ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Trở về qua khứ để yêu anh

Đúng như anh dự đoán, Camille chỉ bị đi lưu đày chứ ko bị xử tử. Cũng dễ hiểu thôi, cô ta là dân Pháp quốc còn cô là cô gái An nam, vả lại cô có chết đâu, còn sống sờ sờ ra đây. Anh cau có nói với cô:

-Thấy ko, anh đã bảo em rồi.

Rồi anh làu bàu nói thêm

-Đáng lẽ ra mình phải mạnh tay hơn, dìm chết hẳn cái nhà đó!

Cô trố mắt nhìn anh, người đàn ông này là chồng cô đấy, vậy mà nhiều khi cô sợ anh chết khiếp, như lúc này đây. Cô nói dịu dàng

-Thôi mà anh, thế là được rồi, cô ta từ 1 đại tiểu thư phải đi lưu đày đến nơi hoang đảo thiếu thốn đủ điều chẳng sung sướng gì đâu. Thôi đấy nhé, anh còn định làm gì nữa thế, cô ấy có tội thì cô ấy chịu tội, gia đình cô ấy liên quan gì, anh định tru di tam tộc nhà người ta à?

Anh nhìn cô lắc đầu, cô đúng là ko hiểu chuyện, chắc nơi cô sống kia quá êm đềm, quá thanh bình nên cô ko biết thế nào là sự khắc nghiệt của cuộc sống chứ ở cái nơi người ăn thịt người như nơi đây, hiền lành quá sao tồn tại được. Cái nhà đó dù anh cố gài tội trồng và buôn bán thuốc phiện cho họ mà ko được, dù làm tiêu tán ko ít gia sản của họ, các đồn điền, biệt thự ở Đông dương đều phải mang bán hết.

-Người An nam có câu: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc" em ko biết à, gia đình cô ta chính là hậu phương hậu thuẫn cho cô ta còn gì.

Cô tiến lại ôm anh, nhẹ nhàng vuốt tóc

-Ừ, biết thế, nhưng xong cả rồi anh, mà anh nghĩ xem nếu cô ta ko làm cho em chết thì đâu hóa giải được lời nguyền như vậy liệu bây giờ anh có yêu em thế này ko, nên thôi nhé!

Thế là anh chịu thua, bao nhiêu bực tức nãy giờ cũng tan biến hết, anh chẳng bao giờ có thể thắng nổi cô. Cũng đã có những khi giận cô chuyện gì đó anh quyết tâm sẽ làm mặt lạnh với cô cả tháng nhưng chưa bao giờ được quá 3 ngày, rút cục nhớ cô quá anh lại phải giả vờ cùng chăm sóc bé Andre để được lân la lại gần cô.

Bà Isabella nghẹn ngào ngắm Andre. Nhìn cái là biết ngay người nhà de laTour, chả lẫn đi đâu được. Nó có khác gì bản sao của Alex bố nó đâu. Trong số những đứa con, Alex giống bà nhất, tất nhiên chỉ nói đến ngoại hình thôi, tính cách thì nó chả giống ai. Alex là đứa con bà cưng chiều nhất, đặt biết bao kì vọng. Nhưng, đã nói rồi đấy, tính cách nó chẳng giống ai nên lựa chọn của nó cũng ko ai hiểu nổi. Sau đám cưới nó từ mặt mọi người trong nhà, có đến gần nó nó cũng đuổi đi. Biết tin nó có con bà có lén đến xem thì bị nó phát hiện, nó nổi trận lôi đình với bà, chưa bao giờ bà thấy nó giận đến thế. Từ bấy đến giờ ko cách nào bà tiếp cận được cháu bà. May bà có đứa con dâu hiểu chuyện nên giờ bà mới được bế cháu trên tay.

Alex giận tím người khi phát hiện cô bấy lâu vẫn lén lút cho mẹ anh gặp bé Andre, đã thế còn gặp ngay trong nhà, ngay trong tổ ấm của 2 người. Cô nghĩ gì trong đầu vậy, sau bao nhiêu chuyện bà đã làm với cô, chẳng lẽ cô vẫn ko giận. Anh quyết định lần này phải tỏ thái độ thật quyết liệt, phải, lần này anh sẽ làm mặt lạnh cả tháng!

Cô biết lần này chồng mình giận mình ghê lắm, anh nhất quyết tránh mặt cô. Cùng thất nghiệp ngồi nhà với nhau vậy mà cô khó có thể nhìn thấy anh, cô ở phòng này anh sang phòng khác, cô ăn giờ này anh ăn giờ khác, ngay cả khi cô cố tình tự chuẩn bị nước tắm anh cũng ko thèm tắm chung như 2 người vẫn hay làm. Để lâu thế này rất ko ổn, chuyện tình cảm vợ chồng chỉ cần 1 vết nứt nhỏ, chủ quan có thể trở thành 1 hố rất sâu. Có những điều cô ko muốn đả động đến vì chỉ cần gợi lên nỗi đau thì sau đó có khi mở ra 1 vết thương ko bao giờ khép miệng, nhưng có lẽ vần phải động tới thôi

Cô chặn anh lại khi anh bước ra khỏi phòng

-Mình nói chuyện đi

Anh vùng vằng 1 hồi rồi cũng chấp nhận

-Anh giận em cái gì thế?

-Em còn ko biết sao, sao em tùy tiện cho bà ta vào nhà chúng ta, lại còn cho phép bế con chúng ta nữa!

-Vì "bà ta"là mẹ anh, là bà nội của con trai anh!

-Thì sao? Sau những gì đã làm, bà ta ko xứng làm bà!

-Dù anh có cố chối bỏ thì đó vẫn là máu mủ ruột rà của anh, anh nên ở gần người thân, nói chuyện với người thân của mình nhiều nhất có thể đi, vì ko ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai đâu. Anh nhìn em xem, vẫn biết là cha mẹ em còn sống ở nơi kia mà như sinh li tử biệt!

Cô nói, nước mắt lưng tròng. Phải, đó thật sự là điều cô nghĩ là những lời từ tâm can đáy lòng cô. Nhìn mẹ anh cô lại nhớ tới mẹ mình, mẹ anh cũng yêu anh, 1 tình yêu hơi thái quá, giống mẹ của cô, luôn tự hào về cô, thấy cô làm gì cũng hay cũng tuyệt vời cả, đi đâu cũng "Con gái tôi.."

Anh chết sững hồi lâu rôi bước nhanh lại gần, ôm cô thật chặt. Anh thì thào

-Em yêu, cho anh xin lỗi!

Sáng hôm sau, cô thấy mẹ anh, vừa khóc vừa cười đang ngồi bên cạnh cũi ngắm Andre say ngủ.

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.