng an ủi:
-Phong huynh, huynh đừng tức giận với hạng người này, muội tin huynh sẽ thắng, đừng bùng phát sức mạnh ở đây....
Lam Phong nghe Lâm Hân cố trấn an mình thì cũng nguôi ngoai phần nào, lập tức thu hồi lại Hắc Hỏa Ma Viêm
Còn về phía đám người Hồ Ngọc sau khi thấy Lam Phong bùng nổ khí tức và để lộ ra Hắc Hỏa Ma Viêm, cả bọn cau mày lại khó tin nhìn Lam Phong, Hồ Ngọc nghĩ thầm:
-Cảm giác lúc nãy là sao? Sức mạnh mà hắn vừa phô bày ra tại sao có thể khiến mình run sợ.... Chắc mình nhìn nhầm thôi, chắc là vậy
Hồ Ngọc tự trấn an bản thân rằng cảm giác vừa nãy chỉ là nhầm lẫn gì đó, làm sao mà tên nghèo khổ, bần cùng như hắn mà có sức mạnh khiến Hồ Ngọc e sợ được
Thấy Hồ Ngọc đã chuẩn bị đi đến đấu trường, Lam Phong lên tiếng ngăn lại:
-Khoan đã, ta chưa nói hết, ngươi ra điều kiện với ta, thì ta cũng sẽ ra điều kiện với ngươi, vậy mới công bằng chứ phải không?
Hồ Ngọc nghe Lam Phong nói thế thì dừng bước, quay lưng lại nói với giọng khó chịu:
-Ngươi muốn điều kiện gì?
Lam Phong không chần chừ mà nói tiếp:
-Ngươi ra điều kiện nếu ta thua thì ta phải giao Lâm Hân ra cho ngươi, nhưng nếu ngươi thua thì....
Lam Phong chưa kịp nói hết thì Hân Ngọc đã chen vào:
-À vậy là ngươi cũng muốn như vậy, dễ thôi, nếu bổn thiếu gia thua ngươi, ta sẽ giao các cô gái bên cạnh ta cho ngươi tùy ý làm gì thì làm
Các thiếu nữ bên cạnh Hồ Ngọc nghe vậy liền tỏ vẻ không đồng ý, cô nào cũng ra mặt ghét bỏ Lam Phong mà nũng nịu nói với Hồ Ngọc:
-Hồ thiếu gia, ta không muốn đi với tên này đâu, nhìn hắn tầm thường, bần tiện như vậy, ta thấy rất ghét, ta không muốn
Lam Phong nghe Hồ Ngọc nói vậy, cộng thêm mấy lời chê bai của những cô gái xung quanh hắn, khiến cho Lam Phong càng cảm thấy chướng mắt khó coi, gằn giọng nói:
-Ta không nói đến điều này, ý ta muốn nếu ngươi thua, thì kể từ thời điểm đó ngươi không đựơc dòm ngó hay có ý đồ bất chính với Lâm Hân, tuyệt đối tránh xa và không được bén mảng lại gần đình viện này, ngươi có đồng ý không?
Sau khi Hồ Ngọc nghe Lam Phong nói ra điều kiện thì bật cười lớn:
-Haha haha, ngươi đừng chọc cười ta, ngươi nghĩ ta ngốc hay sao? Ngươi nghĩ đình viện này là nhà của ngươi thật à, haha thật ngu ngốc... Được ta đồng ý điều kiện thứ nhất, nhưng đìêu kiện thứ hai ta xin phép không làm theo đựơc
Lam Phong ánh mắt khó hiểu nghi hoặc nhìn Hồ Ngọc :
-Tại sao?
Hồ Ngọc lên tiếng châm chọc :
-Ngươi không biết gì sao ? Nơi ngươi đang đứng là đình viện dành cho các tầng lớp quý tộc cao cấp , từ ngang bằng hoặc cao hơn viện trưởng của học viện này , ngươi nghĩ bản thân mình là ai mà dám lên tiếng bảo bọn ta tránh xa , kẻ nên tránh xa đình viện này chính là các ngươi mới đúng , ngu xuẩn..... hahahahaha
Lam Phong nghe xong liền hiểu , nghĩ thầm trong bụng:
-Thì ra là vậy , hèn gì ta cứ cảm thấy kỳ lạ , bảo là nơi ở dành cho học viên mà bản thân mình và Hân nhi lại ở trong một căn nhà rộng lớn , cảnh vật thì lại vô cùng đẹp, không giống như là nơi ở dành cho học viên bình thường
Lam Phong chỉ suy nghĩ chứ không hề nói ra , suy nghĩ một lát , Hân Ngọc cũng mất kiên nhẫn mà lên tiếng quát:
-Ngươi còn đứng đó làm gì ? Không lẽ ngươi sợ không dám đánh với ta rồi sao? Đúng là đồ hèn nhát
Nghe Hồ Ngọc nói vậy Lam Phong chỉ cười nhẹ một cái xoay bước hướng về phía đấu trường mà đi tới
.............
Tại đấu trường , Lam Phong đứng bên ngoài ngắm nhìn quy mô và diện tích của nó , nơi này được hình thành dựa trên sức mạnh tạo ra hóa cảnh của Ma Tôn , cũng chính là phụ thân của Lam Phong
Khi ai muốn vào đây để thi đấu , ngay lập tức vị trưởng lão cai quản đấu trường sẽ kích hoạt hóa cảnh , biến đấu trường trở thành một nơi có địa hình khác , có khi là đồi núi cao nghìn trượng, có khi là một dãy núi bao phủ tuyết , có khi là sa mạc nóng ran
Bước vào bên trong , trên từng hàng ghế ngồi cao đồ sộ ,ước chừng có thể chứa tới gần ba nghìn người ngồi xem , khi đi vào Lam Phong bị chặn lại bởi những người học viên đi trước và bị tra hỏi :
- Ngươi đến đây làm gì ?
Lam Phong điềm tĩnh trả lời :
- Ta tới để thách đấu với một người
Người đàn anh canh gác bỗng nhìn Lam Phong với ánh mắt nghi hoặc:
- Ngươi thách đấu với ai ?
Lam Phong lại trả lời :
- Hồ thiếu gia , Hồ Ngọc
Hai người canh gác đấu trường nghe vậy quay sang nhìn nhau , bật cười thành tiếng :
- Haha haha , tiểu tử ngươi cũng gan to thật đấy , cả học viện này không ai là không biết hắn chính là con của Hồ Thiên , trưởng lão danh dự có tiếng nói của gia tộc Hồ ở Hàn Lâm Thành , ngươi vậy mà dám cả gan thách đấu với hắn sao ?
Lam Phong nghe hai người đàn anh nói như vậy liền mạnh dạn trả lời lại :
- Ta không quan tâm thân phận của hắn là ai , gia tộc hắn lớn đến mức nào, nhưng hắn đã phạm phải một sai lầm đó là đụng đến người bên cạnh của ta , thì ta buột phải ra tay cho hắn một bài học để sau này không lặp lại
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
