Chương 56
Suy đoán
Kết thúc trận đấu, Tần Phong cảm giác lâng lâng, thỏa mãn, buột miệng thốt ra: “Đại gia tộc không gì hơn cái này.”
Tất nhiên là âm thanh khá nhỏ, nhưng Tần Thiên Quang ở khoảng cách gần vẫn nghe thấy, hắn dừng bước chân lại, mặt trầm như nước, hai bàn tay nắm chặt bấu vào da. Tuy vậy hắn vẫn cố nén giận bước xuống lôi đài.
Hắn thân là dòng độc đinh của Tần gia, đương nhiên không phải hạng người không có đầu óc, Tần Thiên Quang biết lúc này nhảy ra gây chuyện thì người mất mặt chính là hắn, cùng với Tần gia.
Thân là tiêu điểm, Tần Phong đương nhiên nhận ra động tác của Tần Thiên Quang, hắn cũng biết mình lỡ miệng. Nhưng như thế thì sao? Cảm giác chiến thắng lúc này đã xông thẳng lên đầu của hắn, mang cho hắn cảm giác mình là nhân vật chính, rồi hắn sẽ siêu việt hết thảy.
Càng nghĩ, hắn nhếch miệng, vẻ mặt cực kỳ ngạo mạn.
Lê Gia Sơn, Dạ Càn Nguyên thân là hợp thể đại năng, đương nhiên là thu hết những cảnh này vào mắt.
Lê Gia Sơn nghe tên tiểu bối nói, hắn bật cười: “Khẩu khí lớn thật.”
Dạ Càn Nguyên cũng lắc đầu: “Tuổi trẻ ngông cuồng.”
Hai người thân là người đứng đầu một thế lực lớn, đương nhiên họ sẽ không chấp nhặt lời nói này của Tần Phong, chỉ là sau này ở Ngự Thú Tông sợ là khó có công việc nào tốt cho Tần Phong.
Tâm tư hai người nhanh chóng chuyển chỗ khác. Lê Gia Sơn đương nhiên vẫn còn nhớ lý do hắn lặn lội đường xa đi tới đây. Lê Gia Sơn mắt nhìn lôi đài, mở miệng hỏi dò: “Ngươi biết tên Thiên Mệnh Nhân quê quán ở đâu sao?”
Dạ Càn Nguyên đáp, không quên trêu chọc : “Một nơi xó xỉnh ở Tân Sinh Vực. Thế nào, ngươi muốn hắn làm con rể sao?”
Lê Gia Sơn nghe vậy, lòng lộp bộp 1 tiếng, điều này hoàn toàn khớp với thông tin hắn nhận được từ Mục Vận - Thiên Cơ Các Các chủ.
Nhưng làm sao để có thể dò hỏi từ Dạ Càn Nguyên - một kẻ nổi tiếng là trầm ổn, lòng dạ sâu không lường được.
E là không thể, Lê Gia Sơn tự phủ định, nhưng hắn vẫn muốn thủ, vì đây là cơ duyên cực kỳ to lớn, to lớn đến mức dù là Lê gia hay Thiên Cơ Các vẫn không muốn chia sẽ cho thế lực thứ 3 biết.
Mà lúc này, cũng được một lúc Lê Gia Sơn không đáp lời, trong lòng Dạ Càn Nguyên có chút suy đoán, chỉ là không thể hiện trên mặt.
Bất quá, Dạ Càn Nguyên vẫn chưa có thông tin gì, hắn quyết định lấy yên lặng làm đối sách, cảnh giác chờ đợi Lê Gia Sơn tiếp lời.
“Hơn 3 năm trước, ta đến Thiên Cơ Các cầu một quẻ bói về tương lai Diệu Dương giới.” Lê Gia Sơn thấp giọng, thần sắc nhìn sang Dạ Càn Nguyên.
Thấy hắn bất động như núi, lòng bất đắc dĩ mắng: “Lại một bộ này, cmn!”
Bên ngoài thì hắn tiếp tục nói tiếp: “Mục Vận nhận được một quẻ: Ngoại tà nhập thế, Diệu Dương suy vong, sau đó nàng chỉ nhận được một bóng lưng cùng với một hình dáng con chó.”
“Thì?” Dạ Càn Nguyên vẻ mặt bình tĩnh đáp lại, nhưng trong lòng thì cuộn trào sóng gió, lòng không ngừng hoài nghi làm sao tin tức ngày đó bị tiết lộ.
Trong lòng lo lắng, hắn không ngừng suy diễn các loại khả năng, nếu Lê gia yêu cầu Ngự Thú Tông giao ra Cơ Thiên Vân thì sao? Công sức đổ sông đổ biển sao, uy tín Ngự Thú Tông đặt ở đâu?
Lê Gia Sơn nhắm mắt nói bừa, không chút hi vọng nói: “Ngự Thú Tông các ngươi phải cung cấp thông tin về Thiên Mệnh Nhân kỳ này, đương nhiên nếu hắn có dấu hiệu gì thì phải lập tức bao cho chúng ta.”
Lê Gia Sơn nói xong liền giả bộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Dạ Càn Nguyên, lòng thì đổ môi hôi hột.
Nghe vậy, Dạ Càn Nguyên áp lực mười phần, tay gõ bàn, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Yêu cầu này thì hắn có thể đáp ứng, nhưng không thể đáp ứng ngay được, huống chi vì một việc chưa xảy ra mà phải tuân theo Lê gia? Nói đùa, dù thiên hạ này là của Lê gia thì cũng không khoa trương như vậy. Lê gia không sợ 7 thế lực lớn còn lại sao?
Dạ Càn Nguyên sắc mặt thâm trầm, trầm giọng tạo áp lực cho Lê Gia Sơn: “Cơ Thiên Vân chỉ vừa nhập tiên đồ không lâu, thế mà Lê gia các ngươi đã úp nồi cho hắn, hoang ngôn như vậy Lê Gia Sơn ngươi cũng tin sao?”
Lê Gia Sơn lắc đầu, trầm giọng phản bác, về khí thế đương nhiên không hề thua Dạ Càn Nguyên: “Việc này không nói như thế được, dính líu tới Ngoại Ma không phải chuyện đơn giản, càng đừng nói là cấu kết với chúng, cấu kết ngoại ma, chết chưa hết tội.”
Là bằng hữu lâu năm, tính tình Lê Gia Sơn hắn cũng có chút hiểu, chỉ sợ từ nãy tới giờ là hoang ngôn của Lê Gia Sơn bịa ra để đào móc gì đó từ hắn, nếu điều hắn nói là thật vậy thì Lê Gia Sơn hẳn phải gióng trống khua chiêng để hưng sư vấn tội mới đúng.
Nhưng rốt cuộc là hắn đang toan tính điều gì?
Dù biết là thế, Dạ Càn Nguyên không nói ra, cung cấp đầy đủ mặt mũi cho hắn, sau đó hắn dò hỏi, cung cấp bậc thang cho Lê Gia Sơn hạ xuống: “Ngự Thú Tông bọn ta đương nhiên sẽ không cấu kết với chúng, Lê huynh cứ yên tâm, nếu Lê huynh muốn bàn bạc điều gì thì mời tới dộng phủ của ta, nơi đây không phải nơi để bàn bạc đại sự.”
Nói xong, Dạ Càn Nguyên ra hiệu mời Lê Gia Sơn đi về phía Nghị Sự Điện ở Ngự Thú Phong, trong lòng hắn đương nhiên tò mò về điều tiếp theo mà Lê Gia Sơn định nói với hắn.
Đương nhiên, nhìn dáng vẻ của tên này thì Dạ Càn Nguyên thấy mình không cần phải phải vội, cứ an tâm đàm đạo là được.
Vào Nghị Sự Điện, Lê Gia Sơn thần sắc cảnh giác nhìn xem xung quanh, thấy không có người, hắn mới gật đầu, nhưng vẫn chưa an tâm, hắn dùng thần thức quét 1 lượt, xác nhận không có kẻ khác, Lê Gia Sơn mới thấp giọng nói ra: “Hơn ngàn năm trước, ta cùng Mục Vận phát hiện hướng đi của một di tích truyền thừa, bọn ta thay phiên lần theo dấu vết của nó thì phát hiện di tích đó đã đi đến Tân Sinh Vực.”
Dạ Càn Nguyên thần sắc hứng thú, phải biết lấy thân phận của hai người thì cho dù là truyền thừa không đến cấp bậc Tiên Đế chỉ sợ khó có thể gây nên hứng thú, nhưng trên đời làm gì có di tích vô chủ cấp bậc này?
Nhà ai Tiên Đế nhàn rỗi để di tích chuyển từ vực này sang vực khác?
“Là Thời Gian Chi Chủ.” Lê Gia Sơn biết tâm cơ mình thua hẳn tên Dạ Càn Nguyên một bậc, hắn không vòng vo mà quyết định ngả bài.
Dạ Càn Nguyên thần sắc đọng lại, đúng rồi, Thời Gian Chi Chủ năm đó dùng Thời Gian Trường Hà trấn áp ma ảnh của Cựu Thần Âm Ảnh - một trong ba chân thân của Thời Ma.
Chúng sinh trong vũ trụ cũng nhờ việc đó mà kéo dài hơi tàn đến mấy kỷ nguyên, nhưng một kẻ nắm giữ thời gian vĩ lực, vượt xa Tiên Đế, lại chết?
“Thời Gian Chi Chủ đã chết sao?” Dạ Càn Nguyên sắc mặt kinh biến, hai mắt co rụt lại khi tiếp nhận thông tin này.
Thời Gian Chi Chủ - người có vô hạn khả năng, hắn hầu như đã chạm đến ngưỡng cửa cuối cùng, là Tiên Đế, nhưng hơn xa cả Tiên Đế, hoặc có thể nói, Tiên Đế vùng vũ trụ này có thể chết hết, nhưng chắc chắn hắn sẽ không.
Lê Gia Sơn lòng đắc ý, đây là lần đầu hắn thấy một kẻ như Dạ Càn Nguyên thất thố đến như vậy, rõ ràng, hắn cũng đang sợ thứ có thể giết chết Thời Gian Chi Chủ.
Đương nhiên là phủ định, hắn lắc đầu, cười nhạo: “Ngươi tin một cường giả như hắn sẽ chết sao?”
Sau đó Lê Gia Sơn thần sắc đạm mạc đưa ra một tin tức nặng ký khiến bất kỳ kẻ nào cũng không thể cưỡng lại: “Chỉ là bọn ta phát hiện dấu vết đạo trường của hắn.”
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
