Chương 25
Trở về qua khứ để yêu anh
Anh ốm 1 trận ra trò làm cô sợ chết khiếp, thật may, anh lại dần dần hồi phục, cũng là nhờ có sự chạy chữa của Henry. Cô biết anh ta rất giỏi nên dù biết anh ta ko ưa gì mình cô vẫn đến nhờ anh ta chữa cho chồng, cô gần như đã phải quì xin anh ta, gã khốn đáng ghét.
Anh nằm nghiêng ngắm nhìn cô đang tỉ mẩn nghiền nhỏ thuốc để đắp lên vết thương cho mình, giờ anh đã khá lắm rồi, các vết thương đều đã khép miệng cũng ko còn chỗ nào mưng mủ nên anh cũng ko còn sốt. Suốt quãng thời gian qua cô ở ghì bên anh tự tay làm mọi việc, cô bỏ cả làm chỉ toàn tâm toàn ý lo cho anh. Ai chịu cho cô nghỉ việc khi kế hoạch do cô lập ra đang trên đà thành công, 3 con nợ của ngân hàng đã thoát cảnh phá sản và bắt đầu kinh doanh có lãi. Thế là sau những màn hết dọa nạt đến năn nỉ của tay chủ nhà băng, cô chấp nhận theo dõi công việc tại nhà, chủ yếu là kiểm tra giấy tờ. Vì vậy cô bận tối mắt tối mũi suốt ngày, giờ nhìn vợ anh xem, người mỏng như lá lúa, căng thẳng mệt mỏi cô mất sữa, thật ra nhà có vú em nên cũng ko ảnh hưởng gì lắm, chỉ là vì cô muốn con bú sữa của mình. Sau khi bỏ con vào rừng cứu anh, cô thấy mình tội lỗi, mẹ gì bỏ con lại như thế, nên ra sức cô tìm cách bù đắp cho con, giờ lại mất sữa, anh biết cô buồn lắm, vẫn ngồi khóc 1 mình chỉ là ko muốn anh lo lắng nên cô ko thể hiện trước mặt anh thôi. Anh cũng thấy lòng áy náy, nghĩ lại mà xem, từ lúc 2 người biết nhau, cô có được bao nhiêu thời gian hạnh phúc, loại chồng như anh, rõ ràng chỉ toàn làm khổ vợ.
Quét mắt 1 vòng quanh nhà, Henry hỏi
-Mèo đâu?
Để tiện cho việc cứu chữa Alex, anh cũng ở trong cái nhà này 1 thời gian rồi, khi Alex sốt thì tối đó anh sẽ ngủ lại, và chẳng thấy bóng dáng con mèo đâu cả, chẳng lẽ ko sống nổi.Nhìn cách chăm sóc chồng con chu đáo tỉ mỉ của cô anh ko nghĩ cô là kẻ ác, nhưng có khi chỉ lo chăm chồng con còn thú cưng thì kệ xác, biết đâu đấy.
Bé mèo thuộc loại ham đấu đá. Cô đưa nó về nhà chăm sóc, khỏe hơn 1 tí là nó bỏ đi, chỉ về đòi ăn. Còn đầy mình thương tích thế mà nó đi cà khịa khắp nơi, tối nào cũng đánh nhau kêu gào ầm ỹ. Phát sợ vì nó và lo bọn mèo trong khu ko chấp nhận nó Alex đành bắt nó để cô thả về phía sau ngân hàng, về lại địa phận của nó. Giờ ngày 3 bữa cô vẫn mang đồ ăn cho nó. Cô nói với Henry điều ấy ko mong anh ta tin, khi đã ghét ai đó ác cảm với ai đó thì người ta có làm gì cũng ghét, cũng cho là xấu.
Thật ra Henry chẳng còn ghét cô chút nào, càng tiếp xúc nhiều với cô càng ko ghét. Cô hiền lành nhân hậu, người ở có làm gì sai cũng ko mắng mỏ, nhiều khi còn phụ giúp người làm trong công việc, đúng là kì lạ. Khi ở trong rừng chính cô ko phải là người giải cứu anh sao, vậy mà cô cũng ko bắt anh phải hàm ơn, lúc đến nhờ anh chữa cho chồng mình cô cũng ko hề đả động gì tới việc đó, còn anh cư xử cứ như thằng khốn, tìm cách hoạnh họe, o ép cô đủ điều. Đáng lẽ ra anh phải nói lời cảm ơn với cô thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa mở miệng. Cái trải nghiệm trong rừng đó thật kinh hoàng, ko phải chỉ là bị bỏ đói khát tù nhân bọn anh còn bị khủng bố tinh thần. Sáng nào bọn cướp cũng lôi vài người ra để thử súng, chúng bắt mọi người đứng dựa lưng vào tường rồi bắn, tất nhiên súng ko có đạn, nhưng thi thoảng cho vui, và bất ngờ, súng có nạp đạn, dù cũng chưa ai mất mạng nhưng sợ đến són ra quần thì chắc ai cũng có. Rồi bọn anh bị nhốt bên dưới chúng ở nhà sàn bên trên, đái ỉa lên đầu bọn anh là chuyện bình thường. Còn 1 trò nữa chúng cực thích là dùng lưỡi lê bất ngờ đâm xuống nên ai dưới cũi cũng đều bị thương,anh cũng ko phải ngoại lệ. Tất cả đều đinh ninh rồi sẽ bị hành hạ cho đến chết, chỉ là ko biết sẽ phải chịu đựng bao lâu 1 năm 3 năm hay 10 năm thì đột nhiên cô xuất hiện, như ánh sao rơi cứu giúp cả bọn.
Khám xong cho Alex, Henry bước ra ngoài, nhà vắng tanh vắng ngắt, thường thì người làm đều ở bên dãy nhà phụ, nơi có bếp, chỗ giặt giũ và dãy nhà cho họ ở, ít khi họ băng qua sân sang nhà chính nơi chủ của họ, 2 vợ chồng cô, ở, có cần gì thì chỉ việc rung chuông là họ có mặt ngay. Cô đang nằm ngủ mê mệt trên ghế sôpha, tay còn nắm chặt cái áo yếm của con, đêm qua bé Andre sốt mọc răng quấy khóc suốt. Henry đứng ngây người ngắm cô, gương mặt cô nhìn thánh thiện như những bức tượng thiên sứ trong nhà thờ. Rồi anh bước tới bên cô, và cũng ko hiểu nổi mình, anh cúi xuống vùi mặt vào ngực cô. Mùi thơm nhẹ của sữa quyện với mùi thơm của cơ thể cô đem lại 1 cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu, rồi như người mộng du, anh bước ra ngoài.
Như người ta vẫn bảo "ăn vụng quen tay ngủ ngày quen mắt" đã 1 lần được hít trọn lồng ngực mùi của cô, Henry lại muốn nữa, nhưng mãi ko có cơ hội. Anh luôn tìm cách để được đứng sát gần cô, giả vờ hướng dẫn nghiền thuốc pha thuốc để cố ý chạm vào người cô, anh thấy mình đúng là 1 kẻ biến thái, ấy thế mà ko dừng lại nổi. Rồi cơ hội lại đến, cô đang nằm kia, nghiêng sang 1 bên chân thì 1 co 1 duỗi làm chiếc váy ngắn kéo cao lộ ra làn da trắng mịn, cổ áo khoét sâu nên vì cô nằm nghiêng cả 1 khoảng ngực chảy tràn ra ngoài. Henry rón rén bước lại gần, như bò lồm cồm anh cố hôn lên đôi môi phớt hồng của cô, rồi nhẹ nhàng nhất có thể anh đưa tay chạm vào những vùng da thịt của cô hở ra.
Tờ mờ sáng Henry chợt tỉnh giấc lòng đầy tiếc rẻ, giấc mơ tuyệt thế mà đến đúng lúc lên cao trào lại tỉnh mất, bực ghê. Anh quay sang nhìn vợ đang say trong giấc nồng, mái tóc vàng gợn sóng của cô xõa tung trên gối, người con gái trong giấc mơ đêm qua của anh có mái tóc đen suôn dài, dài gấp đôi tóc vợ anh. "Phiền rồi đây" anh nghĩ. Anh thì đã có vợ cô thì đã có chồng, mà cô có để ý gì đến anh đâu cơ chứ, cô yêu chồng đến chết đi sống lại được, vậy sao anh lại đi nuôi mối tình đơn phương này, chỉ là ko hiểu tại sao, từ lúc nào, hình ảnh của cô len vào trong đầu anh, choán hết tâm trí anh, giờ đến cả giấc mơ của anh cô cũng chiếm hữu rồi. Anh để ý đến cô từ bao giờ, chắc là từ trong rừng, khi cô từ dưới nước chồi lên, cười rạng rỡ, những giọt nước óng ánh trên mặt như những viên pha lê, biết là cô ko cười với mình, biết là cô ko nhìn mình mà tim anh vẫn đập rộ lên từng chặp.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
