Chương 27
Trở về qua khứ để yêu anh
Khánh Phương ngồi dậy uể oải, đến lúc phải đi làm rồi, cậu từng thích đi làm nhưng giờ hết thích rồi. Về nước sau khi đi du học, cậu hăm hở lao vào công việc, mẹ đã hứa sẽ chia thừa kế công bằng, tức là cậu sẽ được 1 nửa gia tài giống anh trai cậu, nếu cậu chứng tỏ được thực lực. 2 anh em cách xa tuổi nhau quá nên khi anh trai cậu đã có sự nghiệp ổn định cậu vẫn còn là đứa trẻ con mài đũng quần trên ghế nhà trường, có sao đâu, muộn cũng chẳng là vấn đề gì lớn, từ giờ cậu cố gắng là được, huống hồ là cậu được đi du học còn anh cậu thì ko. Nhưng sự đời đâu có đơn giản như thế, anh trai cậu rõ ràng muốn gây khó dễ cho cậu và chủ đích của anh ta là cản bước tiến của cậu, mọi đề xuất ý tưởng cậu đưa ra đều bị gạt bỏ hết, thậm chí chưa cần biết cậu đề xuất gì anh trai cậu đã chặn họng cậu, và rồi còn có thứ cản bước lớn hơn mang tên Diệu Hương. Ý tưởng cô ta đưa ra điên rồ vô dụng hết sức mà chẳng hiểu sao được chấp thuận ngay và cũng chẳng hiểu sao thành công vang dội. Thế là từ vị trí kẻ thất bại cậu chuyển sang vị trí người vô hình, vô dụng như cậu chả ai cần đến làm gì. Đến khi gia đình cô ta gặp chuyện cô ta bỏ làm, chỉ làm việc tại nhà thì được tích sự gì, cậu đã sướng đến run người, ngày trở lại huy hoàng của cậu đã tới. Tuy nhiên, ngày vui ngắn chẳng tày gang, cậu còn chưa làm nên cơm cháo gì cô ta đã quay lại. Bực bội chán nản cậu quay ra chơi bời đàn đúm rượu chè cờ bạc, muốn tìm cậu ư, xin mời đến chỗ của các cô đầu. Mà cái con đàn bà đó nhìn có vẻ hấp dẫn, dáng cô ta ko thua gì mấy cô gái Tây cậu đã được thưởng thức bên Pháp, thế liệu cậu có nên thử ko nhỉ? 1 suy nghĩ đen tối lóe lên trong đầu cậu.
Anh vừa lái xe về nhà vừa ngẫm nghĩ, phải làm cách nào cho Henry 1 vố, ko thể để hắn tùy tiện hôn vợ anh mà thoát như ko thế được, chẳng qua là anh chưa ra tay thôi. Thời gian gần đây vợ anh quá vất vả mệt mỏi, anh chưa ra tay cũng vì vậy, cô đã xin anh đừng làm gì cả mà anh vẫn làm thì sẽ gây tổn thương cho cô. Thêm 1 việc gì đó nữa cô quá sức chịu đựng suy sụp ra thì khổ.
Alex về đến nhà khi cô vừa cắm hoa xong, anh xoay người cô lại chậm rãi cởi từng cúc áo rồi cũng nhẹ nhàng như thế anh hôn lên làn da trắng mịn của cô. Nhấc cô lên anh đặt cô lên bàn, đẩy váy cô lên cao anh rúc vào giữa 2 chân cô.
Vồ hụt con mồi càng làm Henry điên cuồng hơn, lồng lộn cả tuần rồi vẫn ko thể nào tiếp cận được cô, đêm nào cũng mơ thấy cô, những giấc mơ ái ân nồng nàn càng khiến anh cảm thấy ko được thỏa mãn. "Mình chắc chắn phải có được cô ta, làm gì đây, lùa cô ta vào đâu đó rồi cưỡng hiếp cô ta, sau đó lấy điều đó uy hiếp cô ta bắt làm nhân tình của mình" anh suy nghĩ, anh chắc mẩm chuyện bữa trước cô ko dám nói với chồng, nếu Alex đã biết anh ko thể được yên ổn đến tận giờ, tính Alex ăn miếng trả miếng ai chả biết.
Laura tròn mắt nghe mấy cô bạn thân thuật lại chuyện chồng mình đã làm, hóa ra anh yêu vợ của Alex, hóa ra bấy lâu anh bảo đến ngủ ở nhà Alex để chăm sóc anh ta chỉ là cái cớ. Có khi 2 người bọn họ đã ngủ với nhau rồi cũng nên, kinh thật, ngay trong chính nhà mình với chồng mình bên cạnh, ả đó đích thực là hồ li 9 đuôi.
Cô đi ăn cùng Alex, quán ăn này là quán ưa thích của cô, Alex đang đi cất xe nên cô vào trước. Bỗng 1 ai đó hất vào mặt cô li rượu
-Con đàn bà khốn nạn dám cướp chồng tao!
1 người đàn bà Pháp xông vào cô. Quá bất ngờ cô đứng im ko tránh kịp, nhưng chẳng có cái tát nào giáng xuống mặt cô vì anh đã đứng đó che chắn cho cô, tay anh túm lấy tay cô ta bóp mạnh. Cô ta rú lên đau đớn anh vẫn ko chịu buông, đã bắt đầu nghe tiếng xương gãy răng rắc. Cô hốt hoảng
-Thôi anh, em xin anh
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, anh buông ngay tay cô ta ra, ôm cô vào lòng anh hỏi dịu dàng
-Em ko sao đúng ko, cô ta chưa làm em đau phải ko?
Laura đứng nhìn mà rực cả ruột, cô gào lên
-Anh còn yêu chiều cô ta được à, cô ta cắm sừng anh đấy.
Anh quay ngoắt lại xông vào Laura, nếu cô ko kéo chồng mình lại chắc anh đã bóp cổ cô ta rồi. Anh gằn giọng
-Đừng có mà xúc phạm vợ tôi ko tôi giết cô đấy, cô lo đi mà quản cái thằng chồng cuồng dâm khốn nạn của cô ấy.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
