ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Con người!

Tiếng chuông báo hiệu năm giờ hơn của trường vang lên, Lạc An ưỡn thẳng người, dọn dẹp đóng sách vở và giấy tờ đang vương vãi trên bàn.

Cố gắn sắp xếp chúng lại, rồi từ từ bỏ hết vào cặp.

Lac An có thói quen ở lại trong trường đến khi trường đóng cửa mới về.

Vốn nàng trước nay là vậy, vì dù cho nàng có về nhà cũng biết nơi đó hiện tại cũng chẳng có ai, tới hiện tại nàng còn đang sống nhờ nhà của Huỳnh Phúc Đức.

Nơi đó là đâu chứ?! Biệt phủ của cao tầng cấp cao của một trong mười tập đoàn.

Nàng chỉ là người được cho vào ở nhờ! Làm gì có cái quyền đi lại! Vậy nên nàng vẫn giữ cái thói quen ở lại trường.

Nàng vốn không có một người bạn nào thân thiết, dù cho nàng là một cô gái có cá tính sôi nổi và là một trong số học bá của trường.

Tương tự như Huỳnh Phúc Đức. Nàng là một đứa trẻ bị lời nguyền của hai chữ thiên tài đeo bám.

Thay vì là sự hà khắc như Phúc Đức… Lạc An nàng là địa vị!

Con gái của nhà khoa học đầu tàu trong công nghệ kỹ thuật, thiên tài toán học tin học bẩm sinh. Tiểu thư hòa đồng hoạt bát tạo cho người được nàng tiếp cận luôn cảm thấy thoải mái.

Nhưng vậy thì sao? Chẳng ai dám tiếp cận nàng, chẳng ai dám cùng nàng thuần túy làm một người bạn!

Một mình dạo bước trên dãy hành lang, nhè nhẹ không nhanh cũng không chậm di chuyển.

Ánh mắt nàng vô hồn thơ thẩn nhìn vào hư không vô định, bầu trời chiều tà ánh lên sắc hồng nhưng trong mắt nàng sao lại ảm đạm đến vậy?

Bước khỏi cánh cổng chào của ngôi trường cấp ba Phù Minh. Bỏ lại sau lưng ánh sáng đang dần vụt sáng của ánh chiều tà.

Nàng luôn như vậy, luôn một mình, khoảnh khắc hiếm hôi khiến nàng thấy thoải mái và vui vẻ là khi nàng cầm trên tay chiếc máy tính, với trên màn hình là những câu lệnh số học.

Thường ngày sau giờ học nàng sẽ tìm đến một góc khuất nào an tỉnh để dùng máy tính xâm nhập vào một hay hai loại hệ thống được đánh giá là bảo mật thép.

Dạo một vòng và rời đi trên những tầng bảo mật là cách khiến nàng cảm thấy thoải mái.

Quán cafe lề đường, quán nét kỹ thuật số, hay đơn giản là sân thượng của một tòa khách sạn nào đó.

Chỉ cần là nơi có thể ngồi nàng liền sẽ đến.

Nhưng mà hôm nay rất khác! Nàng không còn cô độc bước đi nữa, theo sau nàng luôn có một hình bóng của một thanh niên, hắn lẳng lặng theo sau nàng, nhìn ngắm nàng. Để rồi khi nàng thấy thoải mái nhất thì bước ra từ trong góc tối của tòa sân thượng.

Giọng nói của hắn có phần ôn hòa, có đôi nét dịu dàng trong giọng điệu.

– An, về thôi! Người hầu nấu xong bữa tối rồi.

Lạc An nhẹ ướng người, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn nói ra một câu với giọng địu trêu ghẹo.

– Hì hì! Anh Đức bao giờ lại rảnh rỗi đi theo sau em thế này!

Huỳnh Phúc Đức đi đến gần nàng, nhẹ đặt tay lên mái tóc đen huyền, xoa xoa vài cái rồi nói.

– Đức gì chứ! Em còn không biết là chị sao?

Cười một tiếng “Hì Hì” Lạc An nháy mắt rồi nói.

– Bảo sao hôm rồi anh Đức tìm chị. Hai người đây là muốn diễn cho mấy người trong thành phố này nhìn phải không?

Tông giọng ôn tồn đầy kiên nhẫn, Vô Diện nhẹ nói.

– Về thôi! Sắp tối rồi, chị còn phải về diễn cho một số người xem.

Ánh tà phủ xuống trên những tòa nhà, dần nhường chỗ cho ánh đèn neon màu xanh.

Tại một khu dân cư các trung tâm thành phố số 11 không xa. Huỳnh Bát một thân nặng trĩu nằm ườn trên chiếc giường nệm bông mềm mại, ánh đèn trong nhà anh ta không được bật lên, thứ duy khiến căn phòng có vẻ còn có người ở chính là ánh đèn mờ của đường phố xung quanh phản chiếu qua tấm cửa sổ ở góc trái nhà.

Ánh đèn dừng lại trên khuôn mặt người trung niên ba mươi tuổi có phàn mệt mỏi. Huỳnh Bát đã liên tục không ngủ trong hơn ba ngày trời, liên tục 38 tiếng đồng hồ hắn chạy đông chạy tây đi tranh thủ móc nối xử lý những thế lực trung lập trong hành phố.

Đi hơn bảy nơi thì cũng được ba nhà dám đứng ra tỏ rỏ lập trường đứng về hắn. Chỉ là những người này dù thế nào cũng chẳng bõ bèn gì nếu đặt lên bàn cân so sánh với tay chân của Huỳnh Phúc Đức.

Thế lực của hắn nói có thể uy hiếp anh trai của Huỳnh Phúc Đức, nhưng thật ra đều liên kết với nhau nhờ lợi ích hắn đặt ra.

Hắn khác với Huỳnh Phúc Đức, hắn không có sự che chở của đám người già tiền nhiệm hay nguồn lực bất tậng để đè ép những kẻ khác trong tộc, bắt buộc họ phải phục tùng.

Thứ duy nhất hắn có là là ba tất lưới, cùng một số nguồn lực tự thân có. Mạng lưới hắn muốn hoạt động buộc ép phải bỏ ra tài nguyên để tạo dựng mối quan hệ hòa hảo.

Vậy nên hắn rất mệt mỏi, từ lúc bước vào con đường này hắn đã không ngừng nỗ lực để tranh giành hào quan với người kế nhiệm tiếp theo, cố gắng tạo cho mình hậu thuẫn từ nhiều phía ngoài gia tộc.

Tất cả những gì hắn làm đều rất thuận lợi. Chỉ tiết là cho đến khi Huỳnh Phúc Đức ra tay.

Hắn nhớ rất rõ, cái khoảnh khắc bản thân hắn nhận ra kẻ kia đáng sợ đến mức nào. Tất cả việt hắn làm đều bị tên kia đi trước đúng một bật, thậm chí kẻ đó cò ranh tay nhấp nhả, nhử cho hắn múa may.

Hắn cũng chẳng nhớ đây lần thứ mấy mình thua dưới tay kẻ tiểu nhân kia.

“Thứ năm hay sáu? Quên mất rồi!...Đã sáu lần rồi! Đám người kia chơi đùa cũng đủ rồi, chỉ cần sau hai tháng nữa là giá trị cuối cùng của mình trong gia tộc sẽ hết. Chắc chắn khi đấy mình sẽ chết! Ha ha!”

Ánh mắt hắn cứng đơ, khuôn mặt giễu cợt tự cười vào từng hành động của mình.

Gượng đứng dậy, đôi động tử của hắn dần co lại rồi bộc lộ ra phần dã tính. “Huỳnh Phúc Đức! Tôi cùng anh cược lần cuối. Tôi không tin trước thời hạn cuộc chiến anh lại giết tôi!”

Bước từng bước đến căn bếp gần đó, vặn vòi nước rửa lại khuôn mặt đang trắng bệch vì mệt mỏi.

Sau đó anh ta nhẹ đến gần bếp lấy một cái tập dề rồi mặt lên.

Chậm rãi ngẩng đầu rồi nói với tông giọng khàng khàng có chút mệt mỏi do thiếu ngủ.

– Six mở đèn!

Ngay sau khi câu nói vừa dứt, ánh đèn toàn căn phòng sáng lên, ánh sáng trắng chiếu qua từng góc nhỏ trong căn nhà. Nó vô tình khiến nơi đây tăng thêm vài phần sức sống.

Sau hơn nữa tiếng quần quật trong bếp thì Huỳnh Bác cũng hoàn thành một bữa cơm nhỏ.

Dọn dẹp ra bàn ăn chỉ trong vài phút trên bàn đã bày biện một chén cơm ấm, cùng đó là một tô cháo loãn đầy ắp thịt thà. Bên cạnh có còn có một chiếc đĩa đựng một cái lon nhỏ đề “Thịt protein nhân tạo đóng hợp Lý Gia.” trên đó còn dáng một miếng nhãn dán đề “giảm giá 40%/ 1 lốc”. Phần nhãn dán có chút rách để lộ ra năm hết hạn của sản phẩm là “01 03 2124”.

Huỳnh Bát loay hoay dọn dẹp lại căn bếp một lúc lâu. Sau vài mười lăm phút thì hắn dừng lại.

Chậm rãi đi qua bàn ăn. Hắn không vội ngồi xuống mà nhẹ nhàng cẩn thận bê tô cháo đầy ắp thịt trên bàn, từ từ đi vào trong một căn phòng gần đó.

Nhẹ nhàng cất giọng nói với thiết bị ở cửa.

– Six mở cửa.

Cánh cửa sau câu lệnh khẽ vang lên một tiếng cạch, rồi từ từ hé mở một cách tự động.

Đằng sau cánh cửa là một đống xích xắc lúc nhúc được cố định trên tường, tất cả chúng chỉ để trói một người thanh niên độ tầm hai mươi tuổi. Cậu ta có vẽ quằn quại, lúc thì cười ngớ ngẩn, khi thì lại nghiêm giọng ra lệnh.

Huỳnh Bát bưng tô cháo nóng vào trong, tìm một cái bàn gần đó đặt lên.

Xong hắn đi qua, đến trước mặt đối diện người thanh niên kia.

Đôi bàn tay trắng bệch run rẩy vì mệt nhưng vẫn cố gắn chỉnh chu lại quần áo cho người thanh niên kia.

Vừa làm giọng nói hắn vừa dịu nhẹ, hạ thấp tông giọng.

– Cha à! Cha ăn cháo đi thôi.

Nghe được giọng nói người thanh niên kia dừng lại hành động, nhìn chằm chằm Huỳnh Bát.

Đôi mắt ánh ta rưng rưng như nhớ về hình bóng của ai đó rất thân thuộc, sau đó gian rộng đôi tay ôm trọn Huỳnh Bát vào lòng. Vừa làm ông vừa hoãn loạn, vừa liên tục lập đi lập lại.

– Minh Nhu! Minh Nhu! Em về rồi! Em về rồi! Em không chết! Không chết! Anh sai rồi! Anh xin lỗi đã liên lụy đến em! Anh anh anh anh lẽ ra không nên tranh giành thứ quyền lực hảo huyền đó! Là anh! Là anh hại em!

Huỳnh Bát kiên nhẫn vỗ về người thanh niên vừa ôn tồn nói nhỏ.

– Cha ơi! Bình tĩnh thôi! Là con, Bát đây. Con đem cháo vào cho cha rồi nè. Bác sĩ bảo cha ăn cháo thêm vài hôm là có thể ăn cơm lại rồi!

Vừa nói cậu vừa nới lỏng từ từ đôi bàn tay đang ôm chặt kia.

Đi qua cẩn thận bưng tô cháo nóng hỏi, kiên nhẫn múc lên một muỗng, thổi từng hơi dịu, cố không thể nước miếng của minh văn ra.

Cứ thế anh ta đã đút cho người thanh niên kia được ba muỗng, chi là đến muốn thứ tư thì ánh mắt người kia co lại, đầy giận dữ phung cháo trong miệng ra rồi hất tô cháo mà Huỳnh Bát đang cầm sang một bên.

Cháo trong tô đổ ra còn cái tô do làm từ hợp kim đặc biệt nên không bị vỡ, nó chỉ bị văn vào một góc nhỏ.

Giọng nói điên dại, người thanh niên quát vào mặt của Huỳnh Bát một tiếng rất lớn.

– Thứ chó gì thế này. Ai nấu cái thứ khó ăn này, vứt đi nấu lại đi.

Huỳnh Bát nhìn cha mình một lúc rồi thở dài, mặt cho người thanh niên kia gào thét điên dại, ánh ta chỉ nhẹ đi đến nơi cái bát bị văn đến rồi nhặt lên.

Lẳng lặng đi ra khỏi phòng.

Hắn kiên nhẫn lấy một cái tô mới cùng chất liệu, rồi múc lại một tô cháo khác.

Xong hắn lại quay về căn phòng. Chỉ là khi hắn quay lại.

Người thanh niên kia lại biến thành một bộ dạng nhếch nhác liếm số cháo trên sàn một cách điên cuồng, không những vậy, ông ta vừa liếm vừa bốc từng miếng thịt bỏ vào miệng.

Huỳnh Bát thấy vậy liền đặt tô cháo lên bàn rồi vội kéo cha mình ra, đưa cho ông tô cháo đã nguội vài phần còn bản thân thì đi lấy thiết bị đến lau dọn đống cháo dư thừa.

Sau hơn ba mươi phút, hắn rời khỏi căn phòng, bưng ra một tô cháo đã bị vét sạch.

Hắn nhẹ đi đến bồn rửa, đặt cái tô vào rồi đi ra bàn ăn.

Bấy giờ cơm đã nguội, thịt hộp hâm nóng nay đã nguội. Hắn chỉ thở dài rồi lặng lẻ khui cái hợp thịt rồi chậm rải gắp từng miếng thịt mềm nhũn để lên chén cơm nguội của mình.

Lúc hắn đang ăn giở thì một cuộc gọi bất ngờ gọi đến. Hắn căng thẳng nhìn về phía thiết bị liên lạc hình vòng tay của mình. Khi thấy trên đó để tựa là Vân Vy thì hắn liền thở phào ra một hơi rất dài.

Nhẹ nhàng dùng ánh mắt dịu dàng y như lúc chăm sóc người cha mất đi thần trí của mình.

Huỳnh Bát hương về hình chiếu đang dần được cấu thành từ các hạt nano trong không khí tạo nên.

Đó là bóng dáng của một cô gái chạc tầm hai mươi tuổi. Cô ấy có một mái tóc đen xõa dài đến ngang lưng, toàn thân là trang phục có phần kín đáo.

Tông giọng cô ấy dịu nhẹ vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch có phần ảm đạm.

– Bát! Em đang trên đường qua đó, anh ra cửa đi.

Huỳnh Bát nghe vậy giật mình đi đến mở cánh cửa, nhìn ra hành lang dài tựa như bất tận, tại nơi xa cách cửa căn hộ vài phòng là hình ảnh của cô gái kia đang rạng rỡ, khệ nệ mang theo không ít đồ đi đến.

Huỳnh Bát nhẹ chạy qua, tiếp cô nàng một tay bưng bê đống đồ về lại căn hộ.

Sau khi cánh cửa đóng lại, hai người bận rộn dọn dẹp cất đồ dọn đóng đồ mà cô gái mang đến.

Trong đó có hai phần cơm thịt bò xào nóng hổi bốc lên những vấn khối nghi ngút.

Vừa bày ra bàn cô gái vừa để ý đến chén cơm nguội đang ăn dở và đĩa thịt nhân tạo lạnh nagtws trên bàn.

Lặng lẽ thở ra một hơi dài, lòng cô chua xót nhìn về phía người thanh niên đang bận rộn dọn dẹp đồ đạt và dọn lại căn phòng cho cô ngủ lại qua đêm.

Cô chậm đi đến tinh nghịch ôm chàm Huỳnh Bát từ phía sau.

Hai người họ vua đùa một lúc thì quay lại bàn. Cô gái tên Vân Vy bắt Huỳnh Bát nằm xuống ghế sofa nghỉ ngơi một lúc, còn mình thì đi hâm lại cơm và thịt.

Sau khi xong cô đi ra đánh thức Huỳnh Bát đang mệt mỏi, hắn ta có chút gượng ép cố thức dậy trong cơn mơ, tuy sự mị hoặc từ cơn buồn ngủ liên tục ẩm đến nhưng hắn vẫn có thể tự làm chủ mình là tĩnh giất.

Đó như một bản năng và thói quen thiết yếu của Huỳnh Bát.

Vừa ăn cơn, Vân Vy vừa nói chuyện chọc cười giúp Huỳnh Bát giảm đi một chút căn thẳng,

Sau khi ăn cơm xong, họ tắm rửa rồi đi vào phòng ngủ.

**

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.