ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3 : Vùng Đất Lạ Kỳ và Bí Mật Của Số 261

Một ngày mới bắt đầu, ngày thứ hai kể từ khi tôi thoát khỏi tổ chức và đến Veyaris. Bước ra khỏi ngôi nhà, tôi từng bước khám phá và đắm chìm trong vẻ đẹp của nơi này. Bước chân của tôi được dẫn dắt tới một khu rừng gần đó, nơi mà cảm giác choáng váng bao trùm lấy cơ thể. Những tia nắng lấp lánh xuyên qua tán lá khổng lồ, khiến tôi phải nheo mắt lại để thích nghi với độ sáng chói chang. Xung quanh tôi là một khu rừng rậm rạp, với những cây cối cao vút, làm tôi cảm thấy mình chỉ là một chấm nhỏ bé trong không gian bao la này. Không khí nơi đây nồng nàn mùi cỏ ẩm ướt và những hương thơm lạ lùng của những loài hoa kỳ diệu, những sắc màu rực rỡ tô điểm cho khung cảnh tự nhiên. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự trong lành và tĩnh lặng của nơi này, thật khác biệt với nơi tôi vừa rời khỏi. Từng bước chân của tôi dẫn tôi sâu hơn vào lòng rừng, nơi những tia sáng mơ hồ len lỏi qua những tán lá xanh ngắt, tạo nên những bông hoa nhiều sắc màu rực rỡ. Tôi cảm thấy trái tim mình hòa vào với nhịp điệu của thiên nhiên, tất cả đều đang hòa hợp và tồn tại trong một cái nhìn hài hòa. Đây đúng là một ngày mới tuyệt vời để bắt đầu một hành trình mới.

Trên một con đường nhỏ, tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình. Phía xa, một dòng sông nhỏ róc rách chảy qua, tạo nên một khung cảnh yên bình. Tôi không thể kiềm chế được sự tò mò khi bước đi giữa những loài thực vật xung quanh, có vẻ ngoài kỳ lạ và đầy bí ẩn. Những cây cối với vỏ phát sáng mờ ảo dường như chào đón tôi vào thế giới khác lạ này, trong khi những bông hoa nhỏ bên đường khẽ rung rinh, như thể đang thì thầm những câu chuyện bí mật.

Tò mò, tôi giơ tay chạm vào một bông hoa gần nhất, và điều bất ngờ xảy ra - nó phát ra âm thanh như tiếng chuông ngân. "Thật kỳ diệu..." Tôi lẩm bẩm, tay vẫn run rẩy khi rút lại. Bước đi tiếp, tôi dần nhận ra rằng nơi này không chỉ có vẻ đẹp mê hoặc, mà còn mang trong mình một cảm giác lạ lùng - vừa bí ẩn, vừa nguy hiểm.

Thỉnh thoảng, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng của không gian xung quanh, tôi nghe thấy những tiếng động kỳ quái vọng ra từ những bụi rậm dày đặc hoặc những hốc cây lớn và bí ẩn - có thể là tiếng thở mạnh, hay thậm chí là những tiếng gầm gừ nhỏ không rõ nguồn gốc. Những âm thanh này khiến tôi cảm thấy như nơi này không chỉ có một mình tôi, mà còn chứa đựng những điều bí ẩn khác mà tôi chưa từng khám phá. Những âm thanh ấy dường như đang gọi mời tôi khám phá, và tôi cảm thấy một sự hồi hộp cùng với phấn khích len lỏi trong lòng. Cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn khi tôi bước đi từng bước một, mở ra những điều chưa biết về vùng đất hoang sơ và kỳ diệu này. Liệu trong những khu rừng rậm rạp này, tôi sẽ tìm thấy điều gì ẩn giấu, có phải là những sinh vật lạ lùng hay những bí mật cổ xưa mà chưa ai từng biết đến?

Trong lòng tôi, cảm giác phấn khích dâng lên mạnh mẽ. Tôi đã chính thức rời xa Trái Đất, thoát khỏi tổ chức XS, và xa rời những nỗi đau, những ký ức khó quên trong phòng thí nghiệm. Từng bước đi trên mảnh đất này khiến tôi cảm nhận được tự do và sự khám phá, như thể tôi đang đi vào một cuộc phiêu lưu không có điểm dừng. Những suy nghĩ về quá khứ dần dần lùi xa, nhường chỗ cho những mong mỏi và khao khát tìm hiểu các điều kỳ diệu xung quanh. Cảm giác này thật mới mẻ, một hành trình kỳ diệu đang chờ đợi tôi ở phía trước.

-Được rồi, Linda . Tracly vỗ nhẹ vào lưng tôi - Bây giờ là lúc cậu nên làm quen với những người dân ở đây xung quanh, họ rất thân thiện và tốt bụng. Tớ sẽ dẫn cậu đến ngôi làng nơi có trung tâm kiểm soát hệ thống, ở đó cậu sẽ hiểu rõ hơn về cách mọi thứ hoạt động. Hãy chuẩn bị tinh thần để gặp gỡ mọi người và tìm hiểu một chút về văn hóa nơi này nhé!

-Cảm ơn, Tracly! -Tôi hồi hộp đáp lại, cảm nhận một chút lo lắng nhưng cũng đầy háo hức trong lòng. Thật sự thì, từ lúc đặt chân đến đây, tôi đã thấy những điều rất mới mẻ và thú vị. Mùa hè này thật khác biệt so với mùa hè ở nhà.

-Cậu sẽ thấy, mọi người ở đây rất gần gũi, họ luôn sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ nhau. -Tracly tiếp tục, ánh mắt của cô ấy lấp lánh đầy nhiệt huyết.

Chúng tôi bắt đầu đi bộ qua những con đường nhỏ hẹp lát đá, hai bên là những ngôi nhà nhỏ xinh xắn, được trang trí bằng những bông hoa đầy màu sắc. Không khí trong lành khiến tôi cảm thấy thư thái hơn. -Nhìn kìa! -Tracly chỉ vào một nhóm trẻ em đang chơi đùa dưới gốc cây lớn. -Chúng nó thật dễ thương, cậu có thể tham gia cùng chúng. Nơi đây không chỉ là một ngôi làng, mà còn là một cộng đồng thực sự.

Khi đến trung tâm kiểm soát hệ thống, tôi cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây sẽ là nơi tôi học hỏi và khám phá sâu hơn về văn hóa cũng như phong tục tập quán của người dân nơi đây. -Mọi người ở đây làm việc rất chăm chỉ cho cộng đồng. -Tracly cho biết -Họ tổ chức các buổi hội thảo và sự kiện để kết nối với nhau và bảo tồn những giá trị văn hóa đặc trưng.

Vụt qua người tôi một cách nhanh chóng, có ai đó ăn mặc rất kín kẽ trong bộ đồ màu đen. Người đó đang siết chặt trong tay một đứa bé, như thể muốn kiểm soát nó một cách chặt chẽ. Khoan đã , một tên bắt cóc sao . Tôi khựng lại, tim đập thình thịch. Đó là một khoảnh khắc như đóng băng, mọi thứ xung quanh như lặng im. Tôi chỉ kịp thấy gương mặt của đứa trẻ, mắt nó tròn xoe, ngơ ngác và đầy hoảng sợ. Người mặc áo đen kéo nó lên như một cái túi nặng, không chút thương tiếc.

-Phải làm gì đó . Tôi tự nhủ -Nếu không hành động ngay, có thể tôi sẽ không bao giờ thấy đứa trẻ ấy nữa.

Tôi lao về phía họ, mặc kệ lòng dạ bồi hồi. - Đứng lại! Tôi hét lên, giọng mình vang vang dưới cơn mưa phùn lạnh lẽo. Người áo đen ngoái lại nhìn, ánh mắt sắc lạnh như dao. Hắn nhấc đứa trẻ lên cao hơn, như thể đe dọa.

-Đừng lại gần! Hắn quát, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt tôi khiến hắn chần chừ. Tôi biết mình không có vũ khí, nhưng ít nhất, tôi phải cho hắn biết tôi không sợ. -Buông nó ra! Ngươi không có quyền bắt cóc đứa trẻ.

-Cô sẽ không làm gì được đâu . Ta đã làm vật thí nghiệm lửa trong XS và chịu hành hạ trong 6 năm với mã số 261 rồi , bây giờ năng lực của ta chắc gì cô đánh lại !Tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, nhưng không thể để nó chiếm lĩnh mình. -Tôi không quan tâm đến quá khứ của ngươi! - tôi quát lên, từng từ tuôn ra như những mũi tên sắc nhọn, đánh thẳng vào hắn. - Điều quan trọng nhất bây giờ là đứa trẻ này.

Người áo đen cười gằn, một nụ cười lạnh lẽo như cơn bão đang đến gần. - Cô không hiểu gì cả! - hắn gằn giọng. - Ta đã chịu đựng quá nhiều, và sẽ không dừng lại chỉ vì một đứa trẻ vô tội.

Thế nhưng, sự kiên quyết trong tôi không hề giảm đi. Tôi tiến gần hơn, cảm giác căng thẳng đang dâng trào. Ngọn gió lạnh cuốn theo từng giọt mưa khiến cho cú đấm của trời như trở nên mạnh mẽ hơn. - Buông nó ra! - Tôi nhắc lại, cố gắng chế ngự nỗi sợ hãi trong lòng mình. - Ngươi chỉ đang sử dụng nó như một công cụ cho hàng hóa tham lam của ngươi.

Hắn nhướng mày, đánh giá tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường. - Cô nghĩ mình có thể cứu nó? Tất cả mọi người đều tham lam và chỉ lo cho bản thân. Tôi đã trượt dài trong cuộc sống này, và sẽ không có ai giúp tôi.

Tôi cảm thấy như mạch máu trong cơ thể sôi sục, và một phần trong tôi muốn lao vào đánh hắn. Nhưng tôi biết, nếu không cẩn thận, tôi sẽ hủy hoại mọi thứ, đặc biệt là đứa trẻ. - Ngươi không phải là kẻ bất khả xâm phạm. Ta không biết ngươi đã phải chịu đựng những gì, nhưng đừng nghĩ rằng ngươi có thể sử dụng những trải nghiệm đó để biện minh cho hành động tồi tệ của mình.

Từng giây trôi qua nặng nề như những viên đá, nhưng cuối cùng, có vẻ như hắn cũng đang lung lay. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng ẩn sâu trong ánh mắt hắn là một nỗi cô đơn, một nỗi sợ mà hắn không thể đối mặt. - Hãy thả nó ra, - tôi nói, giọng tôi nhẹ nhàng hơn, - và có lẽ, chính ngươi cũng sẽ tìm thấy con đường để được tự do.

Một khoảng lặng kéo dài, trong khoảnh khắc đó, giọt nước mắt đã sắp rơi xuống. Hắn nhìn tôi, đôi mắt như chứa đựng cả một bầu trời u ám, nhưng cũng có vẻ gì đó như hi vọng đang lấp lánh ở cuối chân trời. - Ngươi không biết, - hắn thì thầm, giọng nói gần như vô hình. - Những gì ta đã trải qua... không ai có thể hiểu được.

Tôi bước lại gần hơn, khoảng cách giữa chúng tôi như kéo gần lại từng chút một. - Nhưng ta có thể hiểu, - tôi khẳng định. - Chúng ta đều mang trong mình những vết thương, những nỗi đau. Nhưng không ai có quyền biến người khác thành nạn nhân của mình.

Một tiếng thở dài vang lên, như thể hắn đang chìm trong những ký ức tồi tệ. - Tất cả chỉ là một trò chơi, - hắn nói, lần đầu tiên có vẻ như hắn tự chất vấn bản thân. - Những người ta yêu thương đã rời bỏ ta, và ta chỉ biết dùng những phương pháp này để cảm thấy mình sống động hơn.

- 261 , Carlos . Đã tận 16 năm đấy, chẵng phải lúc đó trước khi trốn thoát cậu đã ..........nghĩ rằng mình có thể thay đổi tất cả mọi thứ sao? Thời gian đã trôi qua và những kí ức đó chỉ càng bào mòn tâm trí cậu hơn. - Tôi hạ giọng, cảm giác như từng từ mình nói đều mang trọng lượng lớn lao. - Cậu đã bị biến thành một con rối trong trò chơi của chính bản thân mình.

Hắn mở to đôi mắt, như thể bị giật mình khỏi dòng suy nghĩ chằng chịt. - Nhưng làm sao có thể khác đi? - hắn mấp máy môi, như thể đang tìm kiếm một lý do để biện minh cho hành động của mình. - Những lựa chọn mà ta có chỉ là giữa đau khổ và cái chết. Khoan đã ............ cô vừa mới nói đến cái tên và chỉ có 260 - Linda biết rõ ràng điều đó, chẵng lẽ cô lại là.......

3

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.