ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Phản Tích

05/08/2124 9 giờ 30 phút.

Tại một quần đảo lớn trên ven bờ biển phía Đông. Có một chiếc thuyền du lịch nhỏ di chuyển trên mặt biển rộng lớn.

Trên truyền là ba bóng bình, một người là Huỳnh Phúc Đức đang nhè nhẹ nằm trên một cái ghế nghỉ dưỡng đặt ở trước boong tàu.

Hắn mặt trên thân một bộ áo che kín toàn thân, chỉ lộ ra cái cổ có phần vàng nhợt.

Khuôn mặt hắn ánh tuấn nhưng có vài phần mềm mại. Đứng cạnh hắn là một cô gái trong bộ trang phục nữ hầu, mái tóc nâu xqõa dài về sau.

Cô nàng đứng yêu lại đó, dẫu cho con thuyền nhiều lần run lắt những cơ thể nàng gần như không hề xê dịch dù chút nào.

Trên khoang trên của tàu, La Chuẩn đang ngái ngủ lái con tàu di chuyển trên mặt nước biển. Anh chàng mặc trên thân một cái áo ba lỗ làm lộ ra từng thớ thịt và cơ bấm cứng cáp, Chiếc quần quân nhân được anh lấy từ bộ trang phục quân đội cho binh lính của Liên Bang.

Đến cả cái thuyền anh ta đang lái cũng là hàng fake của Lâm gia trong liên bang.

Từ khi làm việc cho vị lão đại có tính khí quái gở kia anh ta gần như quên mất mình đang làm việc cho gia tộc nào.

Từ Lâm gia, Trần gia, Lý gia hay cả Thần Cung gia và gia tộc Habsburg anh ta đều đã lái qua đồ vật có logo giả của những nhà này.

Những lần duy nhất anh ta được mang logo nhà họ Huỳnh đi ra ngoài là những chuyến ghé thăm làm từ thiện, giúp đỡ người dân.

Vị lão đại kia của hắn là vậy. Một tên cáo già cứ thích giả danh cừu con.

Việc tốt thì “Tại hạ Huỳnh Phúc Đức từ Huỳnh Gia.”, việc mất dạy vô liêm sỉ tột cùng thì sẽ là cấu trúc “Tại hạ” cộng với tên của một kẻ xấu số nào đó rồi lại đến từ gia tộc hay nơi nào đó.

La Chuẩn, Huỳnh Phúc Đức và Linh cả ba người đã lên đên trên biển gần hai ngày không neo đậu.

Và tất nhiên trên đường hắn cùng Linh phải thay người hầu phục vụ tên lão đại vô đức kia.

Một lúc sau chiết ra đa cạnh hắn sáng lên, vang lên từng hồi âm thanh như thể phát hiện một thứ sinh vật lạ đang tiến gần.

Không cần chờ đợi lâu. Chỉ trong vài giây trôi qua, từ bên hông du thuyền đã bị va đập một cái khiến con thuyền chao đảo.

Trên mặt nước xung quanh dao động lộ ra từng cái phần thân dài sần sùi. Mặt nước chấn động, rung lên từng hồi, từ dưới mặt nước bấy giờ dần ngôi lên ba cái đầu đầy dã tình thuộc về ba con thuồng luồng có kích thước cực lớn.

Sau dị biến ba mươi năm trước các phản tích được sinh ra.

Phản Tích là những khu vực hoang phế, dấu vết còn sót lại của tổ chức Tương Lai sau khi nền văn minh từng đạt đến đỉnh cao trong công nghệ của họ dần đi đến suy tang. Đấy là những khu vực nguy hiểm và hầu hết đã bị thời gian, thiên nhiên, và hậu quả của những thí nghiệm bất chấp quy luật của những con người điên cuồng nuốt chửng.

Liên ban và tập thể mười đại tập đoàn vào hơn mười năm trước đã từng thử phái ra mười chi quân đội xâm nhập.

Nhưng kết quả đó là toàn bộ hơn hai mươi vạn quân nhân không ai quay về.

Thứ họ thu lại bấy giờ là những đoạn ghi hình đầy mờ ảo về vô số những loài sinh vật và thực vật bị biến dị trở nên khác máu.

Trong những tập đoàn năm ấy đã có vô số người đặt ra câu hỏi “Không phải con người chúng ta có công nghệ nano hay sao? Chỉ cần lỗi nặng không bị phá lượng thì vẫn còn có thể liên tục tái tạo cơ thể và có thể sống sót. Nhưng tại sao lại toàn quân không lấy một người khứ hồi cố hương.”

Và câu trả lời cho câu hỏi này bấy giờ được tập hợp chứng sách cao tầng của những tập đoàn và Liên Ban đưa ra đó chính là “Bầu không khí trong phản tích luôn phát ra một loại bức sống ngăn chặn sự phủ và lan tỏa của các hạt năng lượng nano.”

Liên bang năm đó cũng vô số lần xây dựng những cột năng lượng nano ở phía vành ngoài của những khu phản tích. Nhưng tiết thay thất bại lại chồng chất khiến kinh tế và nguồn vốn Liên Bang bỏ vào như dã tràng lấp biển.

Căn bản là chẳng thấm vào đâu, tiêu hao uổng phí.

Tuy là vậy, nhưng các tập đoàn và Liên Bang luôn hoang cố và cấp chấp với Phản Tích.

Họ đánh số hiệu và cho chúng những tên gọi đặc trưng. và phân chia nhau quyền sở hữu.

Mỗi tập đoàn đều giữ trong mình ít nhất là ba khu phản tích.

Họ tạo ra những cánh cổng khổng lồ bao quanh khu vực vành ngoài của Phản Tích.

Trong nội bộ mỗi tập đoàn đều chia nhau những chiếc chìa khóa ấy.

Với Liên bang là bốn vị Đô Đốc đứng đầu trong quân đội. Trong tập đoàn là những đại gia tộc có cả phụ thuộc lẫn chính gốc.

Tài nguyên trong Phản Tích bao gồm nguyên vật liệu sản xuất ra những cỗ máy mecha, tháp năng lượng nano, lỗi năng lượng và vô số những thứ công nghệ hiện thời. Nén không gian vào một khối nhỏ hay máy tích số phân tách con người từ vị trí này đến vị trí khác.

Tất cả đều cần đến những vật liệu này.

Ngoài ra, hoa quả thực vật bên trong những Phản tích là một trong những thứ đại bổ cho con người với muôn vàn công hiệu. Với thứ đc săn đón nhất trong giới quý tộc là những thực vật có chức năng bổ thận tráng dương, công hiệu làm đẹp.

Trước mắt chặng đầu du thuyền lại không gì khác chính là những con thú biến dị ở rìa ngoài Phản Tích.

Hình thù của chúng là thuồng luồng, một sinh vật cổ đại có trong các điển tích cổ, chúng có tên khác là giao long hay còn được biết là loài rắn sau nghìn năm mới hóa hình thành.

Chỉ là không qua bao lâu. Trên khắp bầu trời giáng xuống hai tia sấm rần van.

Theo sau là một cơn mưa máu có mùi tanh tưởi thú vật rơi xuống thấm vào nước biển, và trên bề mặt của du thuyền.

Con thuyền vốn góc màu trắng tinh khôi, chỉ trong một khắc đã trở thành màu đỏ, một màu đỏ của cái chết.

Con thuyền di chuyển như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Theo sau nó là một bóng hình cơ khí với hơn trăm nghìn con mắt mở ra đầy ghê rợn. Quanh thân nó là những tia lôi điện màu bạc xanh.

Đó là số hiệu 067-Indra do Linh chuyển hóa.

Với tính cách của Huỳnh Phúc Đức thì ra lệnh cho Linh xử lý như vậy là hiếm khi. Nhưng thực tế một chút.

Phản tích không phải nơi để chơi. Bởi vốn từ khi bước vào phần rìa của vùng biển đã có vô số sinh vật nhìn qua con thuyền này.

Theo hắn biết, một số sinh vật của Phản tích đạt cấp C đã có linh trí và phân chia lãnh thổ rất cao.

Ba con Thuồng luồng vừa đến chẳng qua là để con lớn hơn thăm dò thực lực.

Nếu con thuyền này mà có chút gì giằng co thì con lớn sẽ xuất hiện chơi đùa rồi truy giết bọn họ. Vì vậy hắn mới để Linh bày ra uy áp của cấp C+. Ý muốn nói với thứ đang lẩn trốn kia rằng.

Đây chỉ là nữ hầu đã là cấp C+ nếu các hạ muốn liều thì chính tôi sẽ ra tay.

Với những thứ sinh vật có linh trí thì chỉ cần cho nó biết ngươi không đến vì nó thì nó sẽ im lặng mà cho ngươi qua. Dù sau có linh tính thì cũng biết cân nhắc lợi ích.

Giữa lưỡng bại câu thương hay an ổn nằm im thì cụp var xuống an phận vẫn là thượng sách.

Sau hơn một tiếng di chuyển thì Linh đã trở lại hình người, nàng nhẹ đi qua nhìn Huỳnh Phúc Đức một lúc rồi quay đi.

Trong ánh mắt nàng như thấy được sự khác lạ từ người trước mắt, nhưng từ thói quen đến lối sống của hắn y hệt nên cũng không ý kiến gì.

La Chuẩn ở phía trên nhìn xuống một lúc rồi bật lên bộ đàm báo cáo.

– Lão đại, chúng ta đã đến phần rìa ngoài trung tâm của Phản Tích. Theo ra đa hiển thị thì cách đây năm nghìn kilomet là đến đảo Thiên Sa trung tâm của Phản tích này.

Im lặng một lúc Huỳnh Phúc Đức bên kia đầu dây nhẹ đứng dậy, bước khỏi cái dù phủ đầy máu huyết, nhìn ngắm một lần rồi đáp.

– Để thuyền ở chế độ tự lái. Anh mau muốn đây tập hợp. Bảo cả Linh ra đây, khu vực tới là biển xám vùng biển chết. Không có hai người cấp C+ như các người thì không vào được. Tiết kiệm năng lượng, chúng ta đến để phá đám cùng giết người, không phải đi tìm nguyên liệu gì nên cứ thoải mái mà phá.

Tiếng chuông im vang khắp các dãy hành lang len lỏi khắp các dãy phòng ốc.

Tại thành phố số 11 trường cấp ba Phù Minh.

Từng hàng đám thanh thiếu niên thi nhau rời khỏi từng phòng óc lớp học. Họ có người cười đùa, có người nghiêm túc trao đổi nhau về bài học.

Sự hồn nhiên ấy trái ngược với sự tàn khốc bên ngoài.

Từ trước đến nay giáo dục là thứ được đưa lên hàng đầu, vậy nên Liên Bang từ trước kia đã ra một bộ luật với nội dung chính là “Học sinh trong các thành phố buộc phải giữ gìn kỷ luật. Không mang theo ân oán cá nhân vào trường. Khi bước qua cổng trường, phải gạt bỏ mọi mâu thuẫn. Chuyên tâm học tập, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Bất kể địa vị hay xuất thân. Nếu vi phạm và bị phát giác, sẽ chịu xử phạt thích đáng theo quy định.”

Ngoài ra bộ luật này còn có cả phần của những người giáo viên giảng dạy.

Sự khắc nghiệt này từ đầu đã bị vô số người dân phản đối, một số phe phái của những tập đoàn muốn âm mưu kích động để người dân bất mãn cũng đã âm thầm hành động.

Ấy vậy Liên Bang chừng ấy năm đến nay vẫn vậy, luôn kiên định chung kiến với niềm tin của mình.

Cho đến nay đã không còn bao nhiêu lời nói oán trách, con người đã dần chấp nhận

Việt dần dần nhìn thấy những mặt tốt những bộ luật hà khắc ấy mang lại khiến người dân im lặng nghe theo.

Những luận điệu như ngăn cấm quyền tự do duy trì cảm xúc ở những đứa trẻ mà trước đó xuyên tạc ra dần biến mất.

Đến nay, trường học là nơi bình yên nhất trong cái thế giới ngập tràng trong sự thối nát.

Tại một phòng học rộng lớn, với cấu trúc bày trí như một cái rạp chiếu phim cỡ lớn hay là hội trường của một trường đại học trong quá khứ.

Mỗi phòng như thể có thể chứa từ hai trăm đến ba tăm người.

Mà lúc này tại trong không gian u tối tịch mịch của căn phòng khi đã tắt hết đèn vẫn còn một bóng dáng có mái tóc màu đen xõa dài, ngồi tại một góc nhìn ngắm những dãy số liệu toán học cấp cao, với sự kết hợp của rất nhiều phần kiến thức có cả của hình lẫn số.

Bộ dáng rất chăm chú, khác hẳn với dáng vẽ dễ thương ngây ngô như ngày thường của nàng khi ở nhà.

Hai bên gò má của nàng lúc này thay vì ưng hồng khi không biết từu lúc nào đã có hai hàng nước mắt dần khô.

“Tớ nghe nói bố cậu ta bị Huỳnh Gia bắt đi làm con tin rồi.”

“Bậy nào! Đó là con tin quân sự, chỉ cần không đánh nhau thì vẫn sống thôi.”

“Cậu thì biết gì! Cái gọi con tin quân sự chẳng qua là có, tới đó là chết!”...”Thú thật thì chú tôi tùng được giao nhiệm vụ giết một nhà khoa học trên hòn đảo đó.”

“Im đi! Để bố mẹ biết em khai cơ mật có chết không! Mà chú chúng ta cũng cho tên kia cơ hội đầu hàng, chỉ là hắn ta có chết cũng không phản thôi. Lỗi do tên già đó quá cố chấp.”

“Hứ! Nực cười, ai đến đó mà không bị tập đoàn thu giữ thân nhân vợ con. Phản có mà chết hết cả nhà!”

“Nói vậy chỉ có thể cắn răng bị tra khảo đến khi chết thôi á hả?!!”

“Còn gì nữa! Qua tôi nghe Lạc An được xe Huỳnh Gía đưa đi rồi, giờ còn đi học vậy là còn may, nghe nói có một số nhà còn giam lỏng cả thân nhân người bị đưa đi đấy!”

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.