ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Tên trụ cột ngạo mạn

Nguồn: TruyệnYY.

Dịch: Infinity.

Thời gian rảnh rỗi trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống, nương theo đó là từng đợt khách tràn vào, quán bar Dạ Mị bắt đầu ồn ào nhộn nhịp, mà các phục vụ viên như Cao Thiến, cũng bắt đầu trở nên bận rộn, các nàng giống như những con bươm bướm, bay nhanh giữa rất nhiều khách hàng.

Qua một lúc tiếp xúc, cảm giác của Diệp Phù Đồ đối với mấy nữ sinh nhỏ Cao Thiến cũng không tệ lắm, hắn cho rằng có thể làm bạn bè tốt, cho nên trong lúc các nàng làm việc, hắn thường xuyên chú ý tới mấy nữ sinh nhỏ này, sợ các nàng bị những gã khách có ý đồ xấu, lợi dụng gây ra hành vi quấy rối.

Rất hiển nhiên, Diệp Phù Đồ đã lo lắng suông, mấy người Cao Thiến đều là phục vụ viên đã làm lâu dài của quán bar Dạ Mị, muốn chiếm tiện nghi các nàng là cực kỳ khó khăn, nhìn đến đây, Diệp Phù Đồ cũng yên tâm, bắt đầu công việc của chính mình.

Diệp Phù Đồ một hồi ở trong quầy bar rửa sạch các ly rượu đã dùng qua, một hồi lại thấy không đủ người làm, liền đứng dậy đến chỗ quầy bar cung cấp sự phục vụ cho khách hàng, tuy nhiên bởi vì hắn là người mới, lúc làm việc luôn có chỗ sơ suất, nhưng được cái là chưa từng xuất hiện sai lầm lớn.

Thời gian rất nhanh đã tới nửa đêm, nhưng trong quán bar Dạ Mị không chỉ không có vắng đi, ngược lại càng thêm ồn ào nhộn nhịp, cùng lúc đó, bầu không khí cũng trở nên càng thêm dâm mỹ, múa thoát y bắt đầu trình diễn, nương theo nhạc Rock điếc tai, nam nữ trong sàn nhảy bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, tình cảnh này nhìn thoáng qua giống như “quần ma loạn vũ”.

Còn có, một số nơi hẻo lánh bí ẩn trong quán bar, nữ úp mặt vào tường quay lưng ra ngoài, nam thân mật dán ở sau lưng nàng, tay thò vào trong quần áo. Hoặc là nam nhân ngồi ở trên ghế sô-pha, nữ nhân cứ như vậy mà ngồi thẳng lên, điên cuồng nhịp eo.

Tình cảnh như thế, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung—ngập trong vàng son.

Diệp Phù Đồ là một người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, từng màn tràn ngập kích thích như thế hiện ra trước mắt hắn, làm trong lòng hắn tràn ngập kích động, đồng thời còn có chút không cam lòng, dựa vào cái gì mà hắn đường đường là một người tu chân, chỉ có thể làm phục vụ viên, mà bọn phàm nhân giống như những con kiến hôi này, lại có thể hưởng thụ như thế? Điều này không khỏi cũng quá không công bằng.

Cũng may, ý nghĩ này vừa sinh ra, liền bị Diệp Phù Đồ cấp tốc giết chết, tiếp theo vận chuyển công pháp, để tâm trí khôi phục sự tỉnh táo, sau đó khóe miệng toát ra một vệt mỉm cười, bởi vì trải qua sự việc vừa rồi, tâm cảnh của hắn lại chịu qua một lần rèn luyện, trở nên càng thêm cứng cỏi.

Đến ba giờ sáng, là thời gian quán bar Dạ Mị ngừng kinh doanh, những khách nhân bắt đầu tốp năm tốp ba ra về, chỉ để lại mặt đất bừa bộn.

Lúc này, bà chủ Tiết Mai Yên ra mặt, đối với một đám phục vụ viên mặt mũi tràn đầy mệt mỏi cười nói:

– Tốt, hôm nay mọi người đã vất vả, có thể tan ca rồi.

Nghe được tan ca, mọi người đều không nhịn được phát ra một tiếng reo hò.

Sau đó Tiết Mai Yên đi tới bên cạnh Diệp Phù Đồ, lo lắng hỏi:

– Tiểu Diệp, hôm nay là ngày đầu đi làm của em, cảm giác thế nào?

– Vẫn được chị.

– Vậy thì tốt, bây giờ đã không còn sớm, em mau đi về nghỉ đi.

Cho dù là Diệp Phù Đồ hay là Tiết Mai Yên, bọn họ đều không có phát hiện, lúc hai người nói chuyện với nhau, mấy người nữ phục vụ viên Cao Thiến, đang dùng từng tôi mắt tràn đầy ngọn lửa bà tám, dòm ngó hai người bọn họ.

Diệp Phù Đồ không phát giác được chuyện này, sau khi dọn dẹp sạch sẽ khu vực mình phụ trách, chào hỏi một tiếng với Chu Hinh và mấy người Cao Thiến, liền ra khỏi quán bar Dạ Mị, trở lại chỗ mình ở.

Sau khi trở về, Diệp Phù Đồ cũng không nghỉ ngơi, mà là ngồi xếp bằng ở trên giường, vận chuyển Đại Hỗn Độn Thần Quyết, bất đầu hấp thu Linh khí giữa trời đất, không ngừng tăng lên tu vi của chính mình.

Diệp Phù Đồ tuổi còn trẻ, đã trở thành một cao thủ tu chân, không chỉ dựa vào riêng Đại Hỗn Độn Thần Quyết và thông minh trời cho, mà còn dựa vào sự chăm chỉ.

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Phù Đồ tiếp tục đi làm tại quán bar Dạ Mị, nhưng trong vòng vài ngày này, trong quán rượu có lan truyền tin đồn, nói rằng hắn cùng Tiết Mai Yên có quan hệ đặc thù. Không có cách nào, ai bảo Tiết Mai Yên luôn luôn thường xuyên quan tâm đến hắn, làm sao có thể không làm người ta nghi ngờ.

Đáng lẽ là trong quán rượu truyền ra tin đồn dạng này, Tiết Mai Yên vì tránh hiềm nghi, hẳn là sẽ xa lánh Diệp Phù Đồ, ít nhất là không thể giống như trước luôn trông nom hắn, nhưng kết quả thế nào, Tiết Mai Yên không chỉ không có tránh hiềm nghi, ngược lại là càng thêm quan tâm hắn.

Làm như vậy, không thể nghi ngờ là để nhân viên công tác trong quán bar, càng thêm vững tin quan hệ giữa Diệp Phù Đồ và Tiết Mai Yên không bình thường, thậm chí trực tiếp khẳng định, “con hàng” Diệp Phù Đồ này chắc chắn là “người tình nhỏ bé” của Tiết Mai Yên.

Tiết Mai Yên không thèm tránh hiềm nghi hoặc là giải thích, tất nhiên Diệp Phù Đồ càng không thể nói cái gì, đối với tin đồn trong quán rượu, chỉ có thể đáp lại là cười khổ, nhưng mà cười khổ chỉ là ngoài mặt, còn trong nội tâm Diệp Phù Đồ cũng có chút rung động.

Trong quán rượu đã xuất hiện tin đồn về hai người, thân là bà chủ Tiết Mai Yên làm sao có thể không biết, nàng lại không tránh hiềm nghi, ngược lại là càng biểu lộ ra sự trông nom và quan tâm mình? Chẳng lẽ Tiết Mai Yên thật sự là đối với mình có ý đó?

Nhưng ý nghĩ này vừa sinh ra, đã bị Diệp Phù Đồ phủ định, người ta—Tiết Mai Yên là thân phận gì? Đây chính là một bà chủ quán bar, mà hắn—Diệp Phù Đồ, thân phận bên ngoài chỉ là một thằng nhóc nghèo, thân phận chênh lệch lớn như vậy, Tiết Mai Yên làm sao lại coi trọng chính mình.

Sau khi trong lòng đoán chừng Tiết Mai Yên không thể nào đối với mình có ý, Diệp Phù Đồ buông lỏng một hơi, chỉ cần hai người là trong sạch, để ý tin đồn của người khác làm cái gì. Có điều, sau khi nghĩ như vậy, tâm lý Diệp Phù Đồ lại có chút phiền muộn và thất lạc.

Từ khi đi làm tại quán bar Dạ Mị, lịch sinh hoạt của Diệp Phù Đồ biến thành ban ngày tu luyện, ban tối đi làm. Sinh hoạt theo cách này đối với người khác có lẽ quá mức đơn điệu, buồn tẻ và không thú vị, nhưng Diệp Phù Đồ lại rất ưa thích dạng sinh hoạt bình thản này.

Nhưng sinh hoạt bình thản cũng không thể nào luôn luôn tiếp tục kéo dài mãi.

Có một ngày, lúc sáu giờ chiều Diệp Phù Đồ đi tới quán bar Dạ Mị, ở cửa ra vào gặp được Cao Thiến cùng lúc cũng đi làm, hai người chào hỏi một tiếng, sau đó vừa nói vừa cười đi vào quán bar Dạ Mị.

Vừa đi vào quán bar Dạ Mị, Diệp Phù Đồ đã thấy một người mặc quần đen, áo sơ mi trắng cùng com-lê đen, thắt nơ đeo cổ, dáng vẻ có thể được coi là đàn ông đẹp trai, đang đứng ở nơi đó la lối om sòm, vênh mặt hất hàm sai khiến, cách làm việc giống như hắn là ông chủ của quán bar Dạ Mị vậy.

Diệp Phù Đồ thấy thế, hỏi Cao Thiến:

– Cao Thiến, người này là ai?

– Tên này gọi là Lý Tuấn, là người pha chế rượu giỏi nhất của quán bar Dạ Mị chúng ta, cũng là trụ cột. Tại quán bar Dạ Mị, ngoại trừ Yên tỷ ra, địa vị tối cao nhất là của Lý Tuấn này.

Cao Thiến thấp giọng giới thiệu.

Diệp Phù Đồ nghe vậy, giật mình gật gật đầu, đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, nhưng lúc này Lý Tuấn đột nhiên xoay người lại, hắn nhíu mày khi nhìn thấy Diệp Phù Đồ đứng cùng Cao Thiến, đi tới, cười nói:

– Tiểu Thiến, mấy ngày không gặp, em lại xinh đẹp hơn nha!

– Cám ơn Tuấn ca khích lệ.

Lý Tuấn vậy mà là “nhân vật lớn” của quán bar Dạ Mị, Cao Thiến chẳng qua là một phục vụ viên, sao dám thờ ơ, vội vàng cười theo nói.

Lý Tuấn cũng cười cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Phù Đồ đang đứng một bên, nhíu mày hỏi:

– Tiểu Thiến, vị này là?

– Đây là Diệp Phù Đồ, Tiểu Diệp, phục vụ viên mới tới của quán bar chúng ta.

Cao Thiến giới thiệu.

Lý Tuấn nheo mắt lại, chợt cười như không cười nói:

– Thì ra vị này chính là Tiểu Diệp, nhân vật nổi tiếng nhất gần đây của quán bar Dạ Mị chúng ta sao? Anh vừa trở về liền nghe thấy mọi người đều đang bàn bạc về chú em.

– Ha ha, Tuấn ca đừng nói giỡn, tại quán bar Dạ Mị chúng ta, nói đến nhân vật nổi tiếng chắc chắn là Tuấn ca, em chẳng qua là một người mới mà thôi, về sau còn hi vọng Tuấn ca trông nom nhiều hơn.

Diệp Phù Đồ khiêm tốn cười nói.

– Trông nom nhất định là sẽ rồi, Tiểu Diệp à, chú em biết thân là một phục vụ viên, quan trọng là cần phải làm cái gì không?

Lý Tuấn hỏi một cách cao cao tại thượng.

Diệp Phù Đồ lắc đầu, vừa cười vừa nói:

– Em vừa mới làm phục vụ viên được vài ngày, làm thế nào biết những chuyện này, còn mong được Tuấn ca chỉ ra sai sót.

– Làm phục vụ viên, quan trọng nhất là sức hiểu biết, biết được bản thân mình có thể nghĩ cái gì, cái gì là mình không có tư cách muốn.

– Tiểu Diệp à, anh nhìn bộ dạng này của chú em, hẳn là mới tốt nghiệp ra trường nha? Xã hội bây giờ, quá khó để tìm công tác. Mà học sinh mới tốt nghiệp ra trường, muốn tìm việc làm thì càng khó hơn nữa, quán bar Dạ Mị chúng ta đãi ngộ phúc lợi đều rất khá, Tiểu Diệp chú em có thể ở đây làm phục vụ viên, do vậy có thể nói đó là phúc khí của chú em.

– Nhưng mà chú em phải nhớ kỹ lời vừa rồi của anh, thân là phục vụ viên, quan trọng nhất là sức hiểu biết, biết mình có thể suy nghĩ gì, không có tư cách suy nghĩ gì, nếu là dám có ý nghĩ mà mình không có tư cách nghĩ, sợ rằng chú em sẽ không có cơ hội tiếp tục công tác tại quán bar Dạ Mị.

Lời nói của Lý Tuấn dường như mang theo hàm nghĩa khác, còn có một chút sự uy hiếp trong đó.

610

9

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.