Chương 2
Chương 2 : Lời Hứa Giữa Hai Thế Giới
Tôi từ từ mở mắt và nhận ra xung quanh mình là khung cảnh của một căn phòng không quen thuộc. Có vẻ như đây là một phòng ngủ, nhưng tôi không thể hiểu lý do tại sao một dòng xoáy thời gian đầy kỳ bí lại đưa tôi đến đây, vào khoảnh khắc này. Tôi cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ, nơi mà mọi thứ đều có vẻ mờ ảo. Khi tôi cố gắng bước ra khỏi giường, tôi bỗng cảm thấy cả hai chân mình đau rát, như thể đã phải chịu đựng một gánh nặng không hề nhẹ. Cảm giác đau đớn này khiến tôi suýt ngã, và tôi phải tập trung hết sức để đứng vững. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng lấy lại thăng bằng, quyết định ra khỏi căn phòng ngủ đó để tìm hiểu xem có điều gì đang chờ đợi mình bên ngoài. Đến gần cửa nhìn ra ngoài, tôi chợt thấy một cô gái có dáng dấp tương đồng với tuổi của tôi đang chăm chú nấu ăn trong căn bếp . Cô ấy đứng đấy, nhưng càng nhìn kỹ, tôi càng cảm thấy có điều gì đó quen thuộc, như thể tôi đã từng gặp cô ấy ở đâu đó trong quá khứ. Từng động tác nhẹ nhàng của cô ấy khiến tôi bồi hồi. Khoan đã, lẽ nào đây chính là ..............
-Xavia Tracly, một nhà khoa học tài năng từng làm việc cho tổ chức XS, nhưng sau đó đã quyết định quay lưng lại với tổ chức này, khiến mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên. Chẵng lẽ cô ta có ý định muốn bắt mình lại để buộc trở về với tổ chức hay không?
Nỗi sợ hãi và lo lắng chiếm lấy tâm trí tôi, ám ảnh từng suy nghĩ. Cảm giác bất an ngày càng lớn, như thể tôi đang bị kìm kẹp trong một nỗi sợ vô hình. Tôi không thể chấp nhận điều này và nhận ra mình phải tìm cách thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Suy nghĩ ở lại chỉ khiến tôi hoảng loạn hơn, vì tôi biết điều đó càng làm tình hình tồi tệ. Không còn lựa chọn nào khác, tôi cần phải hành động ngay lập tức, không để mình mắc kẹt lâu hơn. Tôi phải tìm cách chạy thoát, càng nhanh càng tốt, vì chần chừ chỉ làm giảm cơ hội tự do .Cánh cửa nằm ngay gần chỗ tôi đứng, nó vẫn đang mở ra, và có vẻ như đây chính là lối thoát tốt nhất mà tôi có thể tìm thấy trong tình huống này, tuy nhiên, tôi cũng nhận thức rõ rằng điều này có thể khá nguy hiểm.
Trong tình thế không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định lao ra khỏi cánh cửa một cách dứt khoát. Nhưng thật không may, trong lúc hấp tấp, tôi vô tình vấp ngã và không thể giữ thăng bằng. Tracly ngay lập tức phát hiện ra và lập tức đuổi theo tôi. Cảm giác như mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, khiến tôi không kịp định hình tình huống. Đầu gối của tôi đau rát, như thể bị xát vào mặt đất, nhưng tôi hiểu rằng mình không có thời gian để dừng lại, vì nguy hiểm vẫn đang rình rập sau lưng.. Gót giày của Tracly vang lên rõ mồn một, gần kề như chỉ một khoảnh khắc nữa thôi tôi sẽ bị tóm. Tôi lồm cồm đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm lối chạy, chỗ nào gần nhất có thể đưa tôi ra khỏi tầm tay của cô ta.
Bầu không khí trong căn phòng phía sau tôi ngày càng trở nên ngột ngạt. Những âm thanh kỳ lạ, những tiếng động không xác định liên tục vọng lại. Cánh cửa phía trước giờ đã trở thành một ngọn đèn hy vọng. Nhưng sự hoảng loạn khiến tôi không thể tập trung. Chân tôi yếu đến mức không chắc có thể chạy thêm được nữa.
Tôi lao về phía chiếc cầu thang, từng bước vội vã, đôi chân như muốn tách ra khỏi cơ thể. Cảm giác sợ hãi cuốn tôi đi, làm mờ đi ý thức về mọi thứ xung quanh. Ngọn đèn cuối hành lang chập chờn, nhưng đó chính là điểm đến mà tôi cần. Khi tôi chạm vào tay nắm cửa, cả người như thốt lên một hơi thở dài.
Đáng lẽ tôi không nên đứng lại, nhưng Tracly lại nắm chặt tay tôi như thể muốn giữ tôi lại và không cho tôi rời xa. Tuy nhiên, điều làm tôi cảm thấy bối rối là đôi mắt của cô ấy. Chúng không mang đến một vẻ lạnh lùng hay tàn độc như tôi từng nghĩ về tổ chức XS, mà trái lại, chúng toát lên một vẻ thương xót sâu sắc. Cảm giác đó khiến tôi không khỏi suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của sự kết nối giữa chúng tôi trong hoàn cảnh đầy khó khăn này.Tôi môi miếng không khí lạnh lẽo từ bên ngoài, cố gắng tìm kiếm một lý do để bỏ đi, nhưng bàn tay của Tracly như một sợi dây vô hình kéo tôi lại gần hơn với cô. Tôi cảm nhận được sự hối hả bên ngoài những bức tường quanh đây, nhưng với khoảng khắc này, mọi thứ đều ngừng lại. Tôi có thể thấy nỗi lo âu dồn nén trong đôi mắt của cô, như thể rằng thời gian đang đếm ngược đến một khoảnh khắc khủng khiếp. Tracly thì thầm, giọng cô nhẹ nhàng đến mức có thể nghe thấy cả nhịp tim mình trong tiếng nói ấy.
-Bạn không phải sợ . Tôi sẽ không để điều gì xấu xảy ra với bạn.
Những lời này như một sự hứa hẹn, nhưng cũng giống như một áp lực mà tôi không biết phải đáp lại thế nào. Sự quyết tâm trong ánh mắt của cô lay động thứ gì đó trong tôi, một khát khao mặc cảm sẽ bị bỏ rơi, sẽ không còn ai bên cạnh trong cuộc chiến mà chúng tôi phải đối mặt.
-Nhưng chúng ta đều biết... Tôi bắt đầu, giọng nói của mình lạc đi. Có quá nhiều điều mà tôi muốn thổ lộ, nhưng nỗi sợ hãi lại bịt chặt cổ họng tôi. Đôi mắt Tracly nhấn mạnh điều tôi đang né tránh. Cô không chỉ là một chiến binh của XS, mà còn là một người đã cùng tôi đi qua những ranh giới của cái chết, của lòng tin và cả hy vọng.
-Những thứ đó không quan trọng bây giờ . Cô cắt ngang suy nghĩ của tôi. Chỉ cần biết rằng, cho dù chuyện gì xảy ra tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Tớ cũng như bạn , đều khao khát thoát khỏi XS để tìm lấy tự do .Tôi nhìn cô, trái tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết. Một phần trong tôi muốn nắm lấy lời hứa ấy và cùng cô vượt qua hết thảy, nhưng một phần khác lại thấy ngần ngại, vì tôi có thể sẽ dẫn cô đến nguy hiểm.
Ánh mắt của cô khiến tôi quên đi hết mọi lo lắng. Trong khoảnh khắc này, chỉ có Tracly và tôi. Thế giới bên ngoài có thể run rẩy và chao đảo, nhưng trong khoảnh khắc này, có một điều gì đó vững chắc giữa chúng tôi, một thứ ánh sáng le lói giữa bóng tối vây bủa. Cô là nguồn động lực, là lý do mà tôi ở lại. Rồi tôi đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô, và như một sự khẳng định, tôi biết chúng tôi sẽ không quay lưng lại với nhau.
-Hiện tại, bạn không còn ở trên Trái Đất, và đương nhiên bạn cũng không thuộc về tổ chức khốn khiếp đó nữa. Dường như bạn đã bị cuốn vào một dòng xoáy thời gian, đúng không? Chắc chắn rằng thời gian ở đây trôi qua một cách khác biệt. Đây chính là Veyaris, một nơi mà tại đó, bạn có thể tự do, không bị ràng buộc bởi những quy tắc hay luật lệ khắc nghiệt. Chào mừng bạn đã đến với Veyaris, một thiên sứ lạc lối giữa cuộc sống cuộn chảy như dòng sông rộng lớn. Nói một cách đơn giản hơn, xin chào bạn, Thủy Thần Lạc Bước, nơi mà bạn có thể tìm thấy chính mình và khám phá những điều mới mẻ mà không ai có thể ngăn cản bạn.
Tôi nhìn sâu vào mắt Tracly, nơi mà ánh sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đen của Veyaris. Có một cảm giác bình yên, như thể mọi âu lo của thế giới bên ngoài đã tan biến. Tôi cảm nhận được nhịp đập của cuộc sống xung quanh – màu sắc, âm thanh, và những hương vị mới lạ. Đó là sự tự do mà tôi đã khao khát từ lâu.
-Hãy cùng nhau khám phá Veyaris, - tôi nói, giọng điệu tràn đầy hy vọng. - Mỗi bước đi sẽ là một câu chuyện, mỗi ngã rẽ sẽ dẫn chúng ta đến những bất ngờ mới mẻ.
-Bạn sẽ thấy, Veyaris không chỉ là một nơi, mà là một cảm xúc, - cô nói, thi thoảng liếc nhìn tôi với nụ cười ấm áp. - Nơi mà mọi điều có thể xảy ra, nơi mà chúng ta có thể sống thật với bản thân mình, không một ai có thể cản trở.
Tôi cảm nhận được từng lời cô nói, như từng nhịp tim hòa cùng nhịp đập của Veyaris. Ở nơi này, tôi không còn là người trốn chạy, mà là một người tìm kiếm, khám phá những điều thú vị trong chính cuộc đời mình. Rồi, trong cái khoảnh khắc đầy hy vọng ấy, tôi tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để bóng ma quá khứ quay lại chi phối. Veyaris sẽ là nơi khởi đầu cho hành trình mới, một hành trình mà tôi không còn đơn độc nữa, vì bên cạnh tôi có Tracly, ánh sáng của cuộc đời.
3
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
