Chương 57
Minh Dương (1)
Không sai, tin tức này khiến hơi thở của Dạ Càn Nguyên trở nên dồn dập, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam, hắn trầm giọng: “Đã xác nhận sao?”
“Hơn 8 thành, ta chính mắt thấy ấn ký của hắn trên đó.” Lê Gia Sơn đáp lời, để chắc chắn là Dạ Càn Nguyên gia nhập cùng thuyền, hắn để lộ thêm thông tin:
“Dù là không phải nhưng ta chắc chắn đạo trường đó là của cấp bậc Tiên Đế.”
Nghe vậy, trong đầu Dạ Càn Nguyên nhanh chóng suy nghĩ từng phương án, lợi và hại, âm mưu, hay bất cứ thứ gì hắn đều đảo qua một lần.
Bọn hắn đều là kẻ đứng đầu một thế lực lớn, Diệu Dương giới lại từng là một trong những giới hưng thịnh nhất Tiên Vực.
Tài nguyên? Nhân tài? Truyền thừa? Tất cả mọi thứ bọn hắn đều có, chỉ là những thứ này, bọn hắn cần sao?
Đáp án dĩ nhiên là không!
Lúc này tranh đoạt truyền thừa này chỉ mang tai họa đến cho Diệu Dương giới.
Kẻ khác nhìn truyền thừa này như là một cơ hội, còn với cái nhìn của Dạ Càn Nguyên thì nó là một quả boom nổ chậm.
Dạ Càn Nguyên liếc nhìn Lê Gia Sơn, hắn khắc chế tham lam trong lòng mình, lên tiếng: “Ngự Thú Tông có thể tham gia… Nhưng bây giờ chưa phải lúc.”
Biết Dạ Càn Nguyên đã đồng ý nhập bọn, Lê Gia Sơn mừng thầm.
Sợ Dạ Càn Nguyên hiểu lầm, Lê Gia Sơn nhìn Dạ Càn Nguyên, hắn gật đầu, nói ra với một giọng không chút nghi ngờ: “Bọn ta đương nhiên biết đại cục. Lê gia bọn ta mong chờ hơn bất cứ kẻ nào.”
“Hiện tại chúng ta chỉ cần xác định đạo trường đó.” Lê Gia Sơn nói ra dự định của mình.
Điều này cũng tức là hiện tại bọn hắn chỉ dừng tại mức độ dò xét.
Cũng tốt, như vậy đúng ý hắn, Dạ Càn Nguyên cần nhiều thời gian hơn để suy xét về việc này.
Lê Gia Sơn thấy Dạ Càn Nguyên không từ chối, coi là hắn đã là giặc cùng thuyền chung với mình, nhầm, là quân thần cùng lòng.
Trong lòng hắn đắc ý, sau cùng, Lê Gia Sơn trầm ngâm, thấy thời gian không sai biệt lắm, trước khi rời đi, hắn dặn dò: “Mong Dạ huynh cùng quý tông môn chỉ bảo con gái của ta nhiều hơn, ta để toàn quyền quyết định cho các ngươi.”
Dạ Càn Nguyên gật đầu đáp ứng, cùng là đồng minh, hắn chỉ ước minh hữu càng cường đại một chút, làm sao có mưu đồ nào bất chính?
Mắt thấy Lê Gia Sơn đã đi, hắn cẩn thận đóng cửa lại, tay cầm một mảnh quế, đốt cho nó một mồi lửa, sau đó ngồi xuống suy nghĩ từng sự việc vừa rồi.
Mảnh quế này chỉ là một mảnh quế bình thường, hay nói đơn giản là phàm cấp. Đây là thói quen mà Dạ Càn Nguyên vẫn còn giữ khi đã trở thành tu sĩ.
Người ngoài chỉ thấy hắn tâm cơ sâu không thấy đấy, nhưng thật ra là đây là ưu điểm của hắn: Nghĩ nhiều!
Đương nhiên đây cũng là nhược điểm của hắn, chính vì điểm này mà hắn đã bỏ qua không ít cơ duyên, nhưng vẫn còn may mắn là hắn vẫn đạt tới đỉnh của Diệu Dương giới hiện tại.
Trở lại chuyện khi nãy, hắn cảm thấy điều kiện Lê Gia Sơn đề cập khi nãy không tệ, thông tin của đệ tử đổi lấy truyền thừa cao cấp bậc nhất.
Trong nháy mắt, tham niệm chiếm đầy tâm trí, Dạ Càn Nguyên vô thức hít thở, mùi của hương quế xông vào não, phần nào làm hắn lãnh tĩnh một chút.
Nhưng hắn đương nhiên cũng thấy một lỗ hổng: Nếu Thời Gian Chi Chủ còn sống, thì tại sao đạo trường của hắn lại trôi nổi khắp nơi như vậy?
“Có lẽ phải tới đó một chuyến…” Dạ Càn Nguyên trầm mặc, trong lòng suy nghĩ rồi hạ quyết tâm.
“3 ngàn năm…” Dạ Càn Nguyên lẩm bẩm, đây là con số hắn đưa cho Cơ Thiên Vân, nếu Cơ Thiên Vân không có đại thành tựu gì thì Cơ Thiên Vân sẽ trở thành quân cờ trên bàn của hắn. Đây cũng là con số mà hắn cảm thấy hắn sẽ không vi phạm đạo tâm!
Cơ duyên, cùng bí mật che phủ tiên vực mấy kỷ nguyên, Dạ Càn Nguyên không ngăn nổi tham niệm, vũng nước đục này, hắn - Ngự Thú Tông sẽ tham gia!
…...
Trung Châu, Thiên cơ các
Trước đó 1 tháng.
“Lê gia gia chủ đã khởi hành tới Ngự Thú Tông.” Một người phụ nữ với dáng vẻ hơn 40 tuổi bước vào, thần sắc cung kính bẩm báo với một người đang nằm sấp hưởng thụ.
Người đang nằm chính là Mục Vận, chủ nhân của Thiên Cơ Các.
Lúc này, nàng đang nằm, nghe thấy tin tức, nàng nhoẻn miệng cười như đã đạt được ý đồ.
Mục Vận phất phất tay, tỏ ý đã biết. Người kia cũng hiểu ý, cung kính gật đầu rồi lui ra.
Nàng chỉ sợ Lê Gia Sơn không khởi hành, nếu hắn đã đi, vậy thì mọi chuyện dễ rồi.
Mục Vận nhìn về phía Ngự Thú Tông, ánh mắt thâm thúy, nàng tin chắc một kẻ như Dạ Càn Nguyên sẽ không cưỡng lại được, trừ khi hắn đang mưu tính gì đó lớn hơn.
Nhưng có thể sao? Có thể nói toàn bộ Tiên Vực này, không gì có thể lớn hơn truyền thừa Thời Gian Chi Chủ, hoặc là Tiên Đế, đây đã là trần nhà!
…...
Hơn nữa tháng đã trôi qua, Cơ Thiên Vân lúc này đang ngồi trong phòng luyện công của hắn, hắn đặt viên linh thạch thượng phẩm xuống.
Cuối cùng, Minh Giới của hắn cũng đã tràn ngập linh khí, hiện tại, hắn có thể đột phá tầng 2 bất cứ lúc nào.
Nhưng tất nhiên là hắn sẽ không làm thế, nhờ vào công pháp, hắn không chỉ gây dựng thế giới, mà hắn cùng với sư tôn định biến cả đan diền của hắn thành một vũ trụ.
Bây giờ, đan điền, cũng tức là vũ trụ này, đang thiếu một vầng Thái Dương, hắn cùng sư tôn hắn, hai tên điên có chung một ý nghĩ điên rồ này!
Thái Dương, không, phải gọi là Minh Dương. Minh Dương mà bọn hắn định chế tạo bao gồm 9 thành hỏa linh khí cùng với một nửa thổ linh khí trong Minh Giới.
Theo như những gì bọn họ mong đợi, Minh Dương sẽ có khả năng tự hấp thu linh khí đồng thời cung cấp từng tia linh khí trong các thế giới trong cơ thể Cơ Thiên Vân - mặc dù hiện tại chỉ có Minh Giới.
Không chần chừ, Cơ Thiên Vân liên hệ với Trường Minh, nói cho hắn mình đã đạt được yêu cầu.
Vạn sự đã sẵn sàng, không để Cơ Thiên Vân đợi quá lâu, Trường Minh đi cùng với Tư Mộ Huyền bước vào.
Vì sao có Tư Mộ Huyền? Vì Trường Minh sợ chơi chết hi vọng của hắn ah.
Vừa bước vào, Trường Minh vượt lên phía trước, đi tới Cơ Thiên Vân, hắn muốn xác nhận Cơ Thiên Vân đã hấp thu đầy đủ linh khí trước.
Đã đầy đủ, Trường Minh hướng về Tư Mộ Huyền gật đầu.
Tư Mộ Huyền gật đầu đáp lại, ra hiệu hai người vào vị trí, còn lão thì cầm một viên Như Ý Châu, tùy thời quan sát cách cục.
Bây giờ, Trường Minh và Cơ Thiên Vân sẽ gom toàn bộ linh khí cần thiết đưa ra ngoài đan điền. Quá trình này Cơ Thiên Vân làm chính, Trường Minh là phụ.
Cơ Thiên Vân bắt đầu tụ lại từng sợi linh khí, sau đó hắn chầm chậm đưa từng sợi ra ngoài Minh Giới.
Từng sợi linh khí đưa ra ngoài như thế không khác gì đang nghịch chuyển lại công pháp, nó làm cơ thể và tâm trí Cơ Thiên Vân bất an, khó chịu.
Trường Minh cũng không để tâm chuyện đó, mà hắn phụ trợ Cơ Thiên Vân cố định lại đám linh khí đã được vận chuyển ra ngoài đan điền, không để nó tiêu tán.
Cơ Thiên Vân mặc kệ cảm giác nóng bỏng ở đan điền, hắn tiếp tục thực hiện quá trình theo kế hoạch ban đầu.
Hơn 1 tiếng sau, Cơ Thiên Vân cẩn thận từng li từng tí vận chuyển toàn bộ linh khí cần thiết ra bên ngoài.
Trường Minh lại xác nhận một lần nữa.
Đã đủ, sau khi xác nhận, hắn hướng về Tư Mộ Huyền, rồi gật đầu với lão.
Tư Mộ Huyền thấy vậy, hắn nhìn về phía Cơ Thiên Vân, giờ là lúc tới công việc của hắn.
P/s: Chúc các độc giả năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình.
P/s2: Ban đầu thiết lập thế giới hơi lỗi tí, mình sửa lại là thế giới của Cơ Thiên Vân có bán kính là 5m nhé ^^, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ.
0
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
