Chương 22
Uy hiếp
Nguồn: TruyệnYY.
Biên dịch: Infinity.
…
Nhân viên đang làm việc chung quanh nghe được câu nói của Lý Tuấn, mọi người đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn qua.
Toàn bộ quán bar Dạ Mị ai cũng biết, trụ cột Lý Tuấn đối với bà chủ Tiết Mai Yên có lòng theo đuổi.
Nhưng hôm nay Diệp Phù Đồ đột nhiên xuất hiện, nhìn quan hệ có vẻ rất không đúng mỗi khi gặp Tiết Mai Yên, nói cách khác, rất có thể là bạn trai của Tiết Mai Yên.
Sau khi Lý Tuấn trở về và biết chuyện này thì sắc mặt hắn tái nhợt tại chỗ. Bây giờ hắn thấy Diệp Phù Đồ vừa đến, hắn lập tức chạy tới bày ra thái độ cao cao tại thượng, rõ ràng là muốn cho Diệp Phù Đồ một cái đánh phủ đầu.
Tất cả mọi người rất mong chờ. Tiếp theo Diệp Phù Đồ sẽ ứng xử ra sao?
Hai người đàn ông tranh giành tình nhân, mãi mãi luôn là chuyện tình được mọi người thích nghe ngóng.
Nhưng mà khiến người ta không nghĩ tới, là Diệp Phù Đồ dường như không có nghe hiểu hàm ý trong lời của Lý Tuấn, chỉ là cười nhạt một tiếng:
– Cám ơn Tuấn ca đã chỉ dạy.
Mẹ kiếp! Thằng Diệp Phù Đồ này cũng quá nhát ké đi.
Mọi người nghe câu câu trả lời của Diệp Phù Đồ thì đều nhịn không được trợn ngược mắt, điên cuồng hô hỏng bét! Lý Tuấn người ta đã chạy đến trước mặt ngươi diễu võ dương oai, ngươi không phản kích thì thôi, còn trực tiếp nhận thua, đây là muốn chơi kiểu nào? Còn là đàn ông sao? Làm sao Tiết Mai Yên lại coi trọng một thằng không có tiền đồ như thế?
Nghĩ tới đây, trong lòng của mọi người đều đối với Diệp Phù Đồ khinh thường tới cực điểm.
Chỉ có Lý Tuấn dường như rất hài lòng đối với câu trả lời của Diệp Phù Đồ, vừa cười vừa nói:
– Rất tốt, Tiểu Diệp tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn rất là hiểu chuyện mà.
Nói xong, hắn lấy tư thế “người thắng cuộc” xoay người bỏ đi.
– Cao Thiến, hình như là tôi không làm gì có lỗi với tên Lý Tuấn này nha, tại sao hắn lại muốn nhằm vào tôi?
– Anh không biết?
Cao Thiến lộ vẻ kinh ngạc.
– Nói nhảm, nếu tôi biết tôi còn hỏi cô sao?
Diệp Phù Đồ không đần độn đến mức không nhìn ra Lý Tuấn tới là để dằn mặt mình. Lý do hắn không phản kích là bởi vì trong lòng lúc đó đâu có tức giận, mà là tràn đầy sự khó hiểu.
Thử nghĩ, một người xa lạ đột nhiên chạy tới trước mặt ngươi diễu võ dương oai rồi dằn mặt ngươi một trận, e rằng hầu hết mọi người đều cảm thấy không phải là giận dữ phẫn nộ, mà rất khó hiểu đi.
– Là như thế này, tên Lý Tuấn này yêu thích Yên tỷ từ lâu rồi.
Cao Thiến thấy dường như Diệp Phù Đồ thật sự không biết nguyên nhân của sự việc, lúc này mới kiên nhẫn giải thích một lần.
– Thì ra là như vậy.
Diệp Phù Đồ dở khóc dở cười, không biết hắn có tính hay không là “nằm cũng trúng đạn”?
Đúng vào lúc này, quầy bar bên kia truyền tới giọng nói của Lý Tuấn:
– Nghỉ nhiều ngày như vậy, vẫn chưa có pha chế rượu, cũng không biết có bớt thành thạo không? Trước khi làm việc thì trước hết luyện tay một chút đi.
Nói xong, đầu tiên Lý Tuấn cẩn thận rửa sạch tay, sau đó từ trong tủ rượu lấy ra mấy chai rượu tây cùng một cái bình lắc pha chế rượu, ngay sau đó lấy những chai rượu tây đổ vào bình lắc pha chế, cuối cùng bắt đầu lắc đều.
Ngay từ đầu những động tác của Lý Tuấn còn rất đơn giản, nhưng càng về sau càng phức tạp, chỉ thấy cái bình lắc pha chế rượu trong tay hắn không ngừng xoay tròn một cách hư ảo.
Những động tác của Lý Tuấn nhìn rất ngầu và ảo diệu, làm cho những người chung quanh đang quan sát phải lớn tiếng khen hay liên tục. Riêng mấy cô gái nhỏ thì xem đến mức trong ánh mắt sớm hiện ra hai chữ “mê trai”. Ngay cả Cao Thiến bên cạnh Diệp Phù Đồ cũng bị hấp dẫn.
Chỉ có Diệp Phù Đồ sau khi nhìn lần thứ nhất thì lắc đầu, lười đi nhìn lần thứ hai. Có lẽ việc Lý Tuấn pha chế rượu theo người khác thấy thì cực kỳ hư ảo và chuẩn ngầu, nhưng ở trước mắt một tu chân giả, cơ bản là không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, văn phòng trên lầu hai đột nhiên mở ra, một mỹ phụ dáng người thướt tha gợi cảm đi tới, không phải ai khác, đó là Tiết Mai Yên, nàng bị sự ồn ào bên ngoài hấp dẫn ra, nhìn thấy Lý Tuấn đang pha chế rượu cũng ,cảm thấy hào hứng và liền đi xuống quan sát.
Tiết Mai Yên vừa mới đi tới bên cạnh quầy bar, Lý Tuấn đã kết thúc pha chế rượu, lấy ra một cái ly thủy tinh, lấy rượu được pha chế trong bình lắc, đã trở thành một loại rượu màu hồng phấn chậm rãi rót ra.
– A Tuấn, không tệ nha, em nghỉ nhiều ngày như vậy mà kỹ thuật lại là một chút cũng không thụt lùi
Tiết Mai Yên thấy thế, vừa cười vừa nói.
– Yên tỷ!
Lý Tuấn vừa thấy Tiết Mai Yên cũng tới, hai mắt hắn liền tỏa sáng và cười một cách phong độ:
– Yên tỷ, mấy ngày cũng chưa gặp, vậy mà làm em nhớ chị muốn chết! Một ly “Hồng phấn Giai nhân” này, đại biểu cho sự nhớ nhung của em đối với Yên tỷ, bây giờ tặng cho Yên tỷ!
Nói xong, Lý Tuấn còn dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Diệp Phù Đồ cách đó không xa, dùng sức nhướng mày, ra vẻ khiêu khích.
Tiết Mai Yên nghe Lý Tuấn nói xong thì thoáng biến sắc.
Nàng là người phụ nữ khôn khéo, làm sao mà không biết Lý Tuấn này có lòng theo đuổi mình. Nếu như hắn chỉ là thành viên bình thường của quán bar, chắc chắn Tiết Mai Yên sẽ từ chối không nương tay, nhưng vấn đề ở chỗ Lý Tuấn lại là trụ cột quán bar Dạ Mị, nếu thiếu hắn thì việc kinh doanh sẽ bị giảm sút không ít, cho nên nàng vẫn giả bộ như không biết.
Nhưng hiện giờ thì sự theo đuổi của Lý Tuấn càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng trắng trợn, tới mức làm cho Tiết Mai Yên cảm thấy chán ghét. Và trong nội tâm nàng hiểu rõ, có lẽ đã đến lúc ngả bài.
Nghĩ tới đây thì Tiết Mai Yên đột nhiên nhìn thấy Diệp Phù Đồ đứng cách đó không xa, đôi mắt đẹp sáng lên khi khẽ cười duyên:
– Tiểu Diệp, em lại đây một chút.
– Yên tỷ, có chuyện gì không?
Được Tiết Mai Yên “triệu hồi”, Diệp Phù Đồ lập tức đi tới.
– Tiểu Diệp, vị này là Lý Tuấn, là người pha chế rượu số một của quán bar Dạ Mị chúng ta, rượu hắn pha chế có hương vị cũng không tệ, em cũng nếm thử một chút đi.
Tiết Mai Yên cười cười, nhận lấy ly rượu “Hồng phấn Giai nhân” từ trong tay Lý Tuấn, sau đó đưa cho Diệp Phù Đồ.
Vốn là Lý Tuấn thấy Tiết Mai Yên nhận lấy ly rượu “Hồng phấn Giai nhân” trong tay mình, trong lòng hắn mừng như điên, cho rằng cuối cùng Tiết Mai Yên cũng tiếp nhận tình cảm của mình. Nhưng ai ngờ rằng, đảo mắt một cái, Tiết Mai Yên đã lấy “Hồng phấn Giai nhân” đưa cho Diệp Phù Đồ. Sắc mặt hắn thoáng cái đã tối sầm.
Chính mình dùng hành động tặng ly “Hồng phấn Giai nhân” này cho Tiết Mai Yên, hàm ý của nó cũng đã rõ ràng, vậy mà Tiết Mai Yên lại lấy “Hồng phấn Giai nhân” đưa cho Diệp Phù Đồ! Đây thực sự là tát vào mặt hắn.
Diệp Phù Đồ cũng không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Lý Tuấn, tùy tiện nhận lấy ly “Hồng phấn Giai nhân” uống một ngụm. Hắn cảm thấy hương vị đúng như Tiết Mai Yên nói là cũng không tệ lắm, nhưng hắn không có hiểu biết nhiều về rượu nên chỉ có thể nói:
– Cũng không tệ lắm.
Sắc mặt Lý Tuấn càng thêm khó coi khi thấy cảnh này, phổi hắn cũng sắp nổ vì tức và hàm răng nghiến ken két.
Nhưng hắn cũng được coi là một người có lòng dạ, vì vậy hắn không trực tiếp biểu hiện ra ngoài. Chợt giống như hắn đã làm ra quyết định gì đó, ban đầu sắc mặt hắn như dính dầu hôi, thoáng cái đã trở nên chan chứa tình cảm, ngay sau đó, từ phía dưới quầy bar ôm ra một bó hoa hồng đỏ rực.
– Ồ…!
Những nữ sinh nhỏ ở đó, vừa nhìn thấy một bó hoa hồng như thế thì nhịn không được trầm trồ.
Lý Tuấn ôm bó hoa hồng này đi tới, sau đó mãnh liệt quỳ xuống một chân, chậm rãi nói một cách thâm tình với Tiết Mai Yên:
– Yên tỷ, thật ra em đã thích chị từ lâu… Cho tới bây giờ, sự yêu thương em dành cho chị đã không cách nào giấu diếm. Xin hãy tiếp nhận tình yêu của em đi!
Diệp Phù Đồ thấy cảnh này thì nhíu mày. Mặc dù hắn luôn miệng nói mình và Tiết Mai Yên chẳng qua là bạn bè bình thường. Nhưng hắn thấy Lý Tuấn vậy mà trước mặt mọi người bưng lấy hoa tươi tỏ tình với Tiết Mai Yên, trong lòng vẫn hơi khó chịu, hận không thể dùng một tay đập chết con hàng này.
Cũng may, cuối cùng Diệp Phù Đồ vẫn nhịn được xúc động này. Chứ nếu hắn đã thật sự muốn giết chóc, e rằng trong đất nước Hoa Hạ to lớn này sẽ không ai có thể ngăn cản được hắn.
Tiết Mai Yên cho rằng nếu làm như vậy, điều mà nàng muốn ám chỉ đã rất rõ ràng, và Lý Tuấn chắc hẳn là sẽ hiểu được. Nhưng nàng không nghĩ tới, Lý Tuấn không chỉ không biết khó mà lui mà ngược lại, tỏ tình ngay trước mặt mọi người. Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy một chút bối rối, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại và nói một cách thản nhiên:
– Lý Tuấn, chúng ta thật sự là không thích hợp.
Nếu là lúc trước cũng bị Tiết Mai Yên từ chối, Lý Tuấn có lẽ sẽ không để ý nhiều. Nhưng bây giờ còn có một Diệp Phù Đồ đang đứng đó và làm cho hắn cảm nhận được nguy cơ thật lớn. Hắn biết rằng nếu mình lại một lần nữa không theo đuổi được Tiết Mai Yên, sợ rằng sẽ không còn cơ hội.
Cho nên, sau khi nghe Tiết Mai Yên cự tuyệt, sắc mặt Lý Tuấn có chút tối sầm:
– Yên tỷ, chị đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn từ chối em sao?
570
6
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
