Chương 21
Trở về qua khứ để yêu anh
Cô lại đi làm 1 công việc mới, cô làm tại ngân hàng, đúng ngành học của cô ở trường, đây thật sự là việc rất tình cờ. 1 lần cô chứng kiến 1 vụ tai nạn, đúng kiểu đâm xe rồi bỏ trốn. Người phụ nữ gặp tai nạn khoảng hơn 50 tuổi, chắc tầm tuổi mẹ cô. Cô đưa bà vào bệnh viện, nán lại sau khi bác sĩ chữa cho bà, yên tâm thấy ko có gì quá nghiêm trọng, gửi lại ít tiền cho các xơ rồi rời đi. Lúc đó nhìn bộ quần áo xuềnh xoàng bà mặc lại lấm lem đất cát máu me cô cứ nghĩ bà chỉ thuộc vào dạng dân lao động bình thường, ai ngờ con trai bà ta là chủ 1 ngân hàng to nhất nhì Bắc kì, mà bà góp hơn nửa số vốn. Sau đó anh con trai tìm được cô, cảm ơn và biết cô đang ko có việc làm, anh ta đề nghị cô về làm ở ngân hàng. Cô muốn làm những việc khác lạ chứ ko chỉ là đơn giản thư kí hay trợ lí cho anh ta nên cô nói với anh về ý tưởng của mình:giải quyết nợ xấu. Thông thường với những khoản nợ xấu khó đòi, ngân hàng chỉ mong người ta phá sản nhanh nhanh để còn xiết nợ, lấy tài sản thế chấp bán rẻ như cho, cô ko muốn thế, cô muốn bỏ công giải quyết các khoản nợ xấu triệt để nhằm giúp doanh nghiệp thoát hẳn chuyện phá sản. Tất nhiên như vậy sẽ mất rất nhiều công sức nhưng cái thu về ko chỉ là tiền mà còn là uy tín và các mối quan hệ. Cô biết ý tưởng của mình khá viển vông điên rồ,cứ đưa ra vậy thôi bị phản đối là cái chắc, ai ngờ lại được ủng hộ nhiệt tình. Ngân hàng lập ngay 1 bộ phận mới và để cô làm trưởng bộ phận.
Anh đã có công việc mới, anh giờ là phóng viên tờ L'effort đúng như anh vẫn mong muốn. Công việc quá hợp với anh, 1 gã từng là mật thám, chuyện moi móc bí mật thầm kín của con người ta là sở trường của anh, mỗi tội hay phải vắng nhà, việc phải đi 3,4 ngày mới về thành việc thường xuyên. Mỗi lần như vậy anh nhớ cô và bé Andre đến phát điên. Mai anh phải đi xa đến 1 tuần, khi biết cô rất buồn nhưng cố ko thể hiện ra. Giờ anh ko ngủ mà ngồi ngắm cô, lòng phân vân ko biết mình có nên đi ko, xa cô lâu thế anh chẳng thích chút nào.
Henry rất bực mình khi cô ta mang con mèo đến bệnh viện. Nhìn 1 cái là anh nhận ra cô ta ngay, cô ta chẳng phải là con đàn bà đã chen ngang chuyện của Alex và Camille sao, đây là bệnh viện dành cho người, cô ta mang con mèo đến đây làm gì. Đã thế nhìn xem, cô ta nuôi mèo kiểu gì, để nó bị thương đến thế kia, thật vô trách nhiệm, đã ko chăm sóc được tử tế thì đừng nuôi. Nghĩ vậy anh mắng cô ta 1 trận xối xả.
Cô mang bé mèo đến bệnh viện. Nó là con mèo hoang vẫn sống phía sau ngân hàng mà cô vẫn hay cho ăn. Từ 2 tháng trước nó đánh nhau với con mèo khác đã bị gãy chân nhưng cô chẳng thể lại gần để tìm cách chữa trị cho nó, mèo hoang mà, đặt thức ăn đó thì ăn người lại gần thì chạy mất dạng. Lần này do chân chưa lành hẳn khi nhảy lên mái nhà nó bị trượt chân nên ngã vào cái cọc của nhà người ta bị chọc xuyên qua mắt. Cô ngồi trong phòng làm việc chứng kiến tất cả mà kinh hoàng. Bất chấp nguy hiểm cô trèo lên mái nhà người ta mặc kệ tay chân bị cây cối cào rớm máu tìm cách cứu bé mèo. Nó bị thương quá nặng nên cô bế nó đi nó cũng ko phản ứng gì. Ở đây thì làm gì có trạm thú y nên cô đưa đại nó đến bệnh viện gần nhất, chắc năn nỉ người ta cũng sẽ thương tình mà chữa cho bé mèo thôi. Vậy mà cái tay bác sĩ này rõ ràng là có ác cảm với cô, chưa biết mô tê ất giáp gì đã quát cô ầm ầm như thể cô là loại ngược đãi vật nuôi ko bằng. Cô uất nghẹn nhưng đành nuốt cục tức vào trong, lỡ mồm nói gì anh ta lại ko chữa cho bé mèo thì có mà dại, cái loại xấu tính thế ai biết sẽ hành xử kiểu gì. Phẫu thuật xong cho bé mèo anh ta đuổi cô ra khỏi bệnh viện với lí do đây là chỗ cho người ko phải cho mèo, đưa tiền cũng ko thèm nhận. Đáng ghét, cực đáng ghét.
Cô nhảy bổ vào anh hoan hỉ rối rít đu lên cổ anh mặc cho đám người làm đang trố mắt nhìn, bình thường cô rất hay e ngại, anh mà ôm cô trước mặt người ở là thể nào cũng bị đẩy ra
-Về rồi anh về rồi, cô reo lên rồi giúi mặt vào ngực anh, nhớ anh quá đi, ui ui mùi của anh này, em thích mùi của anh
Anh bật cười, đi công tác xa về được đón mừng thế này đúng là bõ bao ngày vất vả
-Người anh bẩn lắm đấy bé yêu à
-Kệ, cô nói càng ôm anh chặt hơn, thật là cô ko thế, cái cô gái ở sạch nhất thế giới, dù là nửa đêm dính tí bẩn cũng phải đi rửa ráy cho kì được. Anh nhấc bổng cô lên, thì thầm
-Ko sợ bẩn thì mình vào phòng ngủ nhé
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
